Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 2




Editor: Trục Nguyệt

"Dạ Mị" một nơi về đêm rất phong phú và nổi bật, âm nhạc kim loại nặng đi kèm bởi sự xói mòn lưu hành không rõ ràng trong không khí ở khắp mọi nơi.

Vùi ở trên sô pha Lâm Mộng Tuyết xoa xoa huyệt Thái Dương, không biết uống rượu nhưng hôm nay tôi lại uống hết hai ly rượu đỏ, đã vượt qua tửu lượng của cô, nếu không phải là bị đồng nghiệp lôi kéo lại chúc mừng dự án thiết kế thành công, cô sẽ không đến cái địa phương xa xỉ này.

Các đồng nghiệp say rượu chơi đố đèn, ngã trái ngã phải, trong căn phòng âm thanh ồn ào đến nỗi có thể làm thủng màng nhĩ, tôi cũng không muốn phá hủy sự hưng phấn của mọi người, trong lúc các đồng nghiệp không chú ý, cô mau chóng chạy ra.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, vẫn bị một cánh tay kéo lại."Lâm Mộng Tuyết, phải đi? Tôi tiễn cô."

Lâm Mộng Tuyết thấy rõ ràng, đó là cặp mắt đã nhìn chằm chằm cô cả buổi, cô đẩy tay hắn ra: "Lý Minh, không cần tiễn, tôi ở không xa, đi ra đón xe rất thuận tiện, mọi người cứ tiếp tục chơi."

Lý Minh vội vàng nói: "Trời chiều rồi, một mình cô đi tôi rất lo lắng."

Lâm Mộng Tuyết cười khổ, người này luôn luôn rất nhiệt tình, cô có chút không quen.

"Tôi đi toilet." Lâm Mộng Tuyết bước đi cũng không quay đầu lại một lần, nửa bước cũng không lưu luyến đến phòng vệ sinh, hắn sẽ lại đi theo nữa? Từ phòng vệ sinh trốn đi cũng có thể được!

Vùi đầu đi nhanh, "Phanh" Cô đụng vào một bức tường.

Xác thực nói là một bức thịt tường.

Lâm Mộng Tuyết che đi cái mũi đau nhức, nâng lên con ngươi đen trong suốt nhìn lại: Nghe nói qua Phan An, nhưng mà chưa từng được gặp qua, chính là vị trước mắt này có phải hay không?

Nếu không có sang trọng như Thạch Sùng ( người xây dựng vườn kim cốc), tức là đẹp trai tài cao như Hà Phan. Dung mạo tuyệt đẹp, đôi mắt sáng ngời, đẹp như Quan Vương, ngọc thụ lâm phong, hắn, nam nhân trẻ tuổi đẹp trai tài cao!

Lâm Mộng Tuyết chưa bao giờ là một cô gái mê trai mà cô cũng không có tâm tình để mê trai.

Nhưng mà, người nam nhân trước mắt này phảng phất không phải là người mà là tuyệt thế yêu nghiệt, hắn đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải luyến tiếc khi rời đi bóng dáng của hắn, hơn nữa lại lãnh khốc tựa như tượng cổ Hy Lạp, trông thật không chân thật.

Chỉ là, hắn nhíu chặt mày kiếm, trông thật cao cao tại thượng, phảng phất như thiên thần bất khả xâm phạm, hắn rất cao nên Lâm Mộng Tuyết phải ngửa mặt lên mới có thể nhìn rõ.

"Xin lỗi." Mặc dù cái mũi của mình đau đến nỗi khóc ra nước mắt, mà nam nhân kia thì không bị gì cả, nhưng Lâm Mộng Tuyết cần phải cho đối phương một lời xin lỗi, lúc nãy cô bước đi không nhìn đường nên mới đụng phải đối phương.

Nam nhân vòng qua Lâm Mộng Tuyết, không coi lời xin lỗi của cô ra gì, hắn như vậy chẳng khác gì coi rẻ cô, trực tiếp đi.

Tấm lưng thẳng tắp cao ngất đập vào mắt Lâm Mộng Tuyết, cô bĩu môi rời khỏi, không phải là đụng vào hắn sao? Có cần tức giận như vậy không? Keo kiệt!

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Tuyết gặp phải một nam nhân không có gia dáo như vậy. Thực sự là đáng tiếc cho gương mặt tuyệt thế mĩ nhân của hắn!

Trong phòng vệ sinh, Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy mình cái mũi của mình hồng hồng, tay vừa đụng, vẫn còn rất đau, người đó mặc Thiết bố sam tới sao? Tại sao bắp thịt lại có thể cứng như vậy?

Đành phải vậy, còn phải chạy trốn nữa.

Lúc này là mùa thu, ban ngày rất nóng, nhưng màn đêm vừa xuống vẫn còn có một chút cảm giác mát.

Gió đêm múa, làm váy bay lên Lâm Mộng Tuyết, cũng tấn công vào thân thể đơn bạc của cô.

Lạnh, Lâm Mộng Tuyết ôm cánh tay hướng trạm xe buýt chạy đi, vẫn còn có thể đến kịp một chuyến xe buýt cuối cùng.

"Lâm Mộng Tuyết! Ngươi chạy thế nào? Ta còn đang chờ ngươi đấy, ngươi phải đi về, ta tiễn ngươi."

Không cần quay đầu lại, nghe thanh âm cũng biết là cái đồ âm hồn bất tán Lý Minh.

Lâm Mộng Tuyết nhíu chặt lông mày, nhìn Lý Minh như vậy là biết, ngày hôm nay không tiễn cô thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Trong lúc lo lắng.

Dạ Mị sang trọng ở phía cửa ra xoay tròn có một người nam nhân, loại người này rất nổi tiếng, chân của hắn rất dài, bước chân rất lớn.

Mới gặp qua một lần, có tính là quen biết không?

Kệ!

"Không cần đưa tiễn, bằng hữu của ta tới." Lâm Mộng Tuyết nói với Lý Minh rất rõ ràng, còn làm bộ như rất quen thuộc: "Chúng ta đi thôi."

Con ngươi đen như hồ sâu không thấy đáy nhìn lướt qua, cũng biết là chuyện gì xảy ra, lúc này hắn đến rất tự nhiên, gật đầu với Lâm Mộng Tuyết, tùy ý vươn một cánh tay đến để trên vai Lâm Mộng Tuyết.

Lâm Mộng Tuyết ngẩn ra, người này cũng quá mức nhập vai đi?

Bàn tay mang theo nhàn nhạt ôn độ, xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, nhạy cảm truyền vào thân thể Lâm Mộng Tuyết, khiến cho cô rất xấu hổ.

Một chiếc xe số lượng có hạn hãng Cadillac đứng ở Dạ Mị cửa, nhồi trên ghế tài xế là một nam tử trẻ tuổi, hình như là vệ sĩ, khi hắn ngước mắt thấy nam nhân ôm một nữ nhân thì, đầu tiên lộ ra một bộ dáng bị dọa sợ, sau đó lại cấp tốc mở cửa xe, hơi khom người, đưa tay khoát lên trên xe, "Tổng giám đốc thỉnh."

"Lên xe." Người nam nhân nói với Lâm Mộng Tuyết.

Lâm Mộng Tuyết chần chờ.

Nói thật là cô không dám đi tới.

Sở dĩ cô và hắn tiếp lời, không phải bởi vì hắn dáng dấp đẹp trai, cũng không phải bởi vì hắn thoạt nhìn rất có tiền, đơn giản là muốn hắn giúp mình thoát khỏi Lý Minh.

Nhưng bây giờ có vẻ như không thể thoát được.