Độc Sủng Phế Hậu

Chương 10: Tương tần




Tương Tịch thẫn thờ ngồi trước gương, mi tâm cũng cụp xuống. Hôm qua nghe phải chuyện không nên nghe thấy, khiến nàng không khỏi suy nghĩ. Cung nữ do Sở Định Long phái tới chải tóc và giúp nàng thay đồ. Nhưng chả hiểu sao, ả ta liên tục lẩm bẩm: " Xấu xí như vậy mà hoàng thượng cũng thích..."

Chân mày Tương Tịch nhíu lại, rồi lại nhanh chóng giãn ra. Có những chuyện chi bằng bớt đi để đỡ phiền phức.

" Tham kiến tiểu chủ!"- Tô công công bước vào hành lễ với nàng. Tương Tịch nhíu mày, gương mặt có chút khó hiểu. Tiểu chủ? Cái gì là tiểu chủ?

Tô công công liền giải thích với nàng:" Hoàng thượng muốn cho người một danh phận, nhưng người vốn dĩ là phế hậu, hoàng thượng bây giờ chỉ có thể phong người ở tần vị."

Tương Tịch khẽ lắc đầu, xoay người cúi xuống đỡ Tô công công dậy: " Bản thân ta là kẻ mang tội, không mưu cầu danh phận. Hoàng thượng có lòng ban cho ta, đã là miễn cưỡng lắm rồi. "

Khóe mắt nàng ánh lên tia chân thật, khiến Tô công công không những không nhìn ra gì, còn cung kính khôn nguôi: " Nô tài lần đầu thấy chủ tử như người, từ hoàng hậu thành phế hậu rồi thành tần. Chắc là đã chịu không ít khổ sở, vậy mà vẫn không màng tới hư danh."

Nụ cười trên môi Tương Tịch trở nên dịu dàng vô cùng. Nàng xoay người nhìn vào gương, thanh âm cũng trong trẻo lạ thường: " Ngai vị càng cao thì càng mệt mỏi. Trải qua những chuyện trước đây, ta vẫn nên an phận thủ thường."- Nàng lấy một cái vòng tay đeo vào, vòng tay làm bằng ngọc cẩm thạch càng làm làn da trắng nõn của nàng càng được tô điểm: " Huống hồ vị trí lớn nhỏ trong cung,cũng là luận ân sủng của ai nhiều hơn. "

Ngẩn người một hồi, Tô công công cũng gật gù:" Nô tài ngu muội, lời tiểu chủ dạy chí phải. " - Nói đoạn, hắn cười nịnh nọt nhìn nàng: " Mười ngày sau lễ sắc phong mới cử hành, hoàng thượng nói người cứ ở Dưỡng Tâm Điện, sau khi xong lễ sẽ đưa người về tẩm cung."

" Như vậy không phải sẽ gây điều tiếng trong cung sao?" - Mi tâm Tương Tịch khẽ xao động. Trong cung này chưa từng có tiền lệ phi tần được ở lại Dưỡng Tâm Điện, huống chi hiện giờ nàng còn chưa được sắc phong. Nói không chừng, hậu cung, thậm chí là tiền triều sẽ nói nàng hồ mị mê hoặc, làm hoàng thượng u mê. Trên vai nàng bây giờ không chỉ là mối thù của Tiểu Ái,mà còn là cả nước Định,cả phụ hoàng và mẫu hậu. Chính vì vậy, nàng không được phép sai lầm ngày trước tiếp diễn.

" Tiểu chủ đừng suy nghĩ nhiều, hoàng thượng sẽ không để người chịu thiệt thòi."- Tô công công trấn an nàng. Nhưng Tương Tịch lại thở dài, khuôn mặt xinh đẹp mang theo mấy phần phiền não:" Công công ở trong cung đã lâu, cũng hiểu là có những chuyện, hoàng thượng có thể không biết, mà có biết cũng không tiện xen vào."

Gương mặt của Tô công công dường như hiểu ra,gật gù:" Nô tài đã hiểu! "

" Ngươi lui đi, ta muốn một mình. "- Đôi mắt nàng không chút xao động, phẩy tay áo một cái. Tô công công hiểu ý, cúi người lui ra ngoài. Trong Dưỡng Tâm Điện rộng lớn chỉ còn duy nhất mình Tương Tịch. Tay nàng vô thức miết nhẹ lên vết sẹo. Người ta nhìn thấy nó thật xấu xí, nàng lại thấy nó thật đẹp, đẹp hơn lòng người nơi hậu cung này.

*******

Ninh Nghi lười biếng tựa lưng vào trường kỷ, mắt phượng lim dim tựa như đang ngủ. Cung nữ bên cạnh phe phẩy quạt, không dám kinh động nàng.

" Hoàng quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương!! " - Ái Châu từ ngoài chạy vào, không để ý chút phép tắc. Chân mày Ninh Nghi khẽ nhíu lại, thanh âm cũng có chút không vui:" Có phải bổn cung nuông chiều ngươi quá, nên ngươi ngay cả cung quy cũng xem thường. "

Khuôn mặt Ái Châu không ngừng kích động, giọng cũng trở nên gấp gáp:" Nô tì có chuyện bẩm báo!"

Ninh Nghi mở mắt hướng phía cung nữ đang cầm quạt. Nàng ấy hiểu ý, liền lui ra ngoài. Trong tẩm điện, chỉ còn nàng và Ái Châu. Lúc này nàng mới ra hiệu cho Ái Châu nói.

" Nô tì nghe bọn cung nữ ở Dưỡng Tâm Điện nói hoàng thượng đã sủng ái một nữ nhân, còn phong cho nàng ta làm Tần." - Vẻ mặt bất mãn của Ái Châu hiện rõ.

" Vậy à..."- Mi tâm Ninh Nghi cụp xuống. Hắn lại có thêm nữ nhân rồi. Cảm giác này,nàng đã trải qua bao nhiêu lần rồi, vẫn không thể quen thuộc nổi. Giọt lệ của nàng muốn trào ra nhưng lại chảy ngược vào trong. Lời hứa của hắn, tình cảm của hắn có mấy phần chân thật?

" Nghe bảo còn cho nàng ta ở lại Dưỡng Tâm Điện tới ngày sắc phong "- Câu nói của Ái Châu như nhát dao đâm xuyên qua cơ thể của nàng, khiến nó cố gắng kìm chế những cơn run rẩy. Tim nàng sắp bị bóp nghẹt, cả hơi thở cũng trở nên nặng nhọc:" Ngươi ra ngoài đi, bổn cung muốn yên tĩnh. "

Ái Châu lui ra ngoài rồi, giọt lệ trên má Ninh Nghi cũng lăn dài. Nàng khóc vì cái gì chứ? Sở Định Long hắn là hoàng đế, là chân mệnh thiên tử. Tâm của hắn có tới vạn nữ nhân, nàng cùng lắm là một trong số đó. Tay nàng siết chặt lấy khăn tay, thanh âm mang theo chút thê lương:" Long..."

*******

Nơi cửa sổ của Dưỡng Tâm Điện, một nữ nhân mặc thanh y, dung mạo bị che khuất bởi chiếc khăn mặt, thẫn thờ nhìn trăng đang chiếu rọi. Ánh trăng soi sáng hơn cả nến, lại thanh tao vô cùng.

Tương Tịch đứng lặng nơi đó, những cơn gió đêm lướt qua nàng. Đã bao lâu rồi nàng không nhìn rõ trăng như hôm nay? Cảm giác như xa lạ vô cùng. Còn nhớ, sinh thần năm nàng vừa tròn mười lăm,cũng là cùng phụ hoàng và mẫu hậu ngắm trăng. Lúc đó thật yên ả biết bao. Nàng thật muốn trở lại như trước, không mưu mô, toan tính.

" Đang suy tư gì sao? "- Một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, thêm cả mùi trầm hương bao bọc. Thân thể nàng không tự chủ mà run rẩy, không dám ngẩng mặt nhìn hắn.

Sở Định Long cọ cọ cằm lên tóc nàng, khuôn mặt cực kỳ thoả mãn. Dường như câu trả lời của nàng có hay không cũng không sao. Tương Tịch bị hắn cọ đến nhột, miệng cười khúc khích:" Hoàng thượng... Nhột..."

Đến lúc này, nàng bỗng nhiên bị hắn bế lên. Ý cười trong mắt hắn khiến nàng cứ tưởng là đang nhìn lầm. Sở Định Long hôn lên trán nàng, vòng tay ôm nàng cũng siết chặt hơn. Tương Tịch khẽ động đậy, mi tâm có chút xao động nhìn hắn:" Hoàng thượng, mau bỏ thiếp xuống, người khác sẽ nhìn thấy mất. "

Dường như lời nói của nàng không tác động tới hắn. Thân ảnh hắn ôm nàng nhảy qua khung cửa sổ Dưỡng Tâm Điện, cả đời này sẽ khắc sâu trong tâm trí nàng. Khuôn mặt hắn cương nghị, lại gần như phóng đại trước mặt nàng. Đẹp đẽ vô cùng.

Sở Định Long bế Tương Tịch lách hết nơi này đến nơi khác, cuối cùng đến một nơi quang đãng liền thả nàng xuống. Đôi mắt nàng nhìn quanh, tâm tư khẽ rung động.

Ánh trăng chiếu xuống nơi đây, khiến cảnh vật gần như hiện rõ. Trước mặt nàng, bờ hồ rộng lớn gợn chút sóng, lấp lánh lung linh. Những dải hoa trải dài trên hàng cột cao, cây cỏ như đang rung động trước gió. Tương Tịch ngẩn người, ngỡ mình đang lạc nơi tiên cảnh.

Sở Định Long nhìn nữ nhân đang ngơ ngẩn, môi bất giác nở nụ cười. Không biết vì sao, hắn lại muốn đưa nàng tới đây. Nơi đây là nơi phụ hoàng ban cho riêng mẫu phi của hắn. Là nơi chất chứa cả những niềm vui, và cả đau khổ.

"Hoàng thượng.... Đây là...."- Tương Tịch xoay người nhìn hắn, đáy mắt long lanh vô cùng. Khẽ ngồi xuống ghế gần đó, hắn không trả lời nàng. Mi tâm Tương Tịch cụp xuống. Nàng nhìn sang cây cột gần đó, vô tình nhìn thấy, lại vô tình đọc lên:" Ái Hương Viện".

Tâm trí nàng không khỏi tự hỏi đây là đâu, tại sao lại đưa nàng tới đây. Làn gió lướt qua, khiến nàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình. Ở nơi đây quả thật rất lạnh. Môi nàng cắn nhẹ, cố gắng không để cho răng đánh vào nhau.

Sở Định Long nhìn thấy, không nói gì, liền kéo nàng ôm vào lòng. Cảm giác ấm áp truyền tới, khiến hai gò má nàng ửng lên một mảng đỏ. Phần nhiều là vì nếu cứ như vậy thì nhìn thật mờ ám.

"Hoàng thượng, sao lại đưa thiếp đến đây."- Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, cơ thể cũng động đậy muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng chuyện nàng làm thật vô ích, đã không thoát được, còn bị giữ chặt hơn. Đôi mắt Sở Định Long khẽ nhắm lại, thanh âm trầm ấm vô cùng:" Không phải nàng thích ngắm trăng sao? Trẫm đang cho nàng ngắm thoả thích đấy. "

Khuôn mặt Tương Tịch ngày càng đỏ hơn. Hắn là đang nói cái gì vậy? Người như hắn cũng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này sao? Chợt, tim nàng hẫng một nhịp. Cảm giác này... Thật lạ....

" Thần thiếp về Dưỡng Tâm điện trước." - Tương Tịch vỗ vỗ hai má, trấn tĩnh bản thân, lại gỡ tay hắn ra. Không để hắn kịp trả lời liền chạy như bay, biến mất trong bóng đêm.

Đôi mắt Sở Định Long nhìn theo, cho đến khi bóng hình nhỏ bé ấy biến mất hoàn toàn. Mọi thứ lại trở nên yên ả đến đáng sợ. Nụ cười trên môi hắn thoáng chốc trở nên nhạt nhẽo. Ái Hương Viên....

" Long nhi, mau lại đây với ta!"- Bóng dáng mẫu phi hắn nhật nhoà. Bàn tay hắn giơ lên khoảng không vô định, môi mấp máy:" Mẫu phi... "- Đáng tiếc, đáp lại hắn là tiếng rít của gió.

********

Thấp thoáng đã tới ngày lễ sắc phong. Chủ trì buổi lễ là Hoàng Quý Phi, lại càng khiến buổi lễ trở nên trịnh trọng.

Ninh Nghi ngồi trên phụng toạ, nhìn chúng phi tử đang thi nhau diễn hài kịch.

"Nghe nói nữ nhân này chưa gì đã dụ dỗ hoàng thượng để cô ta ở Dưỡng Tâm Điện gần mười ngày. "- Trinh Phi giọng nói có mấy phần châm chọc.

Bên cạnh, Lệ đáp ứng phụ hoạ liên tục:" Không biết là yêu hồ phương nào, thật ghê gớm nha. "

" Còn phải nói, chắc chắn là dùng yêu đạo để quyến rũ hoàng thượng rồi "- Trinh Phi càng nói càng hăng, không thèm ngượng miệng.

Người trên phụng toạ nghe mấy lời này, cảm thấy rất dơ tại, liền nói:" Trinh Phi, muội là phi, là thân phận cao quý, hà cớ đi so đo? "

Nhưng người kia lại không giấu nổi đố kị,gương mặt xinh đẹp uất ức giãi bày:" Nhưng nàng ta chưa vào hậu cung đã làm được như vậy, vào được rồi sẽ không coi ai ra gì. "

" Được rồi, muội cũng bớt nói đi. Cả các muội nữa, đừng có mà thể hiện ra ngoài, kẻo bọn nô tài lại chê cười. "- Ninh Nghi cười nhạt, đưa tay xoa xoa mi tâm. Trên dưới chúng phi nghe lời nàng, liền đồng thanh:" Dạ! ".

" Giờ lành đã tới, mời Tương Tần nhập điện hành lễ"- Giọng Tô công công vang cả đại điện. Thuần Dung nhíu mày? Tương Tần? Đừng nói là người kia? Nhưng nhanh chóng cũng xoá đi suy nghĩ đó. Hoạ chăng là trùng hợp.

Cho đến lúc Tương Tần bước vào, cả đại điện một phen kinh hãi thật sự. Tương Tịch mặc lễ phục sắc phong, uy phong lẫm liệt. Hai cung nữ đỡ hai tay nàng, bị khí thế bức người, chỉ dám cúi đầu. Phi tần nhìn thấy nàng, gương mặt không khỏi ngạc nhiên tột độ.Riêng Thuần Dung, tay siết chặt lấy y phục, đôi mắt rực lên ngọn lửa hận một lần nữa