Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 46: Gọi ân nhân cứu mạng




Trên người Ngải Thiển dính đầy bùn đen, thấy lợi kiếm khủng bố lại bay tới liền lăn thêm một vòng để tránh.

Lợi kiếm chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại bay qua. Ngải Thiển lại nghiêng người lăn một vòng, vừa vặn đụng lưng vào một tảng nham thạch nhô ra, một góc sắc nhọn đâm vào người nàng.

Thân thể tê rần, trong nháy mắt đó Ngải Thiển đau tới mức mất đi trực giác. Không bị Hiên Viên Hoặc tổn thương mà lại tự làm mình bị thương. Ngải Thiển khóc không ra nước mắt. Có thể cảm giác được rất rõ ràng rằng sau lưng đã ướt đẫm. Nàng cũng không thể xem xét tình trạng vết thương của mình bởi vì Hiên Viên Hoặc đã đánh qua đây. Nàng cắn chặt răng, cố kìm lại mà nghiêng về phía trước, khiến tảng đá nhọn rời khỏi thân thể mình. Máu tươi tuôn như suối sau lưng. Ánh mắt của Ngải Thiển cũng phủ đầy sương mù do đau đớn.

Trường kiếm mang theod♣đ♣L♣q♣đhàn khí sắc bén đánh úp lại, Ngải Thiển chỉ có thể trốn tránh theo bản năng. Nhưng vết thương quá nặng khiến chân nàng mềm nhũn, không thể tránh thoát được. Nguyệt Nguyệt, huynh ở đâu? Muội sẽ không cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn chứ? Trời ơi, chỉ mong còn có thể xuyên không từ đây.

Ngải Thiển nhắm mắt lại, không né tránh nữa mà chờ trường kiếm xuyên qua thân thể mình.

Nhưng đợi một lúc lâu sau nàng cũng không cảm thấy đau đớn như mong đợi. Ngoài cảm giác đau đớn mãnh liệt phía sau lưng thì trên thân thể nàng không còn chỗ nào bị đau nữa, cũng không cảm giác được khí tức lạnh như băng trên người Hiên Viên Hoặc mà ngược lại được bao bọc bởi một khí tức ấm áp quen thuộc.

Nàng vô cùng kinh ngạc, mở to mắt thì thấy một đôi mắt dịu dàng thâm thúy. Nguyệt Nguyệt! Ngải Thiển kích động kêu to. Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và đau lòng. Hiên Viên Hoặc ngã ở một bên, lâm vào trạng thái hôn mê.

Mặt Nguyệt Ca tái nhợt nhưng vẫn chứa ý cười, nói: "Muội bị thương rồi. Để ta xem nào."

"Ừ, muội bị thương. Đau quá." Ngải Thiển bỗng cảm thấy tràn đầy uất ức. Với tính tình của nàng, bị thương sẽ không tỏ ra bất lực thế này. Nhưng vừa thấy Nguyệt Ca thì nàng liền cảm thấy tế bào toàn thân được lơi lỏng, uất ức ập vào lòng, muốn kể khổ thật tốt một phen.

"Không sao. Để ta xem cho muội." Nguyệt Ca dịu dàng kéo Ngải Thiển qua, vịn tay lên vai nàng.

"Huynh mau dùng tiên pháp trị thương cho muội đi. Muội đau muốn chết." Mắt Ngải Thiển nhìn Nguyệt Ca đầy chờ mong.

Mắt Nguyệt Ca hiện lên chút khó xử. Vừa rồi hắn cảm giác được Ngải Thiển gặp nguy hiểm nên đã dùng cách cấm kỵ để dịch chuyển tức thời tới bên cạnh nàng kịp thời. Nhưng điều này cũng khiến hắn không thể dùng được tiên pháp mất một lúc. Tiên khí hắn thêm vào cho Ngải Thiển chỉ có thể tự động chống lại ma khí hoặc yêu khí chứ không dùng được khi bị người ta tấn công.

Sự khó xử của Nguyệt Ca bị Ngải Thiển nhạy cảm bắt được. Nàng cười yếu ớt, nói: "Được rồi. Huynh nhìn giúp muội xem, băng bó một chút chứ tự muội không làm được."

"Ừm." Tay Nguyệt Ca giật một cái.

Ngải Thiển phối hợp ghé vào đùi Nguyệt Ca, chìa lưng ra trước mắt hắn.

Thấy máu ướt đẫm sau lưngd☂đ☂L☂q☂đNgải Thiển, đồng tử đen nhánh của Nguyệt Ca lập tức tối đi. Máu đang tuôn ra không ngừng khiến lớp vải màu xanh dán vào, nhìn thấy mà đau lòng. Vết thương này thật sâu! Hắn nhìn mà trái tim quặn lại tựa như người bị đau là chính hắn.

Hắn cẩn thận từng ly từng tí xé áo ngoài ra, cố gắng hết sức tránh chạm vào vết thương. Nhưng hắn chạm vào một cái, Ngải Thiển lại run lên một lần.

"Đau lắm à?" Hắn nhịn không được mà ân cần hỏi han.

"Không sao." Ngải Thiển cắn răng nhẫn nhịn. Chỉ là chút cảm tính nhất thời, nàng cũng sẽ không lộ ra chút uất ức nào nữa.

"Đau thì cứ nói. Ta biết là rất đau mà." Ánh mắt Nguyệt Ca quét về phía tảng đá nhọn nhô ra. Trên đó vẫn còn dính đầy máu đỏ thẫm. Tất cả đều là máu trên người Ngải Thiển. Bây giờ hắn cũng rất ghét bản thân vì sao không dùng được chút tiên pháp nào, nếu không thì chỉ cần giương tay lên là nha đầu sẽ không phải chịu khổ nữa.