Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 3




Sau khi kêu lên một tiếng, Thanh Nguyệt nhíu mày khiêu khích hắn, thân thể vốn là căng thẳng chậm rãi buông lỏng, khóe môi nâng lên một nụ cười yếu ớt.

Mặc dù thời gian hai người giằng co không lâu, nhưng nàng có thể nhìn ra được người đàn ông này không phải muốn giết nàng, bằng không, mạng nhỏ của nàng đã sớm đi đời nhà ma rồi, đâu còn có thể ở nơi này cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ? Hơn nữa, rất rõ ràng nam nhân này không muốn để cho người khác biết sự hiện hữu của hắn, đã như vậy, nàng còn khẩn trương cái gì chứ?

Không ngờ đến này lúc mà nàng vẫn có thể cười được, nam nhân mày rậm khẽ nhíu một cái, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.

"Tiểu thư?" Không nghe hồi âm, Diệp Lạc lên tiếng lần nữa, lặng lẽ chờ đợi đợi một lát lại thấy bên trong vẫn không có hồi âm, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhấc chân đi vào noãn các.

Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ từ ngoài cửa truyền vào, quay sang nhìn thấy nét mặt không sao cả của nữ nhân, nam nhân đột nhiên cười một tiếng, bàn tay ở trên cổ họng của nàng chợt dùng sức một chút, lực đạo này giống như là thực muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.

Thanh Nguyệt lập tức bị bóp cổ đến nghẹn liền khụ khụ mấy tiếng, trong lòng thầm mắng hắn, mặc dù không muốn khuất phục trước uy quyền của nam nhân này, nhưng mạng nhỏ đang ở trong tay của người ta, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói với nha đầu ở ngoài.

"Đi nói ta đang nghỉ ngơi, không muốn gặp ai hết."

Nghe vậy, người bên ngoài quả nhiên dừng bước, nam nhân làm như rất hài lòng với sự tình phát triển này, lực đạo trên tay thả lỏng một chút. Mà Thanh Nguyệt một bên hung hăng nhìn chằm chằm người nam nhân này, hận không được dùng nhãn đao bâm hắn thành trăm mảnh.

"Muội muội không muốn gặp ta, là bởi vì còn đang tức giận sao?"

Ai ngờ có người căn bản không thức thời, lời của Thanh Nguyệt mới vừa dứt, một âm thanh kiều mỵ mềm mại ở ngoài cửa vang lên, mà màn cửa kia khẽ động, tựa hồ nếu như người bên trong không mời sẽ tự đi vào.

Nghe thấy tiếng động, Thanh Nguyệt sững sờ, nàng cũng không ngờ người tới thế nhưng không thức thời như vậy, ngay sau đó giả vờ rất vô tội hướng nam nhân nháy mắt mấy cái, bày tỏ việc này không có liên quan đến nàng.

Nam nhân nhìn bóng người di động trước cửa kia, sát khí quanh thân càng thêm mạnh mẽ. Cảm thấy hơi thở trên người hắn chợt thay đổi, Thanh Nguyệt tâm thần căng thẳng, cho là hắn muốn hạ sát thủ, hai bàn tay ngay lập tức âm thầm nắm chặt.

Liều mạng thôi, chết thì chết.

Ai ngờ, hai tay của nàng mới vừa nắm chặt, trên cổ chợt buông lỏng, bóng dáng nam nhân đó ở bên cạnh nàng lóe lên đã đến bên cửa sổ nhảy xuống đi ra ngoài. Cùng lúc đó, màn cửa cũng bị người khác vén lên, một đạo bóng dáng vàng nhạt lay động tiêu sái tiến vào.

Mắt hạnh má đào, thân hình yểu điệu, vòng eo nhỏ nhắn lắc lư nếu như có gió thổi qua chắc sẽ gảy, thực sự là một nữ tử xinh đẹp độc nhất vô nhị a, chỉ tiếc, nụ cười trên khuôn mặt kia thấy thế nào cũng là giả dối đi.

"Chư tiểu thư, thật đúng là đã lâu không thấy a." Thanh Nguyệt ngắm nhìn mấy cây trúc xanh lay động ở ngoài cửa sổ, xem nhẹ sự đau xót ở trên cổ chậm rãi đứng dậy, thái độ ung dung, giống như nam nhân kia từ nãy đến giờ chưa từng xuất hiện ở đây.

Chư Phượng Liên gặp Thanh Nguyệt nhìn thấy mình đến chẳng những không đứng dậy nghênh đón, còn không chút khách khí châm chọc nàng, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, bất quá, cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh liền kịp phản ứng, lập tức thay vẻ mặt thành bộ dạng uất ức, bước lại gần mấy bước nắm tay Thanh Nguyệt đang nằm trên nhuyễn tháp nhẹ nhàng lay động, mềm mại nói: "Ta biết muội là đang giận ta, nhưng ngày đó ta cũng là bị dọa đến hỏng a......"

"Bịch."

"A a......"

Một tiếng vang thật lớn, hai tiếng kêu thảm thiết, thanh âm mềm mại của Chư Phượng Liên dừng lại, bên trong gian phòng bụi đất tung bay, trên mặt đất nhiều hơn hai tên nam nhân đang bi thảm kêu lên, sưng mặt sưng mũi dáng vẻ giống như là bị đánh không phải nhẹ, cái màn cửa nguyên bản treo lên trên giờ phút này sớm bị ngũ mã phanh thây, tan tác rơi vãi đầy đất.

"Chuyện này......"

Nhìn người trên mặt đất quần áo tả tơi, Chư Phượng Liên kinh ngạc há hốc mồm, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên ánh sáng ở trong phòng đột nhiên tối sầm lại, ở trước cửa xuất hiện một người nam nhân, thân thể dũng mãnh, đầu đội trời chân đạp đất giống như Cự nhân (người khổng lồ).

"Nguyệt nhi, hai người này là đại ca mang đến, muội xem xét rồi xứ lý đi?" Cự nhân vừa nói vừa cúi đầu đi vào, hung hăng nhìn chằm chằm hai người trên đất ánh mắt sắc bén như kiếm, lộ ra một cổ lệ khí dày đặc. Người khổng lồ này không phải là ai khác, chính là Lực Đại Vô Song Tô gia Đại công tử, Tô Cẩn Sơn.

"Đại ca, bọn hắn là ai a?" Khẽ nhíu mày xem xét hai nam nhân đang không ngừng kêu thảm thiết, lại nhìn dưới đất một mảnh hỗn độn, khóe miệng khẽ co rút.

Nàng không biết hai nam nhân đang nằm dưới đất này là ai, muốn xử lý cái gì chứ?

"Bọn hắn chính là hai cái người hại muội bị thương ngày đó, bọn hắn thật không may, hôm nay hai huynh đệ bọn hắn chạy đến đường cái đi dạo vừa lúc bị ta bắt gặp, nên cho người xách bọn hắn về đây." Tô Cẩn Sơn nhìn hai người trên mặt đất xấu bụng cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng làm cho người ta không rét mà run.

Nghe được lời nói của Tô Cẩn sơn, sắc mặt Chư Phượng Liên biến đổi lớn, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía hai người trên mặt đất, không tự chủ được nắm chặt tay Thanh Nguyệt.

"Phải không?" Sở Thanh Nguyệt cười nhạt, mắt lạnh nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chư Phượng Liên, nhẹ nhàng đem tay của mình rút ra đứng dậy đi tới trước mặt hai người đó, không nhẹ không nặng hỏi: "Xem y phục các ngươi mặc cũng không giống lưu dân, nói đi, không thù không oán tại sao muốn tổn thương ta?"

Chư Phượng Liên bị Thanh Nguyệt đẩy tay ra, lúc này mới phát giác mình hơi luống cuống, vội vàng ổn định tâm thần, theo sát Thanh Nguyệt đi tới trước mặt hai nam nhân, âm thầm nhìn mấy người kia, trong mắt tràn đầy vẻ âm độc cuối xuống.

Hư việc nhiều hơn là thành công, sớm nên phái người giải quyết bọn hắn.

"Ta...ta......" Đối mặt với chất vấn của Thanh Nguyệt, tâm thần hai người đã sớm đại loạn, ngập ngừng lúng túng nửa ngày lại nói không ra một câu.

"Muội muội, muội cũng biết trong cái tình cảnh kia có bao nhiêu loạn, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là đoạt lấy cái này nọ thôi, cho dù là đả thương người cũng không phải là bọn họ cố ý, tâm tính của muội hiền lành, hiện tại thân thể của muội cũng tốt không sai biệt lắm, nếu không... coi như xong đi." Trong lòng của Chư Phượng Liên rủa thầm hai nam nhân này, ngoài mặt thì nhẹ giọng mở miệng cầu cạnh cho bọn hắn, giọng nó êm ái, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nếu là nam nhân đoán chừng sẽ mềm lòng.

Đáng tiếc Sở Thanh Nguyệt không phải nam nhân, sẽ không sinh lòng thương tiếc với nàng ta, chỉ là đối với nàng ta không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng cái gì cũng không nói.

Chư Phượng Liên bị nàng nhìn trong lòng cả kinh, khẽ cười buông tay của nàng ra, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.

"Đúng vậy, đúng vậy a, chúng ta không phải cố ý, ngày đó quá là đói bụng mới có thể nhất thời xúc động đi theo bọn họ đoạt đồ, Tiểu thư, chúng ta không phải cố ý muốn hại ngài, cầu xin Tiểu thư tha chúng ta đi, ta cúi đầu lạy ngài, van cầu ngài, van cầu ngài." Lúc đầu, hai người nam nhân này đã sớm tâm hoảng ý loạn, sau lời nói của Chư Phượng Liên không khác nào cho bọn hắn một con đường sống, nhìn lại Sở Thanh Nguyệt cũng không giống cái chủ nhân lòng dạ độc ác, vì vậy, tròng mắt láo liên chuyển động lập tức nằm rạp trên mặt đất dập đầu, đầu đụng xuống mặt đất vang lên một tiếng "thùng thùng", một chút khí lực cũng không chừa lại.

"Nha......, muội xem bọn họ cũng chảy máu rồi, muội muội......." Chư Phượng Liên nhìn máu trên đầu bọn hắn, con mắt hạnh lóe sáng, một bộ dáng nhu nhược thương hại.

Nàng ta ở nơi này cố làm ra vẻ, Sở Thanh Nguyệt lại làm như không có phát hiện, ở trong lòng âm thầm sợ hãi than nữ nhân này không làm diễn viên quả thật là uổng phí a.

"Đáng thương cái rắm, cái bọn hung ác bực này tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng như vậy, hôm nay bọn hắn vì đoạt đồ đả thương người, ngày mai bọn hắn lại giết người thì sao." Tô Cẩn Sơn không phải là một người nam nhân bình thường, nghe lời nói của Chư Phượng Liên tâm không dao động ngược lại nổi trận lôi đình, chân liền hướng nam nhân trên mặt đất đạp tới, một cước chưa hết giận lại "bang bang" bổ thêm mấy cước nữa, sau khi đá xong trừng mắt nhìn Chư Phượng Liên liếc một cái, ngực phâp phồng, hiển nhiên bị hành động cầu tình của nàng ta chọc cho tức giận không nhẹ.

Xú nữ nhân này nói thật nhẹ nhàng, thiếu chút nữa đi gặp Diêm vương không phải nàng ta.

Chư Phượng Liên bị cái trừng mắt hung thần ác sát của hắn, dọa sợ không khỏi lùi lại một bước, vừa định nói cái gì đó với Sở Thanh Nguyệt, lại bị nàng lướt nhẹ ánh mắt tới, trong lòng giật mình cả kinh.

Cái ánh mắt đó, sắc bén, lạnh lùng còn mang theo vài phẩn giễu cợt, hình như đã sáng tỏ suy nghĩ trong lòng của nàng ta từ lâu. Cảm giác này, làm cho nàng ta rợn cả tóc gáy.

"Đại ca nói rất đúng, cái bọn hung ác bực này tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng như vậy, nghe nói, muội có nuôi mấy con đại xà, sau khi muội bị thương không có người cho ăn, hay là đem bọn hắn đưa đến chỗ bọn nó đi, cũng coi như hảo hảo khao bọn nó, tỷ nói đúng không, Chư tiểu thư." Thanh Nguyệt làm như không thấy sắc mặt khó coi của Chư Phượng Liên, nói ra một câu vô cùng vân đạm phong kinh.

"Đúng, đúng a." Nghe nàng nói đến mấy con đại xà, cả người Chư Phượng Liên bắt đầu run run.

Nghe được mình sẽ bị cho rắn ăn, hai nam nhân trên mặt đất bị sợ đến "oa oa" kêu to thiếu chút nữa tiểu ra quần. Tô Cẩn Sơn khi nghe Thanh Nguyệt nói lời đó chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó là cười lên ha hả, đối với cử động này của Thanh Nguyệt tuyệt không ngoài ý muốn, bàn tay to duỗi ra nhắc hai cái đại nam nhân chân mềm nhũng đi ra.

"Tiểu thư tha mạng, công tử tha mạng, ta là bị người chỉ điểm, ta là bị người chỉ điểm a."

Hai người nam nhân vừa thấy tình hình này, kêu cha gọi mẹ liều mạng quỳ trên mặt đất, nói gì cũng không chịu đi.

"Bọn dân đen kia, chết đã đến nơi còn nói nhiều." Chư Phượng Liên thấy hai người này bị sợ đến cái gì cũng muốn nói ra, lập tức quên sợ hãi trong lòng, tiến lên một bước nhấc chân đá vào miệng của bọn hắn, dáng vẻ dữ tơn kia có chỗ nào nhu nhược đáng thương lúc nãy.