Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 3: Rời khỏi? Hay vẫn ở lại?




"Không đi?" Hai chữ, thanh âm rất thấp, nhưng vẫn là nghe ra thanh âm hắn đặc biệt cao trong đó còn có một chút không kiên nhẫn.

Lâm Mộng Tuyết cong môi lên một chút, Lý Minh còn đứng ở trước mặt, đi, không đi?

Hiển nhiên, muốn thoát ra, nhất định phải lên xe.

Nuốt vào một ngụm nước miếng, mang theo một tia thấy chết không sờn. Nhưng mà, ở trên xe một giây, Lâm Mộng Tuyết trong lòng rối tinh rối mù, cũng hối hận triệt để.

Nhưng, đương nhiên là hối hận không kịp.

Trong xe có mùi thơm nhàn nhạt, có điều không phải là nước hoa đắt tiền, giống như là mùi thơm hoa quả, thật tinh khiết, thật thoải mái, không có một chút tạp chất gì, nhưng với thần kinh đang khẩn trương xen lẫn rất nhiều nguyên nhân của Lâm Mộng Tuyết thì không thể nào thư giãn được, nàng ây giờ giống như bị bắt cóc.

không gian yên lặng có thể nghe được cả hô hấp của chính mình, càng làm cho Lâm Mộng Tuyết có chút choáng ngợp.

Xóa quá ..., mờ tối dưới ánh sáng, Lâm Mộng Tuyết xem xét liếc mắt nam nhân cương trứ gò má, không biết hắn trời sinh nương đái tựu giá phúc yếu sổ sách khó khăn người chết kiểm, hay là bởi vì cái khác mà mất hứng như vậy.

Lúc này nàng đang ở trên xe người này, có loại cảm giác không thẻ làm theo ý mình, nhưng để giảm bớt hoảng sợ trong lòng, nàng khiếp đảm lại một lần nữa xin lỗi: "Xin lỗi, quấy rối ngươi."

Nam nhân này tuy rằng lãnh khốc, nhưng khí chất phi phàm, vừa nhìn điều không phải cái loại người hạ lưu, nàng tưởng: Mình và nam nhân này quan hệ cũng khá tốt, đối phương chắc cũng sẽ không đem nàng làm gì.

Đối mặt với nàng xin lỗi và khiêm tốn, nam tử không có trả lời, hắn là một người xinh đẹp nhưng lại lãnh tình.

"Cái kia, cám ơn ngươi, vậy cho xe đõ ở đây đi, ta liền xuống xe."

"Xe đỗ." Nam nhân nói với tài xế hai chữ.

Thực sự là đáng tiếc a! Lâm Mộng Tuyết trong lòng âm thầm trào phúng: Vị này không biết là dại nhân vật gì nữa a?

Xe sang một bên liền dừng lại, Lâm Mộng Tuyết nhanh chóng mở của đi xuống xe, hình như là sợ bị đối phương lôi kéo không cho nàng ra.

Lâm Mộng Tuyết như được sống lại.

Nhưng mà có lẽ là nàng "Tự mình đa tình", bởi vì khi nàng đứng ở trước cửa xe, vừa muốn cí người nói cảm ơn với người trong xe thì chiếc Cadillac đã nghênh ngang mà đi.

Nhìn chiếc xe ngày càng đi xa, lưng của Lâm Mộng Tuyết đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Gió đêm thổi qua làm Lâm Mộng Tuyết không khỏi thầm than: thật lạnh a.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy so với ở trên xe đó, dù gì thì băng sơn nam nhân đó cũng đã giúp nàng giải vây, tuy rằng hắn đối đãi nàng như không khí, nhưng như vậy không phải là giống với mong muốn của nàng sao? Người kia nếu như đối với nàng có ý nghĩ kỳ quái… nàng vừa rồi đúng là sợ muốn chết.

Trong lúc vô tình, Lâm Mộng Tuyết đối lãnh khốc nam nhân đó có một chút hảo cảm.

Cũng may người đàn ông này không có thừa dịp người gặp nguy đem nàng bắt đi, cũng không giống như những nam nhân thấy nàng đẹp thì lại nịnh hót lấy lòng, đúng là một đám không có hảo ý.

Khóe miệng không khỏi nổi lên một chút tươi cười mà chính cô cũng không có phát hiện.

Kể từ khi cha gặp chuyện không may tới nay, đây là người không kể thù lao mà bằng lòng chịu giúp nàng, chỉ có điều, hắn vẫn là một người xa lạ.

Mặc dù đối với người kia thì chỉ là một cái nhấc tay, nhưng Lâm Mộng Tuyết cũng rất cảm tạ hắn.

——

Đi vào tập đoàn Tam Hòa , Lâm Mộng Tuyết hối hận đáp ứng quản lí làm cái nhiệm vụ này.

Cứ tưởng là mình có thể buông xuống tất cả, đối với người nam nhân kia, nàng chưa từng để ý, thế nhưng, khi nàng bước vào Tam Hòa thì lại phát hiện trong lòng mình còn có chút không được tự nhiên.

Không biết vì sao quản lí cần phải bắt nàng đi và Tam Hòa đàm phán hạng mục này? Nàng là một nhân viên bình thường, không có quá nhiều công tác kinh nghiệm, chỉ là thiết kế dự án lần này bất quá nàng cũng chỉ góp chút công sức.

Nghe đồn người nam nhân kia rất hướng nội, không ở trên truyền thông lộ diện, ngay cả nàng là vị hôn thể của hắn hơn 3 năm cũng không biết dáng dấp ra sao.

Nghe nói hắn vô tình vô nghĩa, điểm ấy Lâm Mộng Tuyết đã lĩnh giáo qua đồng thời cũng đối chiếu qua, cũng nghe nói hắn yêu cầu hợp tác rất cao và hà khắc.

Lần này tới đàm phán hạng mục này, Lâm Mộng Tuyết nghĩ chắc nàng có thể thoát được 1 lần, lần thứ hai sợ là sẽ vấp phải trắc trở.

Nghĩ tới đây, không khỏi nắm thật chặt thiết kế văn án trong tay.

"Xin lỗi, không có hẹn trước, ngươi không thể đi tới." Trước đại sảnh nhân viên cản Lâm Mộng Tuyết lại.

Lâm Mộng Tuyết nhíu lên mi tâm, trước lúc nàng tới đây quản lý đã tự mình gọi diện thoại cho thư kí của tổng giám đốc Tam Hòa nhưng ngay lập đã bị thư kí đó từ chối chứ đừng nói là cùng nói chuyện với tổng giám đốc.

Hiển nhiên, Tam Hòa tập đoàn khinh thường tkeeur công ty của bọn họ, vô luận thiết kế văn án của chúng nàng có tốt như thế nào thì vị tổng giám đốc tàn nhẫn trong truyền thuyết đó đều không có để mắt tới.

Cứ như vậy rời khỏi? Hay vẫn ở lại? Lâm Mộng Tuyết suy nghĩ hết lần này đến lần khác.

Bây giờ mình đang cầm bản kế hoạch để đến đây làm ăn, cũng không phải cùng hắn nói đến tình cũ, đương nhiên, giữa bọn họ cũng vốn không có gì gọi là tình cũ. Như vậy thì có gì phải sợ!

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là buổi sáng tám giờ năm mươi , chín giờ đi làm, lúc này, tôn thần (chỉ người có cấp bậc cao) hẳn là còn chưa tới đi?

Dứt khoát lại ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, Lâm Mộng Tuyết ôm văn án bắt đầu chờ.

Chín giờ đúng, trước cửa có đi vào vài người, Lâm Mộng Tuyết ngước mắt nhìn lại, khi nàng nhìn thấy vị nam nhân như đế vương bị vây chặt ở chính giữa thì trong lòng không khỏi lộp bộp.