Độc Sủng Nam Hậu

Chương 58: Gặp chuyện chi mà ta và băng lạc đàn !




Trải qua vài ngày điều dưỡng, yết hầu của ta đã khá lên nhiều, vết thương cũng đã đỡ hơn phân nửa, bất quá thân thể vẫn rất suy yếu. “Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng cáu kỉnh”. Ai, vừa rồi Triệt Nhi lại nháo lên đòi ra ngoài.

“Không chịu. Ta muốn ra ngoài ngồi, ta sắp nhanh chóng nổi mốc meo rồi” Ta tức giận viết.

“Triệt Nhi, thân thể của ngươi suy yếu như vậy làm sao chịu, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi !” Mới tốt lên một chút đã bắt đầu không an phận!

“Không chịu ! Ta không muốn ở mãi trong phòng !” Nằm nhiều ngày như vậy, thân thể ta đau nhức không thôi !

“Triệt Nhi…….”. Lãnh Nhược Tư thấp giọng cầu xin.

“Không thương lượng !” Cứ tiếp tục như vậy nữa, xương cốt ta sẽ khiến ta đau đến chết a !

“Được rồi ! Nhưng chỉ có thể một lát thôi !” Hắn cũng biết Triệt Nhi nằm lâu khiến thân thể không thoải mái, nhưng thân thể Triệt Nhi yếu như vậy ra ngoài làm sao chịu được?

“Ân”. Ta gật gật đầu.

Lãnh Nhược Tư ôm ta ra ngoài. Mới ra khỏi cửa, ta khó chịu nên dúi đầu vào trong lòng hắn, trời quá sáng ! “Triệt Nhi, sáng sao? Trẫm mang ngươi đến chỗ râm mát !”

Đến chỗ râm mát, ta thoải mái hơn “Nhược Tư, ngươi nói nếu cả đời đều như vậy có phải tốt không a !”

“Vì cái gì? Ở hoàng cung không phải cũng như vậy sao?” Hắn khó hiểu nhìn ta.

“Không giống ! Ở hoàng cung, ngươi không bao giờ ngày ngày đều ở cùng ta” Hắn bận rộn!

“Hảo, trẫm về sau sẽ mỗi ngày ở cùng ngươi !” Hắn cười cười hôn ta.

Ta đẩy hắn ra, Lãnh Nhược Tư ngây ngẩn cả người, “Ta yết hầu còn chưa có hảo đâu !” Hội đau, thật không tốt !

Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ cười, hơi lạnh thổi tới nhưng nằm trong vòng tay ấm áp của Nhược Tư làm cho ta thoải mái ngủ. Lãnh Nhược Tư ôm ta để cho ta ngủ tới trưa. “Triệt, ngươi tỉnh?” Đầu Mộ Dung Vân tiến lại.

Ta hoảng sợ. Ta vừa tỉnh ngủ, mới mở to mắt liền thấy một cái đầu trước mặt ta “Ca, ngươi sao phải làm ta sợ?” Ta bất mãn nhìn hắn.

“Thực xin lỗi, ca ca không nghĩ tới sẽ dọa đến ngươi !” Mộ Dung Vân sờ sờ đầu của ta.

“Được rồi, mọi người đừng ở chỗ này hàn huyên nữa. Trời sắp tối rồi, chúng ta đi vào thôi !” Lăng Vân đề nghị.

Mọi người gật gật đầu, Lãnh Nhược Tư ôm ta đi vào. Mà lúc này, ở một phòng đầy ánh sáng “Ngươi không phải nói có thể thành công sao? Kết quả đâu? Lại hại chết thuộc hạ của ta” Một yêu diễm mỹ nữ tức giận nói.

“Không nghĩ tới mệnh Mộ Dung Triệt mạng lớn như vậy!” Một nữ tử che mặt bất đắc dĩ trả lời.

“Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?”

“Vậy đem bọn họ tách ra từng người rồi giết chết!”

“Ân, nhưng ngươi vì cái gì lại giúp ta?” Nàng cũng không tin trên thế gian có người tốt như vậy!

“Đồng bệnh tương liên!”

“Hảo, ta sẽ phái người chiếu theo lời ngươi nói mà làm”. Tuy rằng không biết nàng vì cái gì lại giúp mình như vậy nhưng ta xác thực nàng sẽ không hại mình là được.

Mà chúng ta hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp xảy đến cho mình lại vui vẻ điên nháo “Nhóm chúng ta khi nào thì xuất phát?”

“Đợi thêm vài ngày nữa, chờ thân thể ngươi tốt hơn thì xuất phát” Thân thể Triệt Nhi thật mảnh mai !

“Được rồi ! Nhưng ta muốn nhanh chóng xuất phát a !” Ta không muốn cứ ở trong phòng.

“Hảo, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi thêm hai ngày nha !” Hắn cũng biết Triệt Nhi buồn sắp chết rồi !

Hai ngày sau, Lãnh Nhược Tư xuất phát như lời đã hứa, ta vui vẻ suốt đường đi “Triệt, ngươi vì cái gì mà cao hứng vậy?” Kỷ Lăng không rõ nhìn ta,

Ta rất muốn trả lời nàng nhưng bên người không có giấy bút nên dù muốn cũng không tìm được cách trả lời nàng. Ngay khi ta phiền não “Triệt Nhi ở trong phòng buồn sắp chết rồi !” Lãnh Nhược Tư thay ta trả lời.

Ta gật gật đầu cảm kích nhìn hắn, “Như vậy a ! Thiếu thanh âm của Triệt đúng là không khí trở nên yên ắng hơn !” Vũ Liệt ngao ngán nói.

Nghe thế ta khổ sở cúi đầu, mọi người gắt gao nhìn hắn. Kỳ quái ! Hắn có nói gì sai sao? Vì cái gì mọi người đều nhìn hắn như vậy? Hắn cũng vì lo lắng mới nói vậy thôi mà. “Triệt nhi không có việc gì. Qua thêm một thời gian nữa sẽ tốt hơn” Lãnh Nhược Tư ôm chặt ta.

Cũng đúng ! Dù sao vẫn sẽ tốt, cũng không phải cả đời như vậy ! Ta một lần nữa vui vẻ ngẩng đầu “Hoàng Thượng, chúng ta nên mua thêm một ít vật dụng hàng ngày !” Huy Hoàng nhắc nhở hắn.

“Nga ! Như vậy cũng tốt ! Hạo Nhiên, Huy Hoàng, Mộ Dung Vân, các ngươi bồi trẫm đi mua này nọ, những người còn lại thì đến khách điếm nghỉ ngơi”

“Vì cái gì lại muốn ta đi?” Mộ Dung Vân bất mãn nói, hắn muốn ở cạnh Triệt thôi !

“Ít nói nhảm. Đi !” Lưu lại ngươi, bảo đảm thế nào ngươi cũng lợi dụng ăn đậu hủ Triệt Nhi ! Vẫn là mang ngươi theo thì tốt hơn !

Mộ Dung Vân không tình nguyện đi theo, chúng ta đi vào khách điếm “Vương gia, ngươi muốn ăn gì không?” Tiểu Lan quan tâm hỏi.

Ta lắc đầu, bọn họ đều uống một ly trà. Một lát sau, một đám nữ tử cầm kiếm vọt vào “Mộ Dung Triệt, giờ chết của ngươi đã đến !”

Ta bị dọa tới ngây người. Tiểu Lan, bọn Lăng Vân lập tức cùng các nàng giao đấu. Tiểu Hương cùng Kỷ Lăng lôi kéo kẻ ngơ ngác – ta chạy khỏi khách điếm. Bọn Vũ Liệt tuy rằng võ công cao cường nhưng địch lần này là nhắm chúng ta mà đến, Kỷ Lăng bất đắc dĩ cùng các nàng đánh nhau. Nhưng võ công của nàng yếu căn bản không phải đối thủ của bọn họ.

Đột nhiên một sát thủ công kích nàng, Kỷ Lăng không kịp tránh, mắt thấy sẽ thương đến nàng Kỷ Tư Vũ vội vàng lao lại đây, đánh bay sát thủ kia. “Lăng Nhi, không sao chứ?” Kỷ Tư Vũ lo lắng nhìn nàng.

“Ca, ta không sao !”

Nhóm sát thủ thừa dịp bọn ta không chú ý nhắm vào ta, ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau. Lúc này Băng và Lăng Vân cản lại, bọn Vũ Liệt cũng đúng lúc cứu tới “Cứ như vậy không phải biện pháp. Băng quân, ngươi trước mang Triệt đi đi” Lăng Vân hô to.

Băng kéo ta bỏ chạy. Nhưng bọn Kỷ Tư Vũ đối phó người nhiều như vậy đúng là lực bất tòng tâm. Vài chục tên sát thủ truy đuổi ta “Buông Mộ Dung Triệt ra, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi!” Nữ tử đi đầu lạnh lùng nói.

“Ít nói nhảm đi. Muốn đánh thì đánh !”

Bọn họ đánh kịch liệt không thôi, Băng võ công mặc dù cao cường nhưng các nàng người rất nhiều. Hắn vì giao đấu quá lâu mà sức lực dần tiêu tán, một tên sát thủ thừa dịp hắn không chú ý, một kiếm đâm tới, vừa vặn đâm vào trước ngực hắn. Ta sợ tới mức bưng kín miệng, sát thủ thấy hắn ngã xuống liền vươn kiếm về phía của ta. Băng xuất toàn bộ khí lực ôm lấy ta tránh khỏi tập kích của các nàng, nhưng không nghĩ tới là chúng ta song song rơi vào nguy hiểm.

Băng ôm lấy ta mà chạy. Khi chúng ta dừng lại, hắn đã muốn hôn mê, miệng vết thương không ngừng chảy máu. Ta sợ tới mức vừa khóc vừa giúp hắn băng bó miệng vết thương, gian nan tha hắn đến một sơn động. Cùng lúc này, bọn Lãnh Nhược Tư trở về, thấy hỗn độn bèn lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hoàng Thượng các ngươi đi rồi, có đám nữ sát thủ đến ám sát Vương gia. Băng quân mang theo Vương gia đào tẩu, đến bây giờ còn chưa trở về” Tiểu Hương vừa khóc vừa giải thích.

“Cái gì? Bọn họ chạy hướng nào?” Mộ Dung Vân sốt ruột không thôi.

Lăng Vân cùng Lãnh Nhược Tư, bọn họ dọc theo đường chúng ta chạy trốn mà tìm kiếm. Đột nhiên Huy Hoàng hô to: “Hoàng Thượng, mau tới !”

Bọn Lãnh Nhược Tư vội vàng chạy đến nhìn vết máu “Hoàng Thượng, theo ý kiến của thần, Băng quân cùng hoàng hậu chỉ sợ đã bị ngã xuống dưới”

Cái gì? Sắc mặt Lãnh Nhược Tư xanh mét, chịu không nổi mà thối lui. May mắn Hạo Nhiên đúng lúc đỡ được hắn. Tại sao có thể như vậy? Thân thể Triệt Nhi yếu như vậy, ngã xuống đây hắn làm sao chịu được? Còn vết máu kia là của ai? Triệt Nhi sao? Triệt Nhi có hay không gặp chuyện không may? “Huy Hoàng, điều động tất cả quân đội đi tìm người cho trẫm” Lãnh Nhược Tư rống to !

“Dạ, Hoàng Thượng !” Huy Hoàng vội vàng chạy đi.

Triệt Nhi trăm ngàn lần đừng xảy ra việc a ! Bọn Mộ Dung Vân cũng xuống dưới tìm chúng ta ……