Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 10-2




Đi ngang qua khuôn viên, chợt những tiếng vù vù xé gió vang lên khiến cho bước chân Tiểu Điệp khẽ khựng lại."Ai thế nhỉ?" Nàng không ngờ lại có người thức, cứ tưởng chỉ có mình nàng bị cho ăn hành nên giờ này mới thức thôi chứ.

Nàng đổi hướng, đi về phía phát ra tiếng động.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, xung quanh những rặng liễu xếp liền nhau tạo thành hình tròn, bóng của chúng nhẹ nhàng rợn từng mảng. Ở giữa, một nam nhân toàn thân phận một bộ y phục đen tuyền, trong tay đại đao, không ngừng luân phiên chuyển động tạo thành những động tác võ thuật đẹp mắt

Nàng thật không ngờ lại có một nơi như thế này. Còn nam nhân kia, ai thế nhỉ? Xa quá nàng không nhìn rõ.

Tiểu Điệp hoàn toàn bị cuốn hút, nàng tìm một hòn đá gần đó ngồi xuống, rồi quan sát.

Người kia dường như vẫn chưa phát hiện có người, những chiêu thức cứ thế lần lượt xuất ra. Khí tức từ đao phát ra vô cùng mạnh mẽ, tuy Tiểu Điệp ở xa quan sát nhưng nàng vẫn cảm nhận được cảm giác áp bức, đe dọa đến đáng sợ, dường như là nghẹt thở, con ngươi quan sát khẽ lay động, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Chợt người kia thu đao lại, cũng không hẳn là thu mà chính xác là làm cho cây đao biến mất. Hắn đưa tay niệm chú, cả người ánh sáng xanh nhàn nhạt tỏa ra. Lần này nàng đã có thể nhìn rõ mặt nam nhân kia, bất giác giật thót, cả người nàng đứng bật dậy.

Là hắn - Tam vương gia

Nghe tiếng động lạ, con ngươi đen láy sâu thẳm chợt hiện lên tia sát ý. Hoắc Dĩnh xoay người, quát: "Ai đó?" đồng thời đánh một quyền tới nơi phát ra tiếng động.

Nhìn bàn tay dần hóa thành mũi băng nhọn lao về phía mình, theo phản xạ Tiểu Điệp nhắm mắt lại giơ hai tay che trước mặt. Bỗng từ người nàng xuất hiện ánh sáng màu đỏ, sau đó liền xuất hiện vòng bảo vệ lồng trứng bằng lửa bao lấy nàng.

Băng lửa gặp nhau, một tiếng nổ Đoàng vang lên, xung quanh bị bao bọc bởi hơi nước. Mặt đất liền lập tức bị rung chuyển, tất cả cây cối xung quanh đều bị trận xung đột làm cho bấn rễ, bay tán loạn cùng với lá liễu. Khi trấn động qua đi, xung quanh đều bị càn quét trơ trọi, không xót lại dù chỉ là một cọng cỏ.

Cảm giác được nguy hiểm dường như đã qua đi, Tiểu Điệp mới chậm rãi mở mắt ra, đối diện với cặp mắt đầy sát khí của Hoắc Dĩnh nàng không khỏi rùng mình. Trong đầu Tiểu Điệp lại vang lên ý nghĩ là Hoắc Dĩnh lại muốn giết nàng. Nhưng tại sao kia chứ, nàng đã đắc tội gì với hắn mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn giết nàng.

Cứ ngỡ Hoắc Dĩnh lại lần nữa tấn công thì cả người Tiểu Điệp đều sững sờ, bởi người kia bỗng dừng tay lại, con ngươii từ đầy sát ý chuyển sang nhu mềm pha lẫn chút tức giận. Sau đó Hoắc Dĩnh không nói gì chỉ xoay người bỏ đi để lại mình Tiểu Điệp đứng bất động.

Một lát sau khi đôi chân có lại được cảm giác, cả người Tiểu Điệp đổ phịch xuống đất. Vậy là sao, biểu hiện đó, trong ánh mắt đó nàng cảm nhận được nhàn nhạt của sự chua xót. Ý nghĩ đó vừa lóe lên Tiểu Điệp liền vội lắc đầu. Không thể nào, nhất định nàng đã nhìn nhầm, ha ha, đúng vậy, nhất định là nhìn nhầm.

Tiểu Điệp lại chuyển dời tầm mắt sang bộ đồ đang mặc, nàng không khỏi thở dài.

Rách te tua, còn bị cháy xém vài chỗ nữa chứ, bộ đồ mới mua, tiếc~ T T

(Tiểu Mao: Đã fix ^^)