Độc Sủng Băng Phi

Chương 46: Lãnh Phong (2)




“Lấy nhị nương con, bởi vì đó là di nguyện cuả mẫu thân con” hắn bình thản đáp

“Cái gì? Như thế nào có thể” tôi có chút khó tin…

Thì ra, là do mẫu thân trước khi mất đã đem Mộng Điệp giao phó cho hắn…

……………..

“Nếu vậy, tức là trong lòng ngài có ta sao? Nếu so với Lãnh Vân cùng Lãnh Vũ thì thế nào” nhìn thấy hắn ngẩn người, tôi nói ra lời cuối cùng, hy vọng trong lòng hắn vẫn còn có tôi, nếu không… Tâm Nguyệt cũng đã chịu nhiều ủy khuất rồi…

“Có” hắn ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời

“Nguyên do là bởi vì mẫu thân sao, nếu như không phải dung nhan của ta bây giờ giống hệt mẫu thân, e rằng ngài sẽ không nói có?” Tôi lạnh lùng nói

Đã sớm biết rõ rằng, Lãnh Phong đối với người khác vẫn rất lạnh lùng, ngoại trừ mẫu thân ra, điều này tôi hầu như không còn nhớ rõ ai đã nói vậy. Mà mẫu thân cũng là một người quật cường, một khi đã xác định việc gì thì sẽ không vì bất cứ cái gì mà thay đổi chủ ý, mà Lãnh Phong từ sau khi mẫu thân qua đời, lại càng thập phần bá đạo, làm cho người khác khi trông thấy phải cách xa ba phần, cho dù là Mộng Điệp đi nữa, cũng không dám làm cho hắn tức giận, cho nên tôi mới có thể cùng hắn chống đối, như vậy hi vọng ấn tượng của hắn mới có thể càng sâu, nhiều năm như vậy, người khác đều đã theo hắn, hay là như tôi đây, chuyện xảy ra một nửa thì phải nhân lên gấp bội, bất quá, tôi đồng thời biết được, việc đó là không tốt, cho nên hắn có thể càng chán ghét tôi, bằng bất cứ giá nào, cùng lắm thì…

Tôi thấy hắn lạnh lùng và nét mặt thì hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó, trên mặt thậm chí lại có một tia ấm áp

“Nguyệt nhi, con thật sự rất giống mẫu thân con, ngay cả tính cách cũng giống nhau…” Nghe hắn nói, tôi thở dài một hơi, xem ra tiến triển vô cùng thuận lợi…

“Nguyệt nhi, mấy năm nay, vốn là cha không đúng, con có thể tha thứ cho phụ thân?”

“Tha thứ ngài? Tha thứ ngài chuyện gì? Là việc ngài đã lấy nhị nương, hay là việc ngài đã bỏ mặc tới sự tồn tại của ta trong 7 năm, hay là việc ta bị tân phu nhân của ngài hành hạ, hay là việc ta thay nữ nhi bảo bối của ngài xuất giá nhập cung?” Lời nói của tôi liên tiếp như đầu đạn bắn ra.

“Ta, ta, vốn là cha không đúng, sau này nhất định cha sẽ bồi thường cho con!” Tôi thấy trên mặt hắn lại có một tia ray rứt.

“Phụ thân” tôi thật tâm gọi một tiếng, và còn nhào tới trong lòng hắn “Ta rốt cục có cha rồi”

“Ta, thật là tốt Nguyệt nhi, phụ thân sau này sẽ không để cho con phải chịu ủy khuất”

“Nguyệt nhi, ta thấy Hoàng thượng đối với con rất tốt, không tồi chút nào, nếu không sẽ làm cha phải ân hận suốt đời” hắn như vậy mà trêu ghẹo tôi

“Phụ thân” tôi lay cánh tay hắn, bộ dạng tôi lúc này giống như tiểu nữ nhi đang làm nũng… Trước kia thường xuyên làm nũng ba mẹ, do đó điểm này không làm khó được tôi…

“Phụ thân, con nghe nói Lãnh Vân cùng Lãnh Vũ sắp xuất giá rồi? Có thật không? Gả cho người ở đâu vậy?” Tôi giả vờ không biết hỏi

“Ừ, gả cho hai công tử của Kiêu Kỵ hầu, hai tháng sau là sẽ xuất giá!”

“Kiêu Kỵ hầu là ai vậy? Hắn cũng ở kinh thành?” Tôi thắc mắc nói, bộ dạng giống như chuyện gì cũng không biết vậy

“Cấp bậc về chức quan của Kiêu Kỵ hầu vốn là không khác biệt lắm so với Vương gia, ở phía đông nam kinh thành, cách nơi này rất xa”

“Vậy tại sao phụ thân còn muốn đem các muội muội ấy gả tới nơi xa như vậy, phụ thân chẳng lẽ không nhớ các muội ấy ư?”

“Kỳ thật cha cũng không muốn, hiểu rất rõ Kiêu Kỵ hầu cùng Hoàng thượng… Cha cũng là không đối xử tốt, chỉ là do các muội muội của con coi trọng gia đình chồng tương lai… Con cũng biết, lúc đầu Hoàng thượng để con vào cung chẳng qua là vì nhún nhường, điều này ta hiểu rõ, còn lần này, không ngờ…” Hắn có thể thật sự không đành lòng để hai muội muội xuất giá đi xa, bất tri bất giác lại đem lo âu của Hoàng thượng đối với hắn nói ra rồi, tôi sao có thể bỏ qua cơ hội này

Ngay lập tức tôi bình thản hỏi:

“Phụ thân, vậy người vốn là thương yêu muội muội hay là Nguyệt nhi hơn a?” Vẻ mặt tôi đang làm nũng, “Nếu như, nếu như, cha chỉ có thể lựa chọn một phía thôi, cha sẽ lựa chọn ai?”:panda76: