Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 12: Hiệp nghị ra lò




“Ngươi nói thật chứ?” Bạch Tiểu Mễ nhìn chằm chằm ánh mắt mỗ nam, xác định lời hắn nói có thể tin được, nhưng nhìn đến nửa ngày cũng chẳng nhìn ra được gì.

“Đương nhiên, nương tử yên tâm!” Mỗ nam tiếp tục thành khẩn nói.

“Tốt lắm! Chúng ta ký hiệp nghị được không?” Bạch Tiểu Mễ do dự một chút đứng lên tìm giấy bút trong phòng, việc này đáp ứng bằng miệng thì không có tác dụng.

“Nương tử, nàng tìm cái gì?” Lý Mặc Nhiên nhìn Bạch Tiểu Mễ ở trong phòng, mắt nhìn xung quanh, bộ dáng tựa hồ như tìm này nọ, có chút không hiểu hỏi.

“Giấy bút! Không có bút giấy viết hiệp nghị thế nào?” Bạch Tiểu Mễ không ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm.

“Ở trong ngăn kéo trên tầng thứ hai phía bên phải!” Nương tử thật sự muốn viết hiệp nghị sao, ánh mắt Lý Mặc Nhiên thoáng qua một tia bí hiểm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng thật thà.

“Tìm được rồi!” Bạch Tiểu Mễ mở ngăn kéo bên phải tầng thứ hai lấy ra giấy bút, nhưng sau khi lấy ra, Bạch Tiểu Mễ mới chán nản phát hiện ra là mình không thể dùng bút lông để viết chữ, với trình độ hiện đại của nàng chắc chỉ bằng với trình độ của trẻ nhỏ ba bốn tuổi ở đây.

“Ta đọc ngươi viết!” Bạch Tiểu Mễ mài mực xong rồi đi lại bên giường, có chút mãnh liệt yêu cầu nói.

Kỳ thật nàng dám kiêu ngạo như vậy vì Bạch Tiểu Mễ nhận định người trước mắt này sẽ không đối xử ác với mình, có thế nàng mới dám đối với hắn như vậy, Bạch Tiểu Mễ tuy rằng còn chưa từng ra ngoài làm công tác xã hội, nhưng vẫn nhìn hiểu được sắc ngôn quan sát (hiểu ý tứ qua cử chỉ lời nói) là thế nào, tuy rằng chỉ nhận diện được đối phương qua đôi mắt.

“Nhưng nương tử, vi phu đang bị thương làm sao có thể viết được!” Người nào đó nhìn thoáng qua tay mình, ý tứ kia rõ ràng không muốn nói nhiều.

Bạch Tiểu Mễ nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, thấy thật đúng là không viết được, chân mày hơi hơi nhíu một chút, lập tức cúi đầu nhìn về phía cây bút trên tay mình.

Chẳng lẽ phải đợi hắn dưỡng thương tốt lên rồi mới viết, nhưng đến lúc đó mà hắn lại không đồng ý thì phải làm sao? Còn nữa, nếu hắn khỏe lên mà chưa kịp viết hiệp nghĩ, lỡ hắn ra tay với nàng thì sao? Đối với mối nguy hiểm tiềm tàng này, Bạch Tiểu Mễ không dám mạo hiểm.

Mà hiện tại Bạch Tiểu Mễ không nghĩ tới, đối với cường đạo thổ phỉ mà nói, một tờ giấy này nọ làm sao có thể ràng buộc được?

“Quên đi, để ta tự viết vậy!” Bạch Tiểu Mễ thôi không nghĩ nữa, xoay người trở lại bên cạnh bàn, đem giấy trải ra.

Ai! Viết khó coi liền cho khó coi đi! Chỉ cần chính mình có thể hiểu là được, không phải sao? Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ liền yên tâm thoải mái hơn rất nhiều, cúi đầu bắt đầu viết hiệp nghị.

Bạch Tiểu Mễ tuy rằng tự viết có chút khó khăn nhưng nhìn tư thế viết chữ của nàng lại rất đẹp.

Lý Mặc Nhiên nhìn nương tử nhà mình có thể tự tay viết hiệp nghị, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau lập tức biến thành cao hứng.

Nương tử vừa mới bảo hắn viết, vốn nghĩ rằng nương tử không biết chữ, dù sao ở đây việc nữ tử không biết chữ cũng là chuyện bình thường, hiện tại nhìn thấy nương tử viết chữ, Lý Mặc Nhiên lại càng thêm yêu thích.

Không hổ là nương tử của Lý Mặc Nhiên hắn, chẳng những đọc được chữ, lại còn biết viết hiệp nghị, thật sự rất rất giỏi.

Bởi vì nội dung không nhiều lắm, cho nên Bạch Tiểu Mễ sau một lúc là đã viết xong, viết xong lại còn nhìn đi nhìn lại mấy lần, lúc này mới đưa tới cho Lý Mặc Nhiên xem.

Lý Mặc Nhiên vốn đang kiêu ngạo khi nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ viết chữ, nhưng đến khi thấy chữ tựa như gà bới trên giấy, mặt trực tiếp liền cứng lại, hắn cứ nghĩ mình sẽ được thấy những chữ xinh đẹp trang nhã, nhưng hiện tại hắn thấy cái gì? Hơn nữa hắn căn bản không biết những chữ này!

“Ngươi không biết chữ? Hừ!” Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Mặc Nhiên sững sỡ nhìn chữ mình, mặt hơi hơi đỏ lên, kỳ thật nàng cũng biết chữ mình nhìn chẳng ra hình dáng gì, nhưng sao hắn lại có cái biểu hiện giật mình như thế?

“Ta biết, nhưng nương tử, có vài chữ ta không nhận ra!” Đương nhiên là Lý Mặc Nhiên biết chữ nhưng hắn chưa từng thấy mấy chữ mà nương tử viết này, hơn nữa cũng không phải do vì viết quá khó coi mà không đọc được.

“Phải không? Vậy để ta đọc cho ngươi nghe nhé!” Bạch Tiểu Mễ không để ý trực tiếp ngồi lên giường, sau đó đọc từng chữ một cho Lý Mặc Nhiên nghe.

“Hiệp ước hôn nhân! Phu Lý Mặc Nhiên nếu không có sự cho phép của thê Bạch Tiểu Mễ thì không được có hành động tiếp xúc thân mật!” Nội dung hiệp nghị rất đơn giản, chỉ một câu như vậy thôi, phía dưới câu đó được chia làm hai bên để cả hai kí tên lên, Bạch Tiểu Mễ đã ký tên chính mình, vị trí còn lại là của Lý Mặc Nhiên.

Nghe hiệp nghị ngắn gọn như vậy, Lý Mặc Nhiên cảm thấy buồn bực, nói hắn không chạm vào nương tử, điều này làm sao có thể? Chuyện này đúng khiến hắn phải chịu khổ hình, tuy rằng hắn cũng muốn chuyện gì cũng nghe theo nương tử, nhưng việc này lại liên quan đến “tính phúc” của bản thân, làm sao hắn có thể đồng ý, nhưng hắn lại không thể trực tiếp phản bác việc này, hắn nên làm cái gì bây giờ đây?

Hiệp nghị là phải ký, nếu không nương tử sẽ tức giận, hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã đồng ý, nếu bây giờ từ chối, có lẽ nương tử từ nay về sau sẽ không tin tưởng hắn nữa! Lý Mặc Nhiên trong mắt một tia thoáng qua, sau đó nhìn về phía nương tử.

“Nương tử, tựa hồ có chút không ổn!” Lý Mặc Nhiên nhìn Bạch Tiểu Mễ thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?” Bạch Tiểu Mễ mất hứng, chỉ biết nam nhân không phải là thứ tốt gì, vừa đáp ứng liền đổi ý, hừ!

“Nương tử, nàng hiểu lầm vi phu rồi, vi phu đương nhiên không đổi ý, nương tử phải tin tưởng người ta! Toàn Hắc Phong trại này không ai là không biết nàng là áp trại phu nhân của ta, nếu mọi người thấy hai chúng ta như hai người xa lạ, Đại đương gia như ta đây biết giải thích thế nào!” Bạch Tiểu Mễ nghe xong liền rơi vào suy nghĩ của chính mình, trong mắt người nào đó lóe ra một tia giảo hoạt rồi rất nhanh biến mất, khôi phục bình thường, vẻ mặt thành khẩn nhìn người trước mắt.

“Nếu không như vậy, trước mặt người ngoài chúng ta sắm vai vợ chồng ân ái, dù sao uy nghi Đại đương gia của ta cũng không thể để mất! Lại nói chuyện này cũng tương đối tốt với nương tử phải không? Nhưng mà nương tử, đừng để vi phu chờ lâu quá có được không? Dù sao chúng ta cũng đã thành thân rồi mà!” Lý Mặc Nhiên vẻ mặt thành khẩn nhìn Bạch Tiểu Mễ, cuối cùng lại buông ra một câu như vậy, kỳ thật câu cuối cùng kia là Lý Mặc Nhiên cố ý nói, để dành cho hành động tương lai của chính mình.

“Này......” Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Mặc Nhiên, suy nghĩ lời nói của hắn, kỳ thật lời hắn nói không sai, hơn nữa chuyện này tựa hồ tương đối tốt, huống chi nơi này vốn là địa bàn của người ta, nàng không thể vượt quá phận, xem ra về sau trước mặt người khác sẽ phải đối tốt với người này mới được, nếu không Nhị đương gia, Tam đương gia cùng Tứ đương gia cũng sẽ không buông tha nàng.

“Cũng tốt, cứ làm như vậy đi!” Bạch Tiểu Mễ vì chính mình thêm vào một câu trong hiệp ước: "Trước mặt người ngoài vợ chồng có thể ân ái!’ Sau đó đưa cho Lý Mặc Nhiên.

Lý Mặc Nhiên nhìn hiệp nghị, nụ cười đầy “vô lực” và “khó khăn”, kí tên lên tờ hiệp nghị kia.

Bạch Tiểu Mễ vừa thấy, nhất thời cảm giác thế giới thật không công bằng, rõ ràng người này xấu như con “gấu”, nhưng chữ lại có thể viết đẹp được như thế, tựa rồng bay rất có khí phách.

Cho dù Bạch Tiểu Mễ không hiểu lắm về thư pháp, nhưng nàng cũng biết chữ của Lý Mặc Nhiên thật sự quá tốt, mặc dù chỉ nhìn qua cái tên.