Độc Sủng Băng Phi

Chương 42: Dạ yến (1)




Huyền vũ điện, vốn là nơi cử hành yến tiệc trong cung. Thật không biết, tại sao tên của nơi nào trong cung đều là bắt đầu bằng chữ huyền...

Yên nhi đi vào cùng tôi. Khi nãy Lan nhi tìm tôi chính là vì chuyện này. Hôm nay chính là đại yến hoàng thượng tổ chức cho người trong nhà. Tất cả người thân của các phi tử toàn bộ đều đến...

Đương nhiên, hằng năm lễ tiệc này người nhà có thể tiến cung thăm hỏi chỉ có bốn vị nương nương kia, bất quá năm nay có thêm một người mà thôi…

Vừa bước qua cửa, Yên nhi như đã thay đổi thành người khác. Yên nhi vốn là người của hoàng gia nên dù lúc thường có đáng yêu đến đâu, vào những lúc này cũng không khỏi khiến cho tôi cảm thấy xa cách... Trách không được, ngày ấy hoàng thượng có nói chưa bao giờ hiểu được chữ nhà…

Hoàng thượng ngồi chính giữa, Thái hoàng thái hậu cùng Thái hậu phân ra ngồi ở hai bên. Từ cửa bước vào hai bên chính là thân nhân của bốn vị nương nương cùng bọn họ …

Nhìn tiếp thì tôi thấy Lãnh tướng quân cùng nhị phu nhân, còn có Lãnh Vân cùng Lãnh Vũ. bọn họ ngồi kế bên Thái hoàng thái hậu. Xem ra, phân lượng của Lãnh gia thật không nhẹ, ít nhất cũng ngang hàng với Hoàng quý phi...

Quay người tôi nhìn thấy vị công tử áo trắng đã cứu giúp tôi bên hồ. Xem ra hắn cũng là người trong hoàng thất... (thế mới xứng làm đối thủ của tên HT kia chứ tỷ)

"Nguyệt nhi, Yên nhi, các con đã đến rồi, sao lại trễ như vậy!" hoàng tổ mẫu cười nói

"Nguyệt nhi muội muội mặt mũi thật là lớn, làm cho mọi người phải chờ đợi!" không cần phải nhìn tôi cũng biết là đám người của Phượng Dương quý phi. Không muốn gây phiền toái ở chỗ này, tôi đành xem như không có gì, chỉ cúi đầu im lặng..

"Hoàng tổ mẫu, là do trên đường đi Yên nhi có việc nên gây ra chậm trễ, mới liên lụy hoàng tẩu đến muộn" Yên nhi bực dọc liếc nhìn những người kia, rồi quay qua tươi cười nói với hoàng tổ mẫu.

Rồi muội ấy nhìn Phượng Dương lạnh lùng lên tiếng "Yên nhi đến trễ, Hoàng quý phi muốn trách tội sao?"

Còn không dừng ở đó, vẻ mặt Yên nhi đầy oan ức nhìn hoàng thượng "Hoàng huynh, Yên nhi không phải cố ý đến trễ?"

"Được rồi, muội cùng Nguyệt nhi mau ngồi xuống đi"

Nhìn một vòng xung quanh, tôi thật không biết phải ngồi ở đâu, thấy vậy Yên nhi liền kéo tôi đến chỗ kế bên hoàng tổ mẫu. Cũng chính là ở giữa Lãnh tướng quân cùng Thái hoàng thái hậu. Vừa cùng Yên nhi ngồi xuống, hoàng tổ mẫu đã lên tiếng

"Nguyệt nhi gần đây có tốt không? Sao không đi thăm lão thái bà này hả!"

"Hoàng tổ mẫu, là Nguyệt nhi không đúng. Sau này nhất định mỗi ngày Nguyệt nhi đều đến chơi với hoàng tổ mẫu..."

"Hoàng tổ mẫu, sao người chỉ nghĩ đến hoàng tẩu thôi. Yên nhi không đến thăm người sao người không nhắc! Còn hoàng tẩu nữa, cũng không thèm đến chơi với muội luôn..." Yên nhi ra vẻ làm nũng

"Được rồi, Yên nhi, ta sẽ đến chơi với cả hai người được hay không?"

"Thật chứ, hoàng tẩu nói là phải làm đó nha..."

Một già một trẻ đúng là thích trêu ghẹo tôi mà...

Tôi liếc nhìn qua thì thấy vẻ kinh ngạc trên mặt những người ở Lãnh gia. Cũng khó trách họ, hoàng thượng phong tỏa tin tức không cho truyển ra ngoài, người của Lãnh gia chắc cũng không biết gì về tình hình của tôi ở trong cung. Mà nói đúng hơn, sợ rằng họ cũng không quan tâm đến.

Chỉ cần tiếng gọi hoàng tẩu của Yên nhi cũng khiến cho bọn họ giật mình rồi, dù sao Yên nhi cũng chưa bao giờ gọi bất cứ ai như vậy...

"Tốt rồi, mau truyền lệnh bắt đầu đi!"

"Tuân lệnh"

"Băng phi muội muội, sẽ không phải che mặt như vậy mà dùng bữa chứ?" Mai phi khiêu khích, thật không biết tôi đã đắc tội gì với bọn họ, mà sao cứ cắn chặt tôi không tha...

"Tỷ tỷ nhà ta khuôn mặt không thể gặp ai. Đâu được xinh đẹp như Diễm phi nương nương, đúng là động lòng người mà!..." vốn là ý muốn tán dương. Tôi biết Lãnh Vân cũng không có ý tốt gì với tôi, có thể đả kích thì nhất định sẽ đả kích. Nếu như là trước kia, Diễm phi sợ rằng đã cao hứng đến chết, chỉ là sau khi nhìn qua dung mạo của tôi, nên bây giờ Diễm phi đang tái mặt tức tối...

Tôi ở trong cung vẫn luôn dùng khăn sa che mặt, rất ít người đã nhìn thấy tôi, cũng không nghĩ muốn cho ai biết. Đêm nay cũng không ngoại lệ...

Nhất thời giữa điện tất cả đều tĩnh lặng...

"Ái phi, đêm nay ở nơi này cũng không có người ngoài. Nàng hãy tháo khăn che mặt xuống đi!" (ak ak, ý này là seo??? chap sau sẽ rõ)