Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 49: Đại hội bái sư




Rốt cuộc đã chờ tới ngày diễn ra đại hội bái sư. Toàn bộ Tử Nguyệt Môn như bỗng nóng rực lên. Ông mặt trời hiền lành, thời tiết ấm áp, sương mù trên núi Tử Nguyệt cũng tan đi một chút nhưng vẫn lượn lờ từng vòng.

Các tiểu môn đồ của Tử Nguyệt Môn bận đến mức khủng khiếp. Họ chuẩn bị các thứ, chăm sóc các thứ đâu vào đấy. Những bậc thang trước cửa đại điện được quét sạch đến mức không thấy một hạt bụi nào, nhìn rất uy nghiêm và trang nghiêm.

Người từ các chỗ khác tới Tử Nguyệt Môn đã sớm đứng đầy ngoài đại điện, nam nữ được chia ra. Thật rõ ràng rằng nữ tử chiếm hơn một nửa. Bọn họ mặc một bộ trường sam màu trắng đồng nhất, từ xa nhìn lại như là từng đám mây trắng đang bay.

Trong đám người chờ bái sư không có Ngải Thiển. Lúc này nàng vẫn đang hưởng thụ thức ăn ngon trong phòng, ăn đến bất diệc nhạc hồ.

Nguyệt Ca ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn.

"Đã tới giờ rồi, nên đi ra thôi." Vân Chiến mạnh mẽ xông tới, nói, thoáng liếc mắt qua Ngải Thiển liền không biết nói gì: "Muội...Nha đầu kia, lúc này rồi mà còn ăn à?"

"Ăn cho no, lát nữa còn có việc." Miệng Ngải Thiển nhét đầy đồ ăn, ậm ừ nói.

"Muội thì có việc gì chứ?" Vân Chiến hoang mang. Không phải là chờ sư đệ khâm điểm làm đệ tử nhập thất sao?

"Việc làm ăn." Ngải Thiển nuốt thức ăn xuống, nói đầy đắc ý.

"Việc làm ăn gì?" Vân Chiến tò mò, kề cái đầu sang, hỏi.

"Không nói." Ngải Thiển cười thần bí, lau khóe miệng một cách tao nhã.

Nàng đứng dậy, đi ra phía sau đẩy xe cho Nguyệt Ca.

Vân Chiến đi phía sau: "Nói chút đi, rốt cuộc là việc làm ăn gì?" Theo nha đầu Ngải Thiển kia lăn lộndٿđٿLٿqٿđvài ngày, hắn phát hiện ra càng ngày chơi càng vui, thấy Ngải Thiển có việc làm, hắn cũng không nhịn được muốn tham gia vào một chân.

Ngải Thiển phớt lờ hắn. Họ tới đại điện rất nhanh, đi lên đài cao, Lưu Niên với vẻ mặt lạnh như băng đã sớm đứng phía bên phải.

Mọi người dưới đài ngẩng đầu, mặc kệ là nam hay nữ đều nhìn Nguyệt Ca trên xe lăn đầy kinh diễm. Rốt cuộc, bọn họ đã gặp được tiên nhân trong mộng!

Thấy Nguyệt Ca xuất hiện, người trong Tử Nguyệt Môn mặc đồ màu xanh ào ào đứng vào vị trí của mình, cung kính đứng phía ngoài.

Vì biết ý Nguyệt Ca nên bọn họ không có ba quỳ chín lạy gì, không hô khẩu hiệu gì mà chỉ hơi khẽ cúi đầu, dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ lòng kính trọng của mình.

Đến trường hợp nghiêm túc thế này, Vân Chiến cũng thu hồi sự không đứng đắn, đứng phía bên trái Nguyệt Ca. Ba người đứng đầu Tử Nguyệt Môn đã tới đủ.

Ngải Thiển đứng sau lưng Nguyệt Ca, bỗng không biết mình đứng đâu mới hợp. Có phải là nàng cũng phải đứng ở phía dưới không?

Dường như nhận ra mâu thuẫn của Ngải Thiển, Nguyệt Ca bỗng nói khẽ: "Đứng đây là được rồi."

Ngải Thiển có phương hướng nên tâm trạng liền thả lỏng, nhìn những người đứng ở phía dưới như đang nhìn một đống tiền giấy sáng lóa.

Mà trong những đồ đệ mặc đồ màu xanh ở vòng ngoài, Âm Tuyền nổi bật như hạc giữa bầy gà, giương ánh mắt ghen ghét về phía Ngải Thiển...

A Thương bỗng bước lên bậc thang thứ hai, cao giọng nói với những người đứng ở vòng ngoài: "Đại hội bái sư trăm năm một lần của Tử Nguyệt Môn sắp bắt đầu, các vị không ngại đường xa mà tới, mấy ngày nay đã phải chịu khổ rồi. Bây giờ sẽ căn cứ vào tư chất của các vị để quyết định xem có thể vào được Tử Nguyệt Môn không. Nói một cách cụ thể hơn là có thể bái sư thì phải xem tư chất của các vị cao thấp thế nào."

A Thương nói rất thẳng thắn rằng tất cả đều phải dựa vào tư chất.

Mọi người hiểu rõ, đều rất tự tin rằng tư chất của mình là tốt nhất.

Sau đó, Nguyệt Ca mở thiên nhãn, nhìn kiếp trước kiếp này của mọi người. Nếu kiếp trước làm chuyện gì thương thiên hại lý thì đều không hợp quy củ, mặc kệ là tư chất của người đó ra sao. Nhưng không quan tâm tới việc kiếp trước là ma hay yêu vì ma hay yêu không nhất định là làm chuyện xấu.

Chỉ cần được Nguyệt Ca điểm tên, A Tiên liền bước lên trước khéo léo mời người nọ bước ra khỏi hàng.

Hàng ngũ được phân chia rất nhanh. Kiếp trước hay kiếp này có vấn đề đều đứng phía bên trái. Tất cả đều được A Tiên cấp cho ít bạc, yêu cầu bọn họ xuống núi.

Ngải Thiển thấy thế thì liền vội vã bảo bọn họ dừng lại.

Tất cả mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu. Đây là muốn làm gì? Tất cả cho rằng Ngải Thiển định mở miệng cầu xin giữ người lại nên đều cảm thấy phức tạp.

Ngải Thiển chỉ đi tới trước mặt những nữ tử bị mời đi, nói: "Ở đây ta có một số bức tranh, các tỷ có muốn không?"

"Tranh gì?" Một nữ tử kỳ quái hỏi.

Ngải Thiển mím môi cười, trực tiếp lấy bức tranh Nguyệt Ca ra, mở ra trước mặt mọi người.

Chúng nữ tử vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng lên. Đây là hàng tốt. Nếu có bức tranh của Nguyệt Ca thì có thể giảm bớt nỗi khổ tương tư của bọn họ rồi.

"Ta muốn." Chúng nữ tử ào ào cướp lời.

"Được, ai cũng có. Nhưng đây là do ta cực cực khổ khổ vẽ ra, phải có chút gì đó an ủi chứ." Ngải Thiển cầm bức tranh, nói với vẻ mặt vô tội.

"Ta đưa hết bạc cho muội."

"Còn có ngọc bội này nữa."

"Ngân phiếu."

"Vòng ngọc."

"Trâm vàng."

...

Chúng nữ tử ngoài đưa bạc vừa được cấp cho Ngải Thiển còn lấy hết những thứ có giá trị trên người ra, chỉ sợ nàng không cho tranh.

Ngải Thiển cảm thấy thỏa mãn, nhận lấy những thứ này, nhét vào túi trong ngực, sau đó mới phát cho mỗi người một bức tranh.

Chúng nữ tử hởi lòng hởi dạ cầm bức tranh như bị làm phép, đi ra khỏi Tử Nguyệt Môn.

Tâm trạng Ngải Thiển rất tốt, cầm tiền trở lại phía sau Nguyệt Ca.

Để lại một đám người trợn mắt há hốc miệng mà nhìn.

Vân Chiến thán phục, Nguyệt Ca cười yếu ớt.

...

Những người còn lại đều được vào Tử Nguyệt Môn. Có khoảng hai mươi người, một nửa là nam một nửa là nữ.

Đây là bước đệm đầu tiên. Hai mươi người vui vẻ mở to hai mắt nhìn Nguyệt Ca đầy khó hiểu, tràn đầy mong đợi. Tất cả mọi người vào Tử Nguyệt Môn, ai mà không tới vì Nguyệt Ca? Chỉ cód♐đ♐l♐q♐đmấy nam tử thì không hẳn là như vậy. Chỉ cần có thể học được tiên pháp thượng thừa thì bái ai làm sư phụ cũng được. Mà phần lớn những nữ tử kia Ngải Thiển đã từng gặp trước đó. Không cần phải nói, mục đích của họ chính là Nguyệt Ca, tiên pháp hay không không quan trọng với bọn họ. Họ chỉ cần có thể trở thành đồ đệ của Nguyệt Ca, còn có, có được dung mạo trẻ mãi không già.