Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 71: Ngươi nên biết điều một chút!




Sự xuất hiện của Thập hoàng tử khiến cho mọi người không kịp chuẩn bị, dù sao khi nãy rõ ràng nghe nói là Thẩm Nhị tiểu thư không quản sự ngăn cản của cung nữ, cường xông vào Tê Hoàng cung.

Sao đột nhiên lại biến thành Thập hoàng tử nhỉ? Hơn nữa, còn do chính tay Hoàng thượng tìm ra hắn.

Tình huống này khiến cho tiểu cung nữ dẫn Thẩm Nghiên Tịch đến đây cũng chấn kinh, hai mắt trừng to quên mất phải phản ứng như nào, dư quang thoáng nhìn Thất điện hạ đang đứng sau lưng Hoàng thượng, ánh mắt hắn tĩnh mịch đến lạnh lùng càng khiến cho nàng như rơi vào hầm băng vạn trượng, thân thể cứng ngắc không khống chế được, sau đó từ từ xụi lơ xuống, đến cả khí lực để quỳ trên nền đất dường như cũng không còn.

Nàng không hiểu sự tình diễn ra như nào, trong đó đã xảy ra biến cố gì, nhưng nàng tất nhiên biết rõ bản thân sẽ không có kết quả tốt.

Theo bản năng, nàng lại ngẩng đầu nhìn Thất điện hạ một cái, sắc mặt tái xanh không còn một giọt máu cắt, trái tim rét lạnh, vừa sợ hãi lại tuyệt vọng.

Quân Thương trước sau như một, vẫn đứng ở sau lưng Hoàng thượng, trước cổng chính của Tê Hoàng cung, lạnh mắt nhìn Thập hoàng tử đang kinh hoảng la hét, Hoàng hậu luống cuống bối rối, Hoàng thượng giận dữ nhưng âm trầm cùng sắc mặt của chúng đại thần và các gia quyến, mỗi người mỗi vẻ, từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn không hề dao động, tựa hồ tất cả những gì trước mắt chỉ là một trò diễn khôi hài không liên quan gì đến mình.

Nhưng không phải đây chính là một màn náo kịch sao?

Hắn nheo mắt lại che giấu ý lạnh đầy mỉa mai trong đó.

“Vừa rồi là ai nói nhìn thấy Thẩm Nhị tiểu thư vào trong Tê Hoàng cung?” Hoàng hậu hiện đã ôm chặt Thập hoàng tử trong ngực, nhẹ nhàng an ủi ấu tử vừa bị kinh hãi, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, lập tức chất vấn bọn thị vệ đang vây quanh Tê Hoàng cung.

Chúng thị vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía tiểu cung nữ hiện đã xụi lơ không còn khả năng nhúc nhích.

Dưới con mắt bao người, tiểu cung nữ toàn thân run rẩy, ngã bò lên nền đất, co rúm quỳ lạy: “Là… nô tỳ… nô tỳ trông thấy. Chỉ là… nô tỳ… chỉ… trông thấy từ xa xa, cũng… chưa từng… thấy rõ ràng… chỉ là mơ hồ… cảm thấy người đó như là Thẩm… Thẩm Nhị tiểu thư, cho nên… cho nên… mới…”

Nàng ta gay gắt run sợ, cơ hồ câu chữ cũng không còn liền mạch được nữa, nhưng cuối cùng vẫn đủ khả năng khiến người ta nghe hiểu nàng vừa nói gì.

Nhưng mà, Hoàng hậu vừa nghe xong ánh mắt lập tức ngưng trệ, cả giận nói: “Tất cả đều là nói xàm! Ngươi chỉ mới từ xa xa trông thấy chứ không hề tỷ mỷ quan sát thì không nên tùy tiện bấu víu vu khống. Có điều, không phải lúc nãy bản cung nghe nói, ngươi có ý ngăn cản nhưng cản không được, sao bây giờ lại đổi trắng thay đen, nói là chỉ nhìn từ xa chứ không trông thấy rõ ràng?”

Lời này vừa nói ra làm cho nội tâm tất cả mọi người đều máy động, Hoàng thượng cũng nheo mắt lại, nhìn nhìn ‘con thỏ nhỏ’ vừa bị kinh hãi, Thập hoàng tử trong lòng Hoàng hậu, tựa hồ ông đang suy nghĩ gì đó.

Thập hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, cũng không phải rất hiểu chuyện, nhưng trước giờ luôn sinh hoạt trong Hoàng cung, đương nhiên cũng biết nơi nào đi được, nơi nào tuyệt đối không thể vào, trước giờ cũng chưa từng có chuyện mạo gan xông vào Tê Hoàng cung như vậy, thậm chí đến gần cũng chưa từng nữa là.

Vậy sao lần nào không chọn, lại chọn trúng hôm nay xuất hiện trong nội cung Tê Hoàng chứ?

Hơn nữa, đang yên đang lành, sao lại có người nói là Thẩm gia Nhị tiểu thư cường xông vào Tê Hoàng cung mà mọi người ở đây lại không hề tìm thấy nàng ta?

Chỉ là đột nhiên ở giờ phút này Hoàng hậu nhắc tới chuyện này, mà không phải nắm chặt thủ phạm Lục công chúa cố ý bắt Thập hoàng tử mang tới đây ý đồ hãm hại ấu đệ để giải vây cho Thập hoàng tử, cũng không hề kêu oan. Điều này thật sự cũng khiến cho mọi người mơ hồ không hiểu.

Tiểu cung nữ quỳ mọp đến độ cơ hồ cả người đều dán lên nền đất, nghe Hoàng hậu hỏi ngược lại như vậy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra đến độ khắp mặt đất đều sắp bị tẩm ướt rồi.

Nàng cảm giác được vô số ánh mắt đang tập trung vào mình, nhưng trong đó có hai ánh nhìn đặc biệt khiến người ta kinh tâm hoảng sợ.

Không cần nhìn qua nàng cũng lạnh thấu tâm can, tựa như thời tiết mùa đông băng hàn lẫm lẫm gió rét, tựa như vạn năm băng tuyết đang phủ áp đỉnh đầu, rõ ràng từ đầu chí cuối vẫn im hơi lặng tiếng nhưng lại dị thường rét lạnh, khiến cho nàng muốn phản kháng nửa câu cũng không dám.

Chỉ là nàng rất không hiểu, vì sao cứ cảm thấy dường như Thất điện hạ đang bao che cho Thẩm Nhị tiểu thư, ngay cả việc tùy ý xâm nhập vào tẩm cung của Quý phi nương nương cũng không hề có ý truy cứu.

Nàng nói ngay: “Vừa rồi là nô tỳ nói láo. Kỳ thật nô tỳ cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ vô thức thấy một bóng lưng rất giống Thẩm Nhị tiểu thư. Lúc ấy nô tỳ chợt nghĩ đến Lục công chúa dường như rất không thích Thẩm Nhị tiểu thư này, cũng là sau khi gây khó xử cho Thẩm Nhị tiểu thư mới bị phát bệnh, ai biết được liệu có phải liên quan đến Thẩm Nhị tiểu thư hay không. Cho nên… cho nên nô tỳ nhất thời tức giận, cố ý gọi thị vệ đến, cố ý nói ra những lời như vậy. Không ngờ cuối cùng lại là Thập điện hạ, còn những chuyện khác… nô tỳ… nô tỳ cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”

Ánh mắt Hoàng hậu lập tức trầm xuống, âm u nhìn chằm chằm cung tỳ đang sợ hãi quỳ mọp trên đất, bộ hộ giáp dài và bén nhọn cơ hồ muốn đâm vào người Thập hoàng tử đang được ôm trong lòng, mãi đến khi Thập hoàng tử giãy dụa do bị đau mới khiến nàng giật mình.

Mà lúc này Hoàng thượng đã tiến nhanh lên một bước, nhấc chân đá thẳng vào người cung nữ kia, một cước rất mạnh và hung hăng khiến nàng ta cơ hồ muốn bay lên.

Mọi người chỉ thấy cả khuôn mặt Hoàng thượng nhăn lại, ánh mắt điên cuồng hừng hực lửa giận, quát to: “Cẩu nô tài, ngươi thật to gan!”

Không chỉ dám trêu trên đầu hắn, mà còn dám chạy đến trước cung Tê Hoàng mà giương oai giễu võ, lợi dùng vùng cấm địa mà hắn cẩn trọng thủ hộ mười mấy năm qua mà bày ra những màn tranh đấu dơ bẩn này.

Lúc này Hoàng thượng đặc biệt dữ tợn và đáng sợ, hoảng hốt khiến cho người ta liên tưởng tới cảnh tượng An Quý phi qua đời năm đó, Hoàng hậu cũng không thể ức chế được sự kinh hãi trong lòng, vô thức ôm chặt Thập hoàng tử lùi nhanh về sau hai bước.

Cung nữ đó bị đá ngã lật trên mặt đất, lúc này vừa nhổ ra một ngụm máu, sắc mặt tái đi như tro tàn, cả người đều mệt mỏi đau nhức đến độ tưởng như sắp chết rồi.

Đế vương nổi giận, đám phụ nhân và tiểu tỷ môn đều hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, các vị đại thần kề đầu sát đất, vài vị nương nương thường ngày luôn đắc ý lúc này cũng câm như hến, đối với vị chủ nhân đã khuất của Tê Hoàng cung này vừa ao ước, lại đố kỵ, vừa phẫn hận, lại sợ hãi.

Cho dù nàng ta đã chết hơn mười sáu năm, lại cơ hồ chiếm hết sự cuồng si của Hoàng thượng, vẻ vẹn chỉ vì có người tự tiện tiến vào tẩm cung của nàng lúc sinh thời mà giận dữ, tựa hồ cả thế giới đều đắc tội vậy.

Hoàng thượng giờ phút này đang đứng ngay đó, lửa giận cuồn cuộn, Thất điện hạ thì hờ hững, một Thái hậu nương nương từ đầu chí cuối chưa từng mở miệng, còn Hữu tướng đại nhân ung dung đứng đàng kia xem kịch vui.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhướng lên đặc biệt yêu dã, cũng không sáng rỡ nhưng lại khiến người ta cảm thấy quỷ khí dày đặc.

Một lần nữa hắn lại quét mắt qua nơi Thẩm Nghiên Tịch đang ẩn thân, độ cong nơi khóe miệng càng mở rộng thành một đường cong hoàn mỹ, đột nhiên hắn mở miệng nói: “Hoàng thượng bớt giận, chẳng qua chỉ là chút kẻ tôm tép nhãi nhép, ngài so đo tức giận với bọn họ có khác gì đang làm khó chính mình? Cũng chỉ càng khiến ngài cảm thấy không thoải mái, cứ trực tiếp giết đi là xong.”

Hoàng hậu lập tức trợn to mắt nhìn hắn, hiện tại người đang khiến cho Hoàng thượng không thoải mái, chọc giận Hoàng thượng chẳng phải còn có Thập hoàng tử, con yêu của nàng sao?

Sở Ly nào dư hơi để ý đến tâm tư suy nghĩ của Hoàng hậu? Hắn tươi cười một cách tùy tiện, trong mắt ẩn nhẫn có hồng quang nổi lên, hơi thở ngoan quyết tàn nhẫn, hoàn toàn không khác gì một con ác quỷ vừa bò ra khỏi địa ngục.

Đầu ngón tay hắn khẽ lia qua làn môi đỏ mọng, tựa như cảm thán, lại giống như thương cảm, nhưng nhìn chung rất giống đang hả hê, nói: “Chỉ đáng thương cho Thẩm Nhị tiểu thư, bởi vì bị người ta ghen ghét mà không ngừng đón lấy biết bao tai bay vạ gió, cũng không biết hiện tại nàng đang ở đâu, không phải hiện đã bị người ta ám hại rồi chứ?”

Lời này một lần nữa khiến mọi người mở rộng tầm mắt, bất chấp còn đang quỳ gối, ai nấy đều rối rít nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trên khuôn mặt khó lường của Hữu tướng đại nhân tìm ra một bông hoa hồng đang nở!

Hoa nở thì nhìn không thấy, ngược lại dc chứng kiến vẻ mặt đầy ác ý của ‘quỷ dữ’.

Tại sao lại nhắc đến Thẩm Nhị tiểu thư chứ? Đến cùng ai mới là người không muốn cho nàng sống yên sống ổn a?

Thất điện hạ cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Cái nhìn vô cùng lạnh nhạc, lãnh mạc, nhẹ nhàng rơi vào người một cách rất có phân lượng, lạnh lẽo đến rét run làm cho Sở Ly nhướng mày, ánh mắt cũng quay sang nhìn hắn, ý tứ có chút sâu xa, tựa hồ đầy kinh ngạc và ngoài ý muốn.

Cái gì? Thất điện hạ vốn cô lạnh nhạt mạc trong truyền thuyết dường như đang có chút biến hóa bất thường.

Chẳng lẽ là bởi vì Thẩm gia Nhị tiểu thư?

Điều này… thật bất ngờ, không nghĩ tới Thất điện hạ lại thích loại hình này, các cô nương đủ hình thức xinh đẹp trước kia theo đuổi, làm đủ mọi cách hòng thu hút sự chú ý của hắn đều là thất sách.

Hắn lại thầm quay mặt nhìn thoáng qua nơi vừa có người trốn ở đó khi nãy, chỗ đó thật sự đã không còn bóng người, ngay thời điểm Hoàng thượng một chân đá ngã cung nữ đó thì người ta đã rời đi.

Gần đây, vô luận là gia yến hay cung yến, nhưng tất cả đều giữa đường xảy ra bất trắc, không còn cảnh chủ và khách vui vầy hoan lạc, kết thúc trong viên mãn, mà trong chuyện này, hầu như tất cả đều có mặt Thẩm Nhị tiểu thư trong đó.

Tựa hồ kể từ khi nàng ta trở về kinh thành, trong kinh đô thoáng cái đã trở nên tưng bừng náo nhiệt không ít.

Hữu tướng đại nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, tâm tư hoàn toàn đã bị cuốn vào Thẩm Nghiên Tịch, đôi mắt khẽ lưu chuyển chút ánh sáng, tất cả về nàng đều dấy lên sự hứng thú và quỷ quyệt tính kế của hắn.

Thẩm Nghiên Tịch lúc này đã đi tới Ngự hoa viên rồi, đột nhiên lỗ tai cảm thấy nóng lên, mũi ngưa ngứa liền hắt hơi một cái, cả người rùng mình nổi da gà, nàng dùng sức xoa xoa bàn tay và cánh tay, đôi mi thanh thú khẽ nhíu lại, trong đầu thầm nghĩ không biết tên hỗn đản mất nết nào dám ở sau lưng tính kế nàng.

Thái giám đang cúi đầu đi phía trước nghe tiếng liền xoay người, ân cần hỏi thăm: “Có phải Vương phi đã bị cảm lạnh không? Có cần thỉnh thái y đến chuẩn mạch một lần?”

Y thuật của thái y có thể bằng nàng sao? Tuy người xưa thường nói thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.

Nàng tiện tay lắc lắc, nhìn thái giám vết sẹo dữ tợn và to tướng dán trên mặt thái giám đó không chớp mắt, sau đó híp mắt cười hỏi: “Ngươi là người của Quân Thương sao?”

Hắn sững sờ, một lát sau mới nhớ ra hai từ ‘Quân Thương’ là chỉ ai, lập tức khom người, cung kinh vạn phần nói: “Hồi bẩm Vương phi, Thất điện hạ có ơn với nô tài, nô tài thề chết không dám quên.”

Câu trả lời có vẻ rất thành thực, không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhãn châu nàng xoay động một chút, “Hắn cứ như vậy cho ngươi hiện thân, chẳng lẽ không sợ ta kinh hoảng mà nói lắp khai ra ngươi và hắn, như thế chẳng phải sẽ vô tình khiến hai người dây vào những rắc rối không cần thiết?”

“Điện hạ làm như vậy tất nhiên tin tưởng Vương phi sẽ không khai ra nô tài.”

“Chậc chậc, vậy ngươi thật đúng là quá xem trọng ta rồi! Từ trước đến nay ta luôn là người nếu không có lợi thì sẽ không đi làm. Ngươi muốn ta thay ngươi giữ một bí mật thì cũng nên biết điều một chút.”

Nàng cong hai mắt, tươi cười một cách siêu cấp đáng yêu thuần khiết, nhưng mà, nàng thật sự một chút cũng không đáng yêu thuần khiết đâu à!

Thái giám nghe thế cũng hơi sững sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, rồi lại vội vàng cúi thấp đầu: “Nếu Vương phi có gì cần, thỉnh cứ việc dặn dò nô tài.”

Thẩm Nghiên Tịch ‘ực’ một tiếng, đối mặt với một người thành thật như vậy… ngược lại có vẻ chính nàng mới bị nghẹn họng đây.

Nàng hơi mất hứng, hỏi lại: “Quân Thương sai ngươi dẫn ta đến chỗ này là có ý gì?”