Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 48: Thật là một cái ngu xuẩn




“Nghiên Tịch tỷ tỷ sao vậy? Tại sao tỷ không nói gì?” Quân Mẫn Nhi nghiêng đầu, có chút không hiểu nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy Thẩm Nghiên Tịch không đáp lời lại là rất kỳ quặc. Một lát sau, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, mạnh tay vỗ đầu một cái, vô cùng ngây ngây thơ nói: “Tỷ mới lần đầu tiến cung, trong cung quá nhiều quy củ, chắc là tỷ tỷ vẫn chưa quen? Nhưng mà tỷ tỷ, khó lắm mới được tiến cung một lần, nhất định phải nhân cơ hội này nhìn ngắm một chút, ở nơi vùng đất xa xôi hẻo lánh, nơi tỷ trưởng thành chắc chưa từng được thấy cảnh phồn thịnh tráng lệ như vậy. Nếu tỷ tỷ muốn gả cho Thất hoàng huynh thì nhất định phải làm quen mới được, bằng không nhất định sẽ khiến Thất hoàng huynh phải mất mặt.”

“Lời này của Lục công chúa, quả nhiên rất đúng a."

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch mờ mịt khiến người ta nhìn không rõ, vùng môi khẽ nhếch lên nói, tựa hồ đang rất thấu hiểu những lời khuyên của Lục công chúa chứ không hề phát hiện ra hàm ý mỉa mai trong đó.

Quân Mẫn Nhi nghe được mấy chữ ngắn gọn, chợt sững sờ, con mắt mở to nhìn nàng, tựa như có chút phản ứng không kịp, lát sau, mi mày hơi nhíu nhíu.

Chuyện gì vậy ta? Thẩm Nghiên Tịch nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô sao? Sao lại bình tĩnh không chút lay động vậy. Hơn nữa nhìn bộ dạng ù ù cạc cạc, ngơ ngác này, mờ nhạt đến độ người ta không muốn để ý. Đúng là một con người ngu xuẩn!

Người vụng về như vậy sao có thể xứng đôi với Thất điện hạ tuyệt mỹ như thiên thần giáng phàm của cô chứ?

Tiểu công chúa bĩu môi, có chút bực mình nhìn nàng, thần thái tựa như một đứa bé không được ăn kẹo ngọt, “Hôm nay là kỳ thưởng thi Hội, tỷ tỷ cũng nên biểu hiện một chút trước mặt những tài nữ danh môn mới đúng, khó có được một ngày mà Thất hoàng huynh cũng tiến cung, nếu tỷ tỷ không chiếm được vị trí cao nhất, ít nhiều cũng sẽ làm Thất hoàng huynh bị mất hứng đó! À đúng rồi, tỷ tỷ thân là đích tiểu thư tôn quý trong phủ Tể tướng, nhất định văn chương cũng không tệ. Tam tiểu thư của quý phủ thân là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tài năng có một đếm hai, nhanh nhẹn lễ phép, dù gì tỷ tỷ cũng không thể để kém hơn muội muội mình mới đúng nha!”

Chưa xong nữa… lại một bộ dạng vô cùng ngây thơ vô tội, ‘nai vàng ngơ ngác dẫm nát bãi cỏ’ chính là đây!

Thật không hổ danh là hài nhi trưởng thành từ cung cấm, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã thâm trầm đến vậy rồi.

Thẩm Nghiên Tịch khép hờ mắt, hai tay bất an nắm chặt khăn thêu, ấp úng nói: “Lục công chúa thứ tội, thuở nhỏ ta tĩnh tu ở bên ngoài, cũng không từng nghiên cứu thi thư, cũng chỉ miễn cưỡng biết chút chữ nghĩa mà thôi.”

Vẻ mặt Quân Mẫn Nhi vô cùng khinh thường và đắc ý, giọng nói càng trở nên sắc bén, “Chưa từng nghiên cứu thi thư sao? Dù gì tỷ cũng là đích tiểu thư của phủ Tể tướng, trên người lại mang hôn ước với Thất hoàng huynh, làm sao có thể văn không thông, chương không thuận như những cô nương trong rừng được chứ? Thất hoàng huynh của ta tôn quý ưu tú như thế, lý ra phải xứng đôi với nữ tử nhất đẳng kinh thành, bộ dạng tỷ như vậy cũng có thể sánh được sao? Nói sao đi nữa, hôm nay cũng là kỳ thi thưởng hội, các tiểu thư công tử đến tham dự đều là những người câm kỳ thi họa tinh thông, nếu tỷ tỷ cái gì cũng không biết chẳng phải sẽ khiến cho phủ Tể tướng và Thất hoàng huynh phải mất mặt? Chi bằng cứ nằm yên trong nhà mà dưỡng bệnh cho khỏe còn hơn.”

Giọng nói đột nhiên nâng cao khiến mọi người chú ý, lại nghe được những lời này cùa Lục công chúa, ai nấy đều xì xào bàn tán và chỉ trỏ vào Thẩm Nghiên Tịch, xen lẫn trong đó có một hai ánh mắt đồng tình, nhưng trong nháy mắt đều bị chìm vào sóng người mỉa mai đó.

Thẩm Nghiên Tịch sợ hãi và luống cuống thấy rõ, bả vai khẽ run, khiếp đảm vô cùng ủy khuất, tay níu chặt khăn thêu nói không nên lời.

Có điều, trong lòng nàng thầm mắng mấy tiếng ‘F.U.C.K’, ân cần thăm hỏi tổ tông trên dưới của tiểu công chúa một lần, tất nhiên trong đó không thể thiếu kẻ đầu sỏ đưa nàng vào tình huống này, Hoàng thượng và Thất hoàng tử Quân Thương!

Cũng không biết vị hôn phu thân vương kia thích loại cô nương gì, nhưng mà thân là hoàng tử, có cưới Vương phi thể nào cũng không thể muốn loại nhu nhược yếu đuối như nàng, thêm vào đó muốn tài không tài, muốn đức không đức, muốn dung mạo lại càng không có dung mạo. Cho nên, chỉ cần cứ biểu hiện như vậy, nhất định hắn sẽ chán ghét rồi chủ động tìm Hoàng thượng mà từ hôn thôi.

Ây dà, diễn phim quả thực rất khổ mà!

Tay nàng khẽ run run, không ai để ý có một luồng khói trắng nhẹ nhàng rơi lên người Quân Mẫn Nhi, chẳng mấy chốc đã tan rã không thấy.

Tinh quang trong mắt hơi lóe, dư quang thoáng nhìn qua làn váy uốn lượn, đi tới bên cạnh nàng, nói với Quân Mẫn Nhi, “Sao Lục công chúa lại chạy đến đây rồi?”

“Có sao đâu? Bổn công chúa muốn đi đâu không lẽ còn cần ngươi cho phép?”

Quan hệ giữa hai người rõ ràng không tốt, thần sắc Quân Mẫn Nhi nhíu lại vô cùng bất thiện, chiếc cằm khẽ nhếch lên, ghé mắt nhìn nghiêng.

Kim Tiểu Nguyệt không chút để ý, mân môi cười khẽ: “Lục công chúa hiểu lầm rồi, chỉ là lúc nãy có nghe Lục công chúa đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương, thiết nghĩ chắc lát nữa sẽ cùng Thái hậu nương nương ngự giá lâm viên!"

Ánh mắt Quân Mẫn Nhi tối sầm lại, hừ khẽ một tiếng, sau đó lại chuyển sang Thẩm Nghiên Tịch, bộ dạng vẫn rất ngây thơ, nói: “Bổn công chúa nghe nói Thẩm Nhị tiểu thư cũng tiến cung, có chút hiếu kỳ với Thất hoàng tẩu tương lai nên mới chạy qua đây xem một chút, xong rồi mới trở về với hoàng tổ mẫu.”

Nói xong khóe miệng cong lên, tựa như được thấy thứ gì khiến mình cực kỳ không thoải mái, khinh miệt lẩm bẩm nói: “Còn nghĩ là tốt lắm, ai ngờ đến cả văn chương cũng không thông lại muốn tới tham dự kỳ thi thưởng hội, không phải là muốn Thất hoàng huynh mất mặt sao?”

Nghe được tiếng lầm bầm này của Quân Mẫn Nhi, ai nấy cũng trào phúng cười khẽ, tiếng bàn luận về Thẩm Nghiên Tịch càng xôn xao náo nhiệt hơn.

Ánh mắt Kim Tiểu Nguyệt lúc sáng lúc tối, cũng như Thẩm Nghiên Huyên, không vui chau mày, nói: “Sao Lục công chúa sỉ nhục tỷ tỷ ta như vậy? Ở đây có ai mà không biết tỷ tỷ ta từ nhỏ thể chất ốm yếu, phải rời nhà tĩnh tâm dưỡng thể, hoàn toàn không thể chịu nổi mệt mỏi dù chỉ là chút ít, nhưng dù vậy, tỷ tỷ ta vẫn có thể biết được chữ nghĩa, nỡ nào từ trong miệng Lục công chúa nói ra, lại trở thành một nữ tử văn không thấu chương không thông rồi?”

Quân Mẫn Nhi xuýt nhẹ một tiếng, “Chữ thì ai không biết chứ? Đến cả những cô nương chốn thôn dã cũng biết chữ mà.”

Thẩm Nghiên Huyên chẹn họng, tiếng giễu cợt xung quanh càng lớn hơn, hai gò má nàng ta tức đến đỏ hồng, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, xấu hổ phiền muộn đến độ cũng khiến động lòng người, khiến cho tình ý của đám công tử gần đó càng chập chờn, nội tâm thương xót, rối rít tập trung vào cô muội muội tốt đang đứng trước vị Nhị tiểu thư Thẩm gia, bảo vệ cho tỷ tỷ mình.

Bọn họ không dám đắc tội với Lục công chúa, nhưng Thẩm Nhị tiểu thư thì không ai quan tâm.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Huyên sáng rọi, chẳng mấy chốc lại ẩn nhẫn xấu hổ, nói: “Lục công chúa nhận định như vậy cũng quá sớm, kỳ thi thưởng hội còn chưa bắt đầu mà, lại nói người với tỷ tỷ ta còn chưa từng quen biết, sao biết được tỷ ta tài sơ học thiển?” (học ít không tài)

“Vậy chi bằng nhân kỳ thưởng này, thỉnh Thẩm Nhị tiểu thư phú một bài thơ để mọi người thưởng thức, cũng hay, để ta có thể cọ sát với Thẩm Nhị tỷ tỷ một phen.

Trong đám tiểu thư có một người chen vào nói, thần sắc Thẩm Nghiên Huyên lập tức trầm đi, sắc mặt của Thẩm Nghiên Tịch cũng biến hóa, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn mọi người, lã chã chực khóc, bộ dáng lung lay tựa như sắp sửa ngất đi vậy.

Quân Mẫn Nhi thấy vậy càng đắc ý hơn, mắt thấy Thẩm Nghiên Tịch muốn cự tuyệt, sao cô có thể cho nàng cơ hội này, lập tức nói chen vào: “Vậy thì bổn công chúa dõi mắt mong chờ, ngược lại cũng rất muốn xem xem Thất hoàng tẩu tương lai tài lược đến đâu, nếu thể hiện tốt nói không chừng Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng sẽ khen thưởng không ngừng đó!”

Một câu ‘Thất hoàng tẩu tương lai’ đặc biệt được đè nặng khiến cho đám quý nữ danh môn càng thêm bất mãn, Quân Mẫn Nhi nói xong lập tức xoay người rời đi, ai ai cũng không hỏi qua cái người trong cuộc ‘vô tội’ Thẩm Nghiên Tịch này có vui lòng hay không, thậm chí cũng không để nàng có cơ hội mở miệng.

Thẩm Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Quân Mẫn Nhi, lại nhìn qua Kim Tiểu Nguyệt và Thẩm Nghiên Huyên đứng trước mình, ánh mắt nhàn nhạt thầm lộ ra ánh nhìn lạnh thấu xương.