Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 31




Khi vụ nổ xảy ra, tôi chỉ thất thần trong giây lát.

Bởi vì gần như cùng lúc đó, một sức mạnh vô hình cực kỳ to lớn từ mọi phương hướng ập vào người tôi. Cảm giác đau đớn như thịt nát xương tan bao trùm toàn thân tôi. Ngực tôi nóng ran, cổ họng có vị tanh tanh ngòn ngọt. Sau đó, tôi phun ra một ngụm máu tươi. Cả tấm mặt nạ bảo hộ ướt máu đỏ, mặt tôi cũng toàn máu là máu.

“Tiểu thư!” Tôi nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của A Đạo Phổ. Tầm nhìn vốn đã mơ hồ của tôi lúc này chỉ còn lại ánh sáng bạc. Cảm giác nghẹt thở khi tiến hành cú nhảy không gian lại xuất hiện. Trước mắt tôi tối đen, tôi liền ngất lịm đi.

Tôi không biết bản thân rốt cuộc bị ngất đi hay chỉ ngủ một giấc say sưa. Đầu tôi đau buốt như búa bổ. Toàn thân nóng rực như bị sốt cao. Một điểm nào đó trên vai tôi đau không chịu nổi.

Độ nóng này vô cùng quen thuộc, đó là ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền. Chúng đột nhiên trở nên mạnh mẽ vô cùng, bao trùm toàn thân tôi, nhốt tôi trong một ngọn lửa hừng hực.

“Giết hắn!”

Trong lúc tôi đau đớn đến chết đi sống lại, bên tai tôi xuất hiện một thanh âm xa lạ.

Ai đang nói chuyện với tôi? Ai giết ai? Tôi cố gắng lắng nghe, nhưng đầu càng đau ác liệt hơn. Tôi giống như bị rơi vào giấc mộng quỷ dị và đau đớn, vậy mà còn xuất hiện ảo giác?

“A...” Tôi không nhịn được thét lên một tiếng.

“Tiểu thư, tiểu thư!” Giọng nói lo lắng quen thuộc vang lên bên tai tôi. Tôi mở mắt, liền nhìn thấy một cái đầu kim loại tròn xoe ở bên cạnh giường tôi.

“Mạc Lâm?”

Anh ta gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nỗi đau đớn trên thân thể dường như tan biến hoàn toàn.

Tôi liếc nhìn xung quanh. Đây là một khoang máy bay xa lạ, trong khoang chỉ có hai chúng tôi.

“Đây là đâu vậy?” Tôi hỏi: “Mục Huyền đang ở đâu?”

Tên anh vừa buột ra khỏi miệng, trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh máy bay anh đâm xuống và nổ tung. Một nỗi đau đớn dội vào trái tim tôi, khiến tôi đờ đẫn ngay tức thì.

Mạc Lâm nói nhỏ: “Đây là lô cốt vũ trụ nằm trên ‘Vùng đất hoang vu’. Tiểu thư đã được an toàn rồi. Lúc thượng úy A Đạo Phổ tiến hành nhảy siêu quang tốc, tiểu thư đột nhiên nôn ra máu rồi bất tỉnh. Tôi đã kiểm tra qua, tiểu thư ngất đi là do ‘sức mạnh tinh thần’ bị chấn động.

Lúc máy bay của ngài chỉ huy nổ tung, ‘sức mạnh tinh thần’ của ngài ấy bị chấn động mạnh. Trên người tiểu thư cũng có một ít ‘sức mạnh tinh thần’ của ngài ấy nên mới bị ảnh hưởng. Bây giờ không sao rồi.”

‘Sức mạnh tinh thần’ bị chấn động mạnh?

Lồng ngực tôi nhói đau.

Lúc đó, rốt cuộc Mục Huyền phải chịu nỗi đau đớn đến mức nào, thậm chí ‘sức mạnh tinh thần’ của anh cũng bị chấn động?

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Đôi mắt đỏ của Mạc Lâm đờ đẫn: “Bọn họ nói... sẽ tìm xác máy bay của ngài ấy bằng bất cứ giá nào.”

Xác máy bay?

Ý của Mạc Lâm là, khả năng Mục Huyền còn sống sót là rất thấp?

Đầu óc tôi trống rỗng. Cảm giác duy nhất trên cơ thể tôi lúc này là ‘sức mạnh tinh thần’ của anh bao bọc cả người tôi, nơi bị Mục Huyền cắn ở trên vai tiếp tục tỏa ra nhiệt lượng.

Cảm giác mềm mại và ấm áp đó, là ‘sức mạnh tinh thần’ còn sót lại của Mục Huyền vương vấn quanh tôi?

“Tôi đưa tiểu thư đi trung tâm chỉ huy.” Mạc Lâm nói nhỏ: “Mạc Phổ và phó chỉ huy hạm đội dặn dò, khi nào tiểu thư tỉnh lại, chúng tôi sẽ đưa tiểu thư quay về Đế đô.”

***

Hành lang dài đèn đóm sáng trưng, người đi qua lại như mắc cửi, ai nấy đều vội vàng, sắc mặt u ám. Thậm chí có người còn sưng mắt như vừa mới khóc một trận.

Mạc Lâm im lặng đi đằng trước, tâm trạng của tôi ngày càng nặng nề.

Vừa đẩy cánh cửa trung tâm chỉ huy, tôi liền nhìn thấy rất nhiều quân nhân ngồi trước màn hình ở bốn phía, một nhóm sĩ quan đứng ở giữa, theo dõi hình ảnh ba chiều trong không gian.

Đó là hình ảnh máy bay của Mục Huyền trúng đạn, lao xuống, nổ tung...

Viền mắt tôi bỗng ươn ướt, tôi liền cúi thấp đầu.

“Tiểu thư!” Có người gọi tôi, tôi ngẩng lên, hóa ra là Mạc Phổ.

Mạc Phổ đang đứng cùng một đám sĩ quan. Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức cùng một người đàn ông trung niên đi tới.

“Tiểu thư, tôi là Vưu Ân, phó chỉ huy hạm đội.” Người đàn ông trung niên mặt mũi sáng sủa, phong thái trầm ổn. Giọng nói của ông ta vừa ôn hòa vừa cung kính.

Mạc Phổ lên tiếng: “Tiểu thư, bây giờ sĩ quan Vưu Ân tạm thời chỉ huy hạm đội.”

Tôi gật đầu: “Mục... Sĩ quan chỉ huy...” Tôi hít một hơi sâu: “Anh ấy liệu còn sống không?”

Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người ở xung quanh lập tức dừng công việc, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, viền mắt nhiều người đỏ ửng.

Phó chỉ huy Vưu Ân trầm mặc trong giây lát, khóe mắt ông ta ngân ngấn nước, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục thần sắc bình tĩnh.

“Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm ngài ấy.”

Trái tim tôi như chìm xuống biển sâu.

***

Mười mấy phút sau, Mạc Phổ và Mạc Lâm đưa tôi tới sàn tàu. Năm chiếc máy bay chiến đấu đang chờ sẵn. A Đạo Phổ đứng bên cạnh chiếc máy bay đầu tiên, giơ tay chào kiểu nhà binh với tôi.

Mạc Phổ nói: “Tiểu thư, ‘Vùng đất hoang vu’ đã ở trong tình trạng chiến tranh. Tôi cử người đưa tiểu thư về Đế đô trước.”

Tôi gật đầu: “Các anh cũng bảo trọng.”

Mạc Lâm đột nhiên nghẹn ngào: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng cố nhịn.”

Tôi ngây người. Anh ta hiểu nhầm rồi, tôi đâu muốn khóc.

Tôi chỉ là... trong lòng rất khó chịu.

“Tôi không sao, các anh hãy tập trung tinh thần đi cứu anh ấy.” Tôi nói nhỏ.

“Nhưng...” Mạc Lâm cúi thấp đầu: “Máy bay đã nổ tung rồi...”

“Mạc Lâm, chú câm miệng cho tôi.” Mạc Phổ cất giọng lạnh lùng: “Xác máy bay vẫn chưa tìm thấy, ngậm ngay cái miệng thối của chú.” Gương mặt bằng kim loại của Mạc Phổ không có bất cứ biểu hiện nào, thanh âm trầm ổn và kiên định của anh ta khiến người nghe cảm động: “Dù ngài chỉ huy chết trong vụ nổ thì đã sao? Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, Đế quốc cũng không bỏ cuộc. Chúng tôi sẽ thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ, cho phép tìm kiếm bộ tộc thời gian.”

Tôi giật mình, bộ tộc thời gian là gì?

Mạc Lâm nghẹn ngào: “Bộ tộc thời gian ư? Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, không phải thật đâu. Bộ tộc có thể điều khiển và xuyên qua thời gian vốn không tồn tại. Mấy trăm năm qua, đã có người nào gặp bọn họ đâu?”

Mạc Phổ nói lạnh lùng: “Dù mất cả cuộc đời này, tôi cũng phải tìm bằng được bọn họ, xin bọn họ đưa tôi quay ngược về thời điểm trước khi xảy ra vụ nổ và cứu ngài chỉ huy. Ngài ấy không thể chết.”

Mạc Lâm thẫn thờ nhìn Mạc Phổ: “Được, tôi sẽ cùng anh đi tìm. Chúng ta nhất định cứu sống ngài chỉ huy.”

Tôi lặng lẽ nhìn hai anh em bọn họ, cảm thấy không đành lòng.

Bộ tộc thời gian là một truyền thuyết?

Bọn họ không thể chấp nhận sự thật Mục Huyền đã hy sinh nên gửi gắm hy vọng vào một truyền thuyết?

Nếu trên cõi đời này tồn tại chủng tộc đó thì tốt biết mấy.

***

Máy bay bình ổn di chuyển trong vũ trụ. Lô cốt vũ trụ và ‘Vùng đất hoang vu’ ở lại phía sau mỗi lúc một xa.

Một mình tôi ngồi ở khoang sau máy bay, ngây người ngắm lưỡi dao trong tay.

Mạc Lâm vừa đưa cho tôi lưỡi dao này. Nghe nói lần trước tôi dùng nó đâm Khải Á, Mục Huyền không quên lấy về. Nhưng vì nó đã nằm trong thân thể của người đàn ông khác, nên anh không tặng lại cho tôi.

Bây giờ, nó có khả năng trở thành di cốt của Mục Huyền.

Tuy tôi không kêu gào khóc lóc như những người khác, nhưng cứ nghĩ đến cảnh máy bay của anh nổ tung, nhớ đến nụ hôn ngọt ngào của chúng tôi trước đó, tim tôi phảng phất bị bóp nghẹt, đau không chịu nổi.

Có một số chuyện đã thay đổi, bắt đầu từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.

Về lý mà nói, Mục Huyền chết là tôi có thể quay về Trái Đất, nhưng tại sao tôi không vui nổi, ngược lại còn cảm thấy rất buồn?

Lúc máy bay rơi, anh muốn nói với tôi điều gì?

Hoa Dao, tôi không...

Anh định nói với tôi điều gì? Không quên tôi? Không thể quay về?

Tôi vẫn cảm thấy ‘sức mạnh tinh thần’ của anh trong thân thể tôi.

Không biết sau khi chủ nhân chết đi, tàn dư của ‘sức mạnh tinh thần’ có thể lưu lại bao lâu? Hơi ấm của anh còn ở trên người tôi bao nhiêu lâu?

***

“Đếm ngược lần nhảy thứ nhất: 10, 9, 8...” Giọng nói của A Đạo Phổ truyền tới. Tôi liền nhắm mắt, không muốn nghĩ ngợi điều gì.

Bởi vì ‘sức mạnh tinh thần’ trên người tôi bị chấn động, Mạc Lâm kiến nghị A Đạo Phổ chia thành ba lần nhảy siêu quang tốc trên quãng đường đưa tôi về Đế đô. Nếu nhảy một lần tới khoảng cách quá xa, sẽ cần một năng lượng rất mạnh, chỉ e là tôi không thể chịu nổi.

Vài giây sau, chúng tôi đã nhảy tới một khu vực khác. A Đạo Phổ nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta tiến hành lần nhảy thứ hai.”

Tôi không đáp lời.

Tôi đột nhiên có cảm giác bất ổn.

Luồng khí nóng của ‘sức mạnh tinh thần’ bao bọc thân thể tôi dường như yếu đi, đầu vai đau nhức phảng phất dịu đi không ít.

Lẽ nào tàn dư ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền đã bắt đầu tiên tan?

“Giết hắn!” Thanh âm đó lại vang lên trong đầu óc tôi, nhưng càng trở nên mơ hồ.

Tôi giật mình, sống lưng lạnh toát. Rốt cuộc ai đang nói chuyện? Tại sao tôi có thể nghe thấy rõ ràng?

Lần nhảy siêu quang tốc thứ hai nhanh chóng được tiến hành. Chúng tôi đến một tinh vân trắng xóa.

“Còn một lần nhảy nữa là tới Đế đô.” A Đạo Phổ thông báo.

“Khoan đã.” Tôi vội vàng ngẩng đầu: “Một lát nữa hãy nhảy.”

“..... Vâng ạ.” A Đạo Phổ cất giọng nghi hoặc.

Tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường, rõ ràng tồn tại một điểm nào đó không đúng.

Sau lần nhảy siêu quang tốc vừa rồi, ‘sức mạnh tinh thần’ của tôi lại yếu đi nhiều. Điều này khiến tôi cảm thấy bất an.

Trong đầu tôi vụt qua một ý nghĩ mơ hồ, dường như là một điều vô cùng quan trọng. Nhưng tôi không thể nắm bắt, rốt cuộc đó là gì vậy?

A Đạo Phổ và tay lái phụ lặng lẽ chờ đợi. Các máy bay bảo vệ khác cũng tắt động cơ lơ lửng xung quanh chúng tôi. Tôi hít một hơi sâu để bản thân bình tĩnh. Tôi ngẫm đi nghĩ lại, rốt cuộc không đúng ở điểm nào. ‘Sức mạnh tinh thần’ đột nhiên yếu đi hai lần, chúng tôi nhảy siêu quang tốc hai lần...

Đầu óc tôi lóe lên một tia sáng, tôi đã tìm ra điều bất thường.

Nếu tàn dư của ‘sức mạnh tinh thần’ ở trên người tôi có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vậy thì nó nên nhanh chóng suy yếu, chứ không phải như bây giờ, đột nhiên giảm đi sau khi tôi nhảy không gian.

Điều đó chứng tỏ, ‘sức mạnh tinh thần’ yếu đi là do khoảng cách tạo thành.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao tôi càng rời xa ‘Vùng đất hoang vu’, ‘sức mạnh tinh thần’ càng suy yếu?

Lẽ nào bởi vì... tôi càng cách xa Mục Huyền?

Trên thực tế, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh?

Vậy liệu có khả năng, tôi dựa vào cảm giác này, có thể tìm thấy anh?

Hơn nữa từ trước đến nay tôi chưa từng xuất hiện ảo giác. Tại sao trong đầu tôi lại vang lên thanh âm ‘Giết hắn’. Lẽ nào thanh âm đó có liên quan đến ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền, là thanh âm anh nghe được?

Do đó... Mục Huyền vẫn còn sống? Có kẻ muốn giết anh? Anh đang ở trong tình cảnh nguy hiểm?

Suy đoán này rất khó tin, nhưng lại khiến tôi xúc động.

“A Đạo Phổ, anh có thể nhảy về vị trí vừa rồi không?” Tôi cất giọng run run.

“Hả? Tại sao?” A Đạo Phổ vô cùng kinh ngạc.

“Xin hãy nhảy một lần về vị trí cũ.” Tôi nói từ tốn.

Suy đoán của tôi nhanh chóng được chứng thực. Bởi vì khi chúng tôi nhảy siêu quang tốc hai lần về đến ‘Vùng đất hoang vu’, tôi lại cảm nhận được ‘sức mạnh tinh thần’ vô cùng mạnh mẽ.

A Đạo Phổ trầm mặc và nghi hoặc chờ đợi mệnh lệnh của tôi.

“Mau dẫn tôi đi gặp phó chỉ huy và Mạc Phổ.” Tôi cất giọng kiên định.

***

Lúc tôi lại đặt chân vào trung tâm chỉ huy, tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Mạc Lâm là người đầu tiên lên tiếng: “Tiểu thư...”

Tim tôi đập thình thịch, tôi kể với bọn họ phát hiện và suy đoán của tôi bằng một giọng run run. Cuối cùng tôi kết luận: “Tôi nghĩ Mục Huyền có khả năng vẫn chưa chết. Tôi cảm nhận được ‘sức mạnh tinh thần’ của anh ấy. Có lẽ.... có lẽ tôi sẽ tìm được anh ấy. Nhưng phải hành động thật nhanh, bởi vì hình như anh ấy đang gặp nguy hiểm.”

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn tôi, Mạc Lâm xúc động ôm mặt, Mạc Phổ và Vưu Ân trầm tư. Tôi sợ bọn họ không tin lời tôi nói, định tiếp tục mở miệng thuyết phục, nhưng Vưu Ân đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay điều khiển hình ảnh trong không trung.

Chúng tôi đều quay sang ông ta. Ông ta nhíu mày, hình như rất nghi hoặc, thần sắc ẩn hiện một tia xúc động. Một lúc sau, ông ta bỗng dừng hình ảnh rồi phóng to.

Hình ảnh dừng lại ở thời khắc máy bay của Mục Huyền đâm vào chiến hạm quân địch, đầu máy bay của anh chạm vào vỏ ngoài máy bay đối phương.

“Tiểu thư nói rất đúng.” Ông ta cất giọng run run: “Ngài chỉ huy đúng là có khả năng vẫn chưa chết.”

Nghe ông ta nói vậy, mọi người càng kinh ngạc, trên mặt không ít người xuất hiện tia xúc động. Tim tôi đập nhanh hơn.

“Tiểu thư mau lại đây, mọi người hãy nhìn vào chỗ này.” Ông ta chỉ tay vào hình ảnh nổi.

“Trước đó tôi có cảm giác chỗ nào đó không đúng nên mới xem đi xem lại hình ảnh đường bay của ngài chỉ huy. Trước khi đâm xuống, đường bay của ngài chỉ huy hơi bất thường. Mọi người hãy để ý, sự chuyển hướng này không hợp lý, không hề giống phong cách của ngài chỉ huy. Ban đầu, tôi tưởng rằng lúc đó máy bay bị hỏng hóc nên ngài chỉ huy không thể không chế hướng đi của máy bay.

Lời nói của tiểu thư đã nhắc nhở tôi. Tôi nghi ngờ cú đâm của ngài chỉ huy là một hành động đã được ngài ấy tính toán chuẩn xác. Mọi người hãy nhìn vào đây. Tôi đã xem qua sơ đồ kết cấu của loại chiến hạm này. Vị trí mà ngài chỉ huy đâm vào, chính là bộ phận bơm của chiến hạm. Đó là một đường ống hẹp nhưng rất chắc chắn và được phun sơn chống cháy nổ.”

Vưu Ân lại chạm tay vào màn hình, đổi sang cảnh chiến hạm bị vỡ thành mấy mảnh. Ông ta chỉ vào một mảnh: “Do nguyên nhân cấu tạo, lúc xảy ra vụ nổ, cả đường ống bơm sẽ bao bọc quanh mảnh vỡ này. Nếu góc độ đâm của ngài chỉ huy chuẩn xác, hơn nữa ngài ấy có thể bật ra khỏi máy bay ngay trước khi xảy ra vụ nổ, cả người và ghế ngồi của ngài ấy sẽ rơi vào đúng chỗ ống bơm bao bọc. Như vậy, ngài ấy có khả năng sống sót.”

Mọi người há hốc mồm, tôi cảm thấy lồng ngực cuộn sóng: “Do đó... ý của ông là, Mục Huyền có nhiều khả năng vẫn chưa chết?”

Vưu Ân hít một hơi sâu, để bình ổn tâm trạng xúc động: “Đối với một phi công bình thường, đây là thao tác không thể hoàn thành. Nhưng nếu người đó là ngài chỉ huy, thì hoàn toàn có khả năng! Nếu tiểu thư cảm nhận được vị trí của ngài chỉ huy, chúng ta có thể lập tức lên đường.”

“Tốt quá, tốt quá!” Đám binh sĩ ở xung quanh vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Vưu Ân, Mạc Phổ, Mạc Lâm và rất nhiều người đều hướng ánh mắt về phía tôi.

Tôi gật đầu, trong lòng vừa xúc động vừa căng thẳng. Bên tai lại vang lên câu thì thầm của Mục Huyền trước khi máy bay của anh nổ tung.

Lúc đó, có phải anh muốn nói: Hoa Dao, tôi sẽ không chết.