Độc Phi

Chương 30: Thời gian Thượng Quan Dũng không có ở nhà




Edit: Preiya

An Nguyên Chí luyện thương ở trong viện của mình, một cây ngân thương múa được hổ hổ sinh phong*, mũi thương quét qua cây hoa trong viện, không bao lâu hoa đã phủ kín trên mặt đất trong viện. An Cẩm Tú ngồi ở trong phòng đau khổ ba canh giờ, bị Lão thái quân dạy dỗ chuyện phải tuân thủ nữ tắc, An Nguyên Chí đã biết rồi. Nghĩ tới mình không thể xuất hiện một bước ở ngay cửa phòng của mẫu thân thân sinh, lại nghĩ tới tỷ tỷ của mình, An Nguyên Chí muốn nổi trội hơn người càng ngày càng phát ra, trở thành chấp niệm trong lòng, hắn không cách nào lựa chọn xuất thân, bất quá ít nhất hắn còn có thể lựa chọn cuộc sống sau này mình muốn.

*hổ hổ sinh phong: con hổ sinh ra gió, hổ ở đây thể hiện sự uy vũ mạnh mẽ

Sau khi An Cẩm Tú đi ra An phủ, cũng không thuê xe ngựa, một mình đi chậm rãi từ An phủ trở về nhà của nàng và Thượng Quan Dũng, nửa đường còn quẹo vào một tiệm vải vóc, mua chút vật liệu may mặc làm y mục cho huynh muội Thượng Quan gia. Chờ sau khi về đến nhà, thân thể một đêm thừa hoan đã đến cực hạn, nhưng An Cẩm Tú vẫn gắng gượng chống đỡ đi nấu tô canh nóng cho Thượng Quan Duệ cùng Thượng Quan Ninh, nhìn hai huynh muội này uống xong, mới trở lại trong phòng, lập tức ngã lên trên giường liền không đứng dậy nổi nữa.

Tử Uyên làm xong cơm tối, đi vào phòng gọi An Cẩm Tú rời giường, An Cẩm Tú cũng chỉ là trở mình một cái, một giấc ngủ này là ngủ cả ngày, cho đến ngày hôm sau mới chậm rãi tỉnh dậy.

Chờ An Cẩm Tú tắm rửa xong xuôi, sáng sớm ngày thứ ba đứng trong tiểu viện của mình, nhìn bầu trời mới vừa sáng thì trong phòng Thượng Quan Duệ đã truyền ra tiếng đọc sách oang oang, mà ở trong phòng Thượng Quan Ninh và Tử Uyên vẫn là hoàn toàn yên tĩnh. Đêm qua, mưa cả đêm, đánh rớt không ít lá cây ngô đồng trong viện, An Cẩm Tú đi tới dưới tàng cây, lẳng lặng đứng một lúc lâu.

Sau khi trời sáng rõ, An Cẩm Tú đã làm xong điểm tâm, sau khi cả nhà ăn xong điểm tâm, Thượng Quan Duệ đi thư viện đọc sách, An Cẩm Tú cùng Tử Uyên liền mang theo Thượng Quan Ninh đi thiêu thùa may vá.

Tạm thời trong nhà ít đi Thượng Quan Dũng, có vẻ có chút an tĩnh, nhưng cuộc sống của bốn người nương tựa lẫn nhau yên lặng trôi qua.

Hai tháng sau, An Cẩm Tú chú ý tới nguyệt sự của mình đã dừng lại, mời đại phu tới xem mạch, mới biết mình mang thai. Động phòng một đêm liền mang thai hài tử, với An Cẩm Tú mà nói, thật sự là một kinh hỉ. Nghĩ đến kiếp trước mình lại thua thiệt nhi tử như vậy, ban ngày chẩn đoán chính xác là có thai, ban đêm An Cẩm Tú nằm một mình ở trên giường khóc cả một đêm.

Sau đó tin tức An Cẩm Tú mang thai truyền tới An phủ, ngày hôm sau An Nguyên Chí liền dẫn theo một đại phu tới, xem mạch cho An Cẩm Tú lần nữa, sau khi nghe lão đại phu này nói mạch tượng của An Cẩm Tú rất tốt, An Nguyên Chí mới yên lòng, vô cùng vui vẻ trở về báo tin vui cho Tú di nương.

Qua mấy ngày, An Nguyên Chí lại tới gặp An Cẩm Tú, nhưng mang theo một tờ khế ước đưa cho An Cẩm Tú. Thì ra là trước khi An Cẩm Tú lập gia đình để ở chỗ An Nguyên Chí ngân phiếu tám trăm lượng, An Cẩm Tú quyết định là muốn để lại cho An Nguyên Chí dùng, sau khi An Nguyên Chí đưa lại cho An Cẩm Tú mấy lần nhưng tỷ tỷ cũng không cầm, tự chủ trương thay An Cẩm Tú mua mười mấy mẫu ruộng tốt ở ngoại ô thành tây.

"Đệ muốn xây một thôn trang ở chỗ đó cho tỷ tỷ," Lúc An Nguyên Chí giao khế ước vào trên tay An Cẩm Tú, còn nói: "Sở dĩ không dùng hết số bạc kia, có thôn trang đó, tỷ sống qua ngày sẽ thật tốt."

An Nguyên Chí tự chủ trương, thế nhưng An Cẩm Tú không tức giận nổi, có một đệ đệ một lòng tính toán cho nàng, nàng còn tức giận cái gì chứ? "Đệ không nghĩ cho mình sao?" An Cẩm Tú hỏi An Nguyên Chí.

"Đệ có thế nào, cũng không thể dùng bạc của tỷ tỷ," An Nguyên Chí vừa nói chuyện vừa nhìn về phía phòng bếp Thượng Quan gia, liên tục nói mình đói bụng, thúc giục An Cẩm Tú dọn cơm lên.

An Cẩm Tú biết An Nguyên Chí làm sao thật sự đói bụng, chính là không dám để nàng nói tiếp đề tài này, chỉ đành phải dùng ngón tay chọt chọt cái trán của An Nguyên Chí vài cái, mang theo Tử Uyên đi phòng bếp dọn cơm lên.

An Nguyên Chí cùng đi theo tới cửa phòng bếp, nói với An Cẩm Tú: "Tỷ tỷ yên tâm đi, chỗ đó ta đã đi xem qua mấy lần rồi, không phải là mẫu ruộng tốt thì đệ cũng sẽ không mua."

Mẫu ruộng tốt ở ngoại ô phía tây Kinh Thành, trong đầu An Cẩm Tú lướt qua những mẫu ruộng tốt ở ngoại ô phía tây, hỏi An Nguyên Chí: "Đệ mua của Binh bộ Thượng Thư Vương Viên đại nhân phải không?"

An Nguyên Chí gật đầu một cái, nói: "Làm sao tỷ đoán được?"

"Tùy tiện đoán chút thôi," An Cẩm Tú cười cười, nữ nhi Vương gia được Thái tử thu vào Đông cung làm Trắc phi, chuyện này cho dù là nàng không bước ra cửa chính lẫn cửa trong thì nàng cũng biết. Thế Tông hận Hoàng tử kết giao với người trong quân, Vương Viên vốn chính là Đại Tướng quân lãnh binh, người này làm một trong những nhạc phụ của Thái tử, Thế Tông còn có thể để cho Vương Viên tiếp tục làm Binh bộ Thượng Thư nữa sao? Đuổi Vương Viên rời kinh trở về quê nhà là chuyện không sớm thì muộn, An Nguyên Chí muốn mua đất cũng chỉ có thể là mua của Vương gia.

An Nguyên Chí cũng không có nghĩ sâu xa rằng, có phải An Cẩm Tú là tùy tiện đoán thôi hay không, nói với An Cẩm Tú: "Thái tử phi lại trở về phủ một chuyến, tỷ, phụ thân nói, muốn an bài đệ vào Cận Vệ Doanh."

An Cẩm Tú đặt cái xẻng trong tay xuống, mang theo An Nguyên Chí đi vào trong viện, nhỏ giọng hỏi: "Đệ có muốn vào Cận Vệ Doanh không?"

Cận Vệ Doanh là thị vệ doanh cận thân của Thế Tông, chủ yếu đều là các công tử được tập võ trong các đại gia tộc, hoặc là hài tử mồ côi của các tướng sĩ chinh chiến bỏ mình vì nước. Vào Cận Vệ Doanh, liền có ý nghĩa có thể tiếp cận với Thế Tông, cái gọi là gần thiên nhan, chính là gần quan được ban lộc, nếu như được Thế Tông coi trọng, con đường làm quan ngày sau sẽ gặp thuận lợi hơn người bình thường không ít.

An Nguyên Chí lắc đầu một cái, "Đệ chưa đáp ứng, nếu có tiền đồ, đệ cũng sẽ không dựa vào bọn họ."

An Cẩm Tú cúi đầu suy nghĩ một chút, sau khi đầu óc khẽ chuyển, liền nói với An Nguyên Chí: "Tỷ nghe nói dung mạo của nữ nhi này rất giống Vương Viên, Thái tử chọn nữ tử này hẳn là nhìn trúng nhân mạch trong quân của Vương Viên, đồng thời cũng là thử dò xét một chút xem Thánh thượng có thể khoan dung tha thứ cho hắn lần này hay không."

An Nguyên Chí nói: "Cho nên Thánh thượng không thể nhẫn nhịn Thái tử chiêu mộ thế lực trong quân, mà mấy công tử nhà chúng ta đều là tập văn, cho nên bọn họ đánh chủ ý trên người đệ, muốn sau khi đệ đến trong quân, hắn liền có thể sử dụng?"

"Có lẽ là thế."

An Nguyên Chí cười lạnh một tiếng, "Đệ đã nói trong nhà nào có lòng tốt như vậy chứ."

"Vậy đệ có tính toán gì không?" An Cẩm Tú hỏi.

"Tỷ," An Nguyên Chí dìu An Cẩm Tú ngồi xuống ghế đá trong viện, "An gia có phú quý hơn nữa cũng không liên quan đến chúng ta, đệ chỉ cầu mong cái nhà này không cần phạm phải tội để cả nhà bị chém đầu tịch thu tài sản là tốt rồi. Đệ muốn tòng quân, dựa vào bản lĩnh của chính đệ, coi như đệ không có số mệnh phú quý, chết nơi sa trường, đệ cũng chấp nhận, một ngày nào đó, đệ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tầm Dương An thị."

An Cẩm Tú nhìn vẻ mặt quyết tuyệt lúc An Nguyên Chí nói lời này, thở dài một hơi, một đời này của An Nguyên Chí không phải là muốn sau khi công thành danh toại, đón thân mẫu của bọn họ ra, rồi đoạn tuyệt quan hệ với Tầm Dương An thị sao? "Có phải sau khi đệ không đồng ý vào Cận Vệ Doanh, người trong nhà lại trưng sắc mặt cho đệ nhìn, đúng không?"

Há chỉ là trưng sắc mặt cho nhìn, phỏng chừng An Nguyên Chí bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày, lúc đó các chủ tử trong phủ mỗi người đều mắng hắn không biết tốt xấu. Lúc biết An Cẩm Tú mang thai, An Nguyên Chí sẽ không nói với An Cẩm Tú những chuyện này, về phần Lão thái quân cố ý gọi đại phu chẩn mạch cho An Cẩm Tú tới hỏi chuyện An Cẩm Tú mang thai mấy tháng, chỉ sợ đứa bé này không đúng ngày tháng, hoài nghi An Cẩm Tú thừa dịp Thượng Quan Dũng viễn chinh bên ngoài, làm ra chuyện hồng hạnh xuất tường, An Nguyên Chí cũng không nói. "Không có," An Nguyên Chí dụ dỗ An Cẩm Tú, nói: "Tỷ, ngày mai đệ dẫn tỷ đi xem mấy mẫu ruộng đất mới mua kia, có được không?"

An Cẩm Tú biết các chủ tử An phủ là người thế nào, hiểu rõ tình cảnh trong lòng An Nguyên Chí, thấy An Nguyên Chí không nói ra, nàng liền không hỏi nữa. Trên mặt lộ ra nụ cười, nói với An Nguyên Chí: "Chờ tiểu thúc* nghỉ phép, chúng ta cùng đi nhìn xem, thuận tiện nhìn xem một chút nơi đó có nông gia thành thật an phận không, hỏi bọn họ một chút có nguyện ý để chúng ta thuê trồng trọt."

*tiểu thúc: em chồng

An Nguyên Chí cười nói: "Chúng ta?"

"Đệ còn phân riêng với tỷ sao?" An Cẩm Tú trừng mắt nhìn An Nguyên Chí một cái, "Xem ra ngày sau nếu có nghèo túng, còn không mượn được bạc ở chỗ của đệ sao?"

An Nguyên Chí vội nói: "Làm sao đệ có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Lúc này Thượng Quan Duệ tan học trở lại, An Cẩm Tú đi tới phòng bếp giúp đỡ nấu cơm, để lại An Nguyên Chí đuổi theo Thượng Quan Duệ ở bên ngoài nói chuyện. Sau khi mặt trời xuống núi, người một nhà ngồi vây quần quanh một cái bàn vuông, bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt.

Sau khi An Nguyên Chí đi khỏi, An Cẩm Tú lại đưa khế ước cho Thượng Quan Duệ xem, Thượng Quan Duệ nhìn trên tờ khế ước viết đúng là tên đại ca hắn Thượng Quan Dũng, vội vàng nói: "Đại tẩu, đây là dùng tiền đồ cưới của tẩu mua, tẩu giữ lại là được rồi."

"Đây là của Thượng Quan gia," An Cẩm Tú nói rất thản nhiên, "Trong này có một phần của đệ, năm sau tiểu thúc liền mười bốn, đại ca đệ lập gia đình muộn, hôn sự của tiểu thúc cũng không thể để chậm trễ nữa, nam nhi thành gia lập nghiệp, đều phải có chút gia sản."

Thượng Quan Duệ muốn tạ ơn An Cẩm Tú, nhưng lại cảm thấy nếu nói hai chữ tạ ơn này ra thì chính là khách khí với An Cẩm Tú, liền đẩy khế ước trở lại trước mặt An Cẩm Tú, nói: "Chuyện này chờ đại ca trở về rồi hãy nói. Đại tẩu, đệ muốn viết thư nói chuyện trong nhà gửi cho đại ca, tẩu cũng viết một phong thư cho đại ca đi, hai phong thư xin người đưa qua đồng thời."

Vừa nghe nói có thể viết thư cho Thượng Quan Dũng, tinh thần An Cẩm Tú lập tức tỉnh táo hẳn, "Thư này có thể đưa đến trên tay đại ca đệ sao?"

Thượng Quan Duệ cười gật đầu nói: "Hôm nay có huynh đệ trong quân với đại ca tới tìm đệ, hắn cũng phải đi tới Bạch Ngọc Quan, có thể mang tin cùng đồ vật thay chúng ta. Đại tẩu, đại ca còn chưa biết chuyện tẩu mang thai đâu."

An Cẩm Tú đứng dậy đi trở về phòng, nàng có rất nhiều lời muốn nói với Thượng Quan Dũng, chỉ sợ một đêm mình cũng viết không xong.

Thượng Quan Duệ nhìn An Cẩm Tú vội vàng rời đi, hiểu ý cười một tiếng.

An Cẩm Tú trở lại trong phòng, trước bọc kỹ y phục mùa đông mình may cho Thượng Quan Dũng, lại nghĩ tới mấy cái áo choàng mặc cho ngày xuân thu, lúc này mới ngồi vào bàn dự định viết thư trước. Lúc thật sự đặt bút chuẩn bị viết thư, An Cẩm Tú mới phát hiện ra, mình có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng không biết phải viết câu gì đầu tiên. 

Thượng Quan Duệ cũng không phiền não như An Cẩm Tú, hắn biết đại ca mình không biết nhiều chữ lắm, viết mấy câu nói đơn giản của quản gia dặn dò chuyện trong nhà, sau đó liền viết chuyện An Cẩm Tú mang thai hài tử, cuối thư, Thượng Quan Duệ viết một câu, đại tẩu đối đãi rất tốt với chúng ta, là một nữ tử tốt.

Sau khi An Cẩm Tú viết hết một tờ thư, nghĩ tới Thượng Quan Dũng nhất định sẽ để cho người bên cạnh đọc thư cho hắn nghe, đã có chút tưởng niệm phu quân rồi, nếu để cho người khác biết, An Cẩm Tú nghĩ tới đây, liền xé tờ thư này ném sang một bên. Phong thư nhà này, An Cẩm Tú viết lại xé, xé lại viết, phỏng chừng viết cả một đêm. Sau đó lời viết ra cũng chỉ là mấy câu nói đơn giản.

Mang thai, đến nay hai tháng, thiếp cùng hài tử đều tốt.

Gửi cho chàng mấy món y phục mùa đông, hi vọng chàng giữ gìn sức khỏe.

Mọi chuyện trong nhà đều tốt, không cần quan tâm.

Trong nhà chờ chàng trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Quan Duệ dẫn An Cẩm Tú, mang theo phong thư cùng bọc y phục đã thu thập xong, đi tìm huynh đệ trong quân của đại ca hắn. An Cẩm Tú đưa Thượng Quan Duệ ra cửa, trong lòng suy nghĩ Thượng Quan Dũng biết bọn họ có hài tử sẽ cao hứng thế nào, nụ cười trên môi muốn giấu cũng giấu không được.

Tử Uyên đi mua thức ăn trở lại, đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng trước cửa, liền cười nói: "Tiểu thư, có chuyện gì mà vui vẻ thế? Làm sao người cười đến mức giống như một người ngốc vậy?"