Độc Phi

Chương 18: Lão thái quân hồi phủ




Edit: Niệm Vũ 

An Thái sư đưa An Nguyên Văn đi suốt đêm đến am ni cô An gia ở ngoài thành, mời lão thái quân về phủ.

Sau khi Chu lão thái quân nghe xong lời thuật lại của con trai, tức giận tới mức ngồi im trên ghế, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.

“Là lỗi của nhi tử.” An Thái sư nói với lão thái quân: “Cứ cho là trong nhà thái bình không có chuyện gì, nào ngờ, nay, trước mặt Thánh thượng và văn võ đồng liêu lại lộ ra chuyện xấu tới cỡ này.”

“Đích thứ tuy khác biệt,” Chu lão thái quân nhấp một ngụm trà, “Nhưng con cái thứ xuất cũng vẫn là cháu chắt An gia ta! Thế hệ An gia này của con, chỉ có mình con là con trai trưởng, để con có thể ngồi yên trên cái ghế Thái sư này, nhóm đệ đệ thứ xuất cũng ra sức không ít, trong nhà ta có bao giờ ghẻ lạnh họ chưa?”

An Thái sư bị lão thái quân mắng cho không ngẩng đầu lên được, dưới ông ta có bốn huynh đệ khác, ai cũng đều là thứ xuất, nhưng tình cảm huynh đệ lại khá tốt, chưa từng xảy ra chuyện đánh chửi như An Cẩm Khúc và An Cẩm Tú.

“Cũng do ta nhìn nhầm người.” Chu lão thái quân vỗ bàn ở cạnh: “Cứ nghĩ rằng Tần thị là người tốt!”

“Kính xin mẫu thân về phủ” An Thái sư nói tiếp: “Nếu để Tần thị tiếp tục quản gia, nhi tử e chỗ Thánh thượng…”

“Về phía Thánh thượng…” Chu lão thái quân lộ ra bản tính lão luyện vốn có, “Có phải hôm nay Thánh thượng có bất mãn với con?”

“Hôm nay, tất cả hoàng tử, rồi các đại thần” An Thái sư lắc đầu trả lời: “Đều nhìn thấy, trong lòng Thánh thượng ắt khó tránh khỏi bực bội.”

Chu lão thái quân hừ lạnh một tiếng, nói: “Con mau trung thực nói cho ta, hôm nay phu nhân Tướng quốc tới phủ, Thánh thượng cũng vi hành đến quý phủ, hai người vợ chồng các ngươi có phải đã xếp đặt sẵn không?”

An Thái sư đỏ mặt trả lời: “Dạ, cũng không phải cố ý đâu…”

“Chắc là Tần thị thổi gió bên gối đúng không?” Chu lão thái quân cười lạnh: “Lúc phu nhân Tướng quốc gặp Cẩm Khúc, Thánh thượng vừa khéo đại giá quang lâm, thấy An tam tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, đa tài đa nghệ, cái danh con dâu trưởng của phu nhân Tướng quốc liền vào tay An gia?! Đúng là kế hay!” Lão thái quân nói đến đây, không kiềm được cơn tức tối trước mặt con trai, choang một cái, chén trà trên bàn vỡ thành tửng mảnh.

“Mẫu thân!” An Thái sư thấy lão thái quân tức giận, vội quỳ xuống, nói: “Nhi tử bất hiếu.”

“Con…” Chu lão thái quân nhìn nhi tử đang quỳ, lại không đành lòng, dịu giọng nói: “Việc này cũng không coi là chuyện lớn, trong nhà lớn nào mà không có tranh giành đích thứ? Tuy bị người ta chê cười, nhưng chuyện này cũng đã trôi qua. Hôn sự con định cho Cẩm Tú, trái lại cũng khá tốt.”

An Thái sư đứng dậy, thở dài: “Hôn sự của Cẩm Tú lần này là sự tắc trách của con.”

“Mẫu thân không thấy có gì xấu cả.” Chu lão thái quân nói: “Mọi thứ quá tốt đẹp cũng không phải chuyện hay, nha đầu Cẩm Tú đã có dung mạo hơn người rồi, không phải mẫu thân rủa nó, nhưng từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy, nếu nó giống như mẹ ruột nó, cam tâm nhận mệnh thì còn xử lí được, nhưng nha đầu này tâm cao, không phải người ở yên trong phòng. Con cho nó gả tới nhà Thượng Quan, nó có làm ầm trong nhà không?”

Lời nhận xét của Chu lão thái quân về An Cẩm Tú, từ đáy lòng An Thái sư không cho là đúng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Mẫu thân, hôn sự của con gái đều do cha mẹ sắp xếp, lời mối của bà mai, Cẩm Tú có thể nói cái gì? An tâm chờ trong phủ đi lấy chồng là được.”

Chu lão thái quân lại không tin tưởng lời An Thái sư mấy phần, hôn sự như vậy mà An Cẩm Tú không làm ầm ĩ sao?

“Mẫu thân.” An Thái sư chỉ có thể cười khổ với lòng nghi ngờ của Chu lão thái quân, nói: “Người theo nhi tử hồi phủ thôi,  sau khi về tận mắt nhìn Cẩm Tú, liền biết nhi tử nói đúng hay sai.”

Chu lão thái quân dặn dò đại a hoàn thiếp thân mang hạ nhân đi thu dọn hành lý, lão thái quân đã gần tám mươi tuổi, mặc dù thể cốt coi như cương tráng, không mắc bệnh nặng gì, nhưng đã sớm không thích  chuyện đấu đấu đá đá trong cửa lớn, bằng không lão thái quân cũng sẽ không giao quyền chưởng gia cho Tần thị, bản thân lại đến một nơi thanh tĩnh như am ni cô ở. Chỉ là, nay trong phủ có chuyện như thế, lão thái quân rốt cuộc cũng không thể tiếp tục hưởng thụ sự thanh tĩnh này nữa.

“Đã liên lụy mẫu thân rồi.” An Thái sư vừa đỡ bà lên kiệu, vừa thấp giọng xin lỗi.

An Nguyên Văn đứng cạnh đó, sau khi quỳ lại Chu lão thái quân y liền đứng ở ngoài chờ, giờ bà ra ngoài cũng chẳng thèm liếc y một cái. Trên mặt An Nguyên Văn là vẻ xấu hổ, y biết rõ lão thái quân giận lây sang y vì chuyện mẫu thân, tổ mẫu vốn rất thương y, đây cũng là lần đầu tiên mặt lạnh đối diện như vậy.

Trên đường, phụ tử An gia đều không nói chuyện, đoàn người mang theo cỗ kiệu đưa lão thái quân về phủ Thái sư.

Trước cửa lớn, ba vị đích công tử: An Nguyên Lễ, An Nguyên Tín, An Nguyên Nhạc và dâu trưởng Ninh thị mang theo một đoàn hạ nhân và ma ma của An gia đứng chờ.

Xem trận thế này của An phủ, ai nấy đều biết, lão thái quân sắp về An phủ rồi.

Chu lão thái quân xuống kiệu, được con cháu vây quanh bước vào An phủ từ cửa lớn, đã thấy An Nguyên Chí và An Cẩm Tú một trước một sau đứng dưới bậc thang sau cửa.

“Lão thái quân.” Hai tỷ đệ thứ xuất thấy Chu lão thái quân đi vào cửa phủ, vội quỳ xuống hành lễ với lão thái quân. Đây cũng không phải vì hai người đến muộn, mà vì con cháu thứ xuất trong An gia không có tư cách ra cửa lớn nghênh đón  trưởng bối hay khách quý.

“Được rồi…” Chu lão thái quân nhìn An Cẩm Tú đứng sau lưng An Nguyên Chí, đúng là ngoài dự liệu của bà, chỉ thoáng cái, cháu gái bị Tần thị nuôi dưỡng tới mức không biết thân biết phận, nay trái lại đã biết cấp bậc lễ nghĩa.

Nghe vậy, tỷ đệ An Cẩm Tú mới đứng lên.

“Chúng ta đi vào nói chyện.” Lão thái quân nói với con cháu: “Đóng cửa lớn lại, lão thái bà ta về nhà chứ không phải đến làm khách, làm ra động tĩnh lớn như vậy làm gì?”

Trong đám người, Ninh thị cúi đầu, Tần thị bị An Thái sư cấm túc trong nội viện, việc này là nàng dốc sức làm chủ, vốn định để lão thái quân vui vẻ một lúc, nào ngờ dẫn tới một câu này của lão thái quân.

“Mẫu thân, mời.” An Thái sư đỡ lão thái quân đi về phía chính sảnh hậu đường.

“Nàng đi thu dọn viện cho lão thái quân đi.” An Nguyên Văn nói với Ninh thị.

Ninh thị vội đồng ý rời đi.

Chu lão thái quân thấy Ninh thị đi rồi, ầm thầm suy nghĩ, Ninh thị là con dâu Tần thị nhìn trúng, cũng xuất thân từ nhà lớn, mặc dù tướng mạo không tệ, nhưng làm người quá chất phác, thoạt nhìn cũng biết là một mỹ nhân đầu gỗ. Như vậy, làm sao chưởng quản nội phủ An gia sau này? Trên đường đi, lão thái quân đều tự nhắc nhở mình, con cháu có phúc của con cháu, dù bà có xen vào thì sao? Chẳng lẽ bản thân có thể bất tử, không có ngày chết ư?

An Thái sư vẫn luôn làm hiếu tử đỡ tay lão thái quân đi, tiểu bối An thị thì đi sau lưng hai người, đoàn người nghe lão thái quân và An Thái sư nói chuyện câu được câu chăng, tới chính sảnh hậu đường An phủ.

Vào sảnh, lão thái quân liền ngồi xuống vị trí chính giữa, mở miệng nói với bốn người An Nguyên Văn: “Sức khỏe mẫu thân các cháu không tốt, trong khoảng thời gian này phải tĩnh dưỡng, các cháu không có chuyện gì thì đừng có tới quấy nhiễu bà ấy.”

Bốn người An Nguyên Văn biết rõ lão thái quân đang chứng thực chuyện cấm túc mẫu thân họ, nhưng cũng chỉ có thể trả lời: “Chúng cháu đã biết ạ.”

Lão thái quân lại hỏi một ít chuyện trong nhà, sau đó mới nói với An Cẩm Tú và An Nguyên Chí: “Chuyện Tú di nương bị bệnh, phụ thân các ngươi cũng nói, trong phủ chỉ cần có thuốc hữu dụng với bệnh tật của di nương, ắt sẽ có người tới đưa, An gia ta chẳng lẽ còn không trị khỏi bệnh của một di nương ư?”

Lời nói của lão thái quân khó nén quở trách, hôm nay, nếu không phải vì mỹ nhân nơi hậu viện kia, cũng sẽ không có chuyện gièm pha gì.