Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 47: Ai cười cuối cùng




Sủng nhi tránh tay, thấy tránh không ra. Đô đô miệng uỷ khuất nhìn hắn. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm cho Lôi Duẫn Hạo một tâm ngứa ngáy. Một ngụm cắn cái môi đỏ mọng câu dẫn mình kia, hút lấy khí tức ngọt ngào. Tay cũng không dừng cách lớp y phục khiêu khích mai hoa của sủng nhi.

“Ngô, ân~ ” sủng nhi một trận run rẩy, dán vào trong lòng hắn, chậm rãi nhắm lại hai mắt hưởng thụ khoái cảm mà hắn mang đến. Ngẩng đầu đáp lại duẫn hấp dịch thể trong miệng hắn. Cảm giác cả người càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể đối phương cũng nóng lên.

Hôn càng ngày càng say, Lôi Duẫn Hạo nhìn người trong lòng hôn đáp lại hắn. Hắn khiêu khích đầu lưỡi, kéo tay y treo trên cổ mình. Ôm thắt lưng y để chính hắn đến đòi lấy. Bỗng nhiên tư thế thay đổi làm sủng nhi sửng sốt, lại theo bản năng vòng quanh hắn. Mút lấy đầu lưỡi hắn, khí tức mờ ám càng ngày càng đậm.

Thấy nhóm nô tài trong phòng mặt đỏ tim đập, tiếng thở gấp mê người kia, tiếng rên rỉ mê say, kích thích màng tai bọn họ. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một hồi đông cung hí sống động (xuân cung đồ sống), lại bị tiếng gầm lên giận dữ bừng tỉnh. Té ở ngoài cửa liền chạy đi. Không đi sẽ mất mạng!

Lôi Duẫn Hạo tức giận nhìn đám người khủng hoảng kia, tức chết hắn, vậy mà dám nhìn chằm chằm sủng nhi. Thật muốn đào cẩu nhãn của bọn chúng. Liếm liếm chỉ bạc nơi khóe môi nhếch lên của sủng nhi, đôi môi hé ra hợp lại kia, đầu lưỡi phấn nộn để ở môi dưới. Đáng yêu cực kỳ. Lại nhịn không được vươn lưỡi cùng sủng nhi giao triền cùng một chỗ.

Hôn mỗi đối với bọn họ mà nói đã không tính là cái gì, bọn họ đều muốn nhiều hơn.

Lôi Duẫn Hạo bỗng nhiên nhớ tới bọn họ hình như đang dùng tảo thiện, này không tốt. Sủng nhi bị đói hắn sẽ đau lòng. Chậm rãi buông sủng nhi ra, liếm liếm vành tai khéo léo. Cảm giác được sủng nhi run rẩy, Lôi Duẫn Hạo vừa lòng nở nụ cười, “Sủng nhi thích không”

“Thích ~” sủng nhi mở to lam mâu ngập nước, say mê nhìn nam nhân gây cho y cảm giác bất đồng.

“Thực ngoan, người đâu!” Lôi Duẫn Hạo phân phó hạ nhân mang một phần tảo xan (bữa sáng). Ôm sủng nhi thần tình hạnh phúc. Sủng nhi hôn kĩ (kĩ thuật hôn) cũng càng ngày càng cao, đối với hắn là chuyện đáng vui đáng mừng. Còn có chút dục cầu bất mãn, điều này làm hắn thật cao hứng. Hắn chính là muốn để y ngứa ngáy khó nhịn, sau đó đem hết thảy đều giao cho hắn, mặc hắn ăn sạch.

“Yêu! Hoàng huynh hảo hưng trí, giữa trưa mà, còn đang ăn bữa sáng!” Lôi Duẫn Linh thanh âm ôn hoà vang lên. Một hồi không gặp, môi đỏ mọng phấn nộn lại sưng đỏ. Tức chết nàng!

“Hừ! Trẫm thấy ngươi cũng thật hưng trí a! Có thời gian luôn chạy qua đây, không cần ở cùng những nam nhân của ngươi!”

“Không cần Hoàng huynh quan tâm, ta chính là có việc mới đến.”

“Chuyện gì, nói mau!”

“Hoàng huynh nói như vậy làm muội muội thật là thương tâm, đã vậy còn không chào đón ta!” Lôi Duẫn Linh khổ sở cụp mắt, che đi ánh mắt đang cười.

“Ít dùng bộ dáng này đi, đối với những nam nhân của ngươi còn hữu dụng, đối với trẫm thì chỉ phí công.” Lôi Duẫn Hạo cũng không đế ý đến nàng, trực tiếp xoay khuôn mặt của sủng nhi qua, không cho yêu nữ kia đắc ý.

“Hừ! Sủng nhi, ta tới tìm ngươi đi chơi. Ngươi xem xem hoàng cung lớn như vậy, có nghĩ muốn đi xem không. Trong Ngự hoa viên có không ít hoa nha. Cả ngày đứng ở trong phòng, rất buồn.” Nhưng cũng rất nguy hiểm.

“Muốn, ta có thể đi sao” Sủng nhi vui vẻ đáp, vẻ mặt đều là hưng phấn. Y rất tưởng niệm những hoa đó, muốn nhìn nơi ở của Duẫn Hạo một chút.

“Hảo, không thành vấn đề, ta mang ngươi đi!” Lôi Duẫn Linh vừa nghe liền vui vẻ, đã nói sủng nhi là từ trong núi tới, nhất định sẽ thích những loại hoa đó mà. Nhìn thấy hoàng cung kim quang lấp lánh, nhất định sẽ thực vui vẻ.

“Ân.”

“Không cho đi!” Phiêu phiêu mắt nhìn hai người kia cao hứng đến quên mất sự tồn tại của hắn, trong lòng rất không thoải mái. Xem hoa, nữ nhân này trừ bỏ xem mĩ nam ra hình như đối với việc nhìn những thứ khác đều không có hứng thú, hoa kia ở trên tay nàng chỉ có số phận mau chóng bị tàn phai.

“Ngươi vì cái gì không cho, sủng nhi, ngươi xem hắn thật hung ác, không nên cùng hắn ở một chỗ. Chúng ta vẫn là không nên để ý đến hắn!” Lôi Duẫn Linh vội vàng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nàng cũng không tin sủng nhi sẽ thích loại nam nhân bá đạo này.

Sủng nhi cũng phiêu Lôi Duẫn Hạo một cái, “Không thể đi sao Vì cái gì chứ Ta muốn nhìn xem địa phương Duẫn Hạo trụ.”

‘Muốn nhìn địa phương Duẫn Hạo trụ một chút.’ Một câu nói nhẹ nhàng, khiến trong lòng Lôi Duẫn Hạo vạn phần hoan hỷ a. Chính là thân đế vương hắn quyết sẽ không bởi vì một câu nói mà mất sức phán đoán, quyết không để sủng nhi cùng sắc nữ này đơn độc cùng một chỗ. “Có thể, đương nhiên có thể, chỉ là, ta càng muốn hai chúng ta đi, không phải rất tốt sao.”

“Thế nhưng Hoàng huynh, ngươi hôm nay không phải có một đống việc đó sao”

Có! Rất nhiều. Thời gian hắn không ở trong hoàng cung những tấu chương kia còn chờ hắn phê chuẩn. Nhớ tới các đại thần cũng còn trong ngự thư phòng chờ quyết định của hắn. Chuyện sủng nhi hắn nhất định phải để ý.

Nhìn thấy Lôi Duẫn Hạo cúi đầu không nói, sủng nhi kề sát thân mình hắn, quan tâm nói:”Ngươi nhất định có rất nhiều chuyện phải làm đi, Duẫn Linh tỷ tỷ theo ta được rồi. Chờ ngươi có thời gian, chúng ta cùng đi a, xong việc có thể tới tìm ta a.” Nói là nói như thế, nhưng trong lòng sủng nhi vẫn rất muốn Duẫn Hạo đi cùng y. Không biết vì cái gì, lại cảm thấy có chút mất mác.

Suy nghĩ một chút, dù sao chỉ là ở trong cung, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Lo lắng nhất, cũng là nữ nhân mưu mô bất lương trước mắt. Nhưng hoàng cung nơi nơi đều là cơ sở ngầm của mình, còn sợ nàng có thể làm ra cái gì sao. Hơn nữa hắn cũng muốn sủng nhi vui vẻ, mỗi ngày đứng ở trong phòng, cũng sẽ buồn bực đi. Nếu là cảm thấy buồn, kia nhất định sẽ nghĩ rời khỏi hắn. Không, hắn không muốn như vậy. Tâm trạng căng thẳng, “Sủng nhi giao cho ngươi, một cọng tóc cũng không thể thiếu.”

“Hoàng huynh yên tâm, ta cam đoan, có ta ở đây, y cái gì cũng không bị thiếu đi.” Lôi Duẫn Linh vui vẻ đáp lời, đi tới kéo tay sủng nhi qua.

Chính vì có nàng, cho nên hắn mới lo lắng a! Lôi Duẫn Hạo xóa sạch móng vuốt duỗi ra của nàng, “Ngươi cũng không thể chạm y.” Nói xong còn hung hăng trừng mắt nàng một cái. Càng ôm tay sủng nhi vào trong lòng “Ăn cháo đi! Bằng không đói bụng bây giờ!” Tiếp nhận bát của hạ nhân mang đến, lại lần nữa uy sủng nhi.

Làm cái gì a,biến thành giống như sinh ly tử biệt vậy.Nàng cũng không phải cái gì mãnh thú,sẽ không đem sủng nhi ăn sống nuốt tươi.Không chạm thì không chạm,dù sao cũng chỉ có nàng cùng sủng nhi hai người.Nhịn một chút!Lôi Duẫn Linh âm thầm nói với mình.

Sủng nhi vốn định không đồng ý, nhưng nhìn thấy Lôi Duẫn Hạo kia tà tà tươi cười, giống như nói ‘nếu không được, sẽ không cho đi ra ngoài. Hơn nữa hắn cũng không phải lần đầu uy.’ Nghĩ đến thanh âm mới vừa cùng hắn giao triền cảm thấy xấu hổ muốn chết, sủng nhi thần tình đỏ bừng, vội vàng ngoan ngoãn để cho hắn uy. Nhưng vẫn thường bị hắn xâm lấn, liếm vết cháo ở miệng y, đầu lưỡi liền tiến vào trong khoang miệng.

Lôi Duẫn Hạo hưởng thụ ánh mắt của muội muội, mút đầu lưỡi trơn bóng lại liếm liếm khóe miệng sủng nhi. Trong cung đều tràn ngập hương vị sắc dục. Nhìn thấy sủng nhi thở gấp yếu ớt, thật cao hứng ngẩng đầu nhìn hai mắt muội muội nhịn đến đỏ bừng, còn có song quyền ẩn nhẫn tức giận cùng thân mình run rẩy.

‘Bữa sáng’ này rốt cục ở dưới sự chịu đựng muốn bùng nổ của Lôi Duẫn Linh mới ăn xong. Biết hôm nay nàng còn có chuyện trọng yếu phải làm, cũng không thể vì hiện tại mà phí công. Mang theo sủng nhi ra khỏi tầm mắt của Lôi Duẫn Hạo, liền bay nhanh kéo sủng nhi qua, hướng địa phương mà nàng đã chuẩn bị tốt cho hôm nay chạy tới.

Thật là tức chết nàng, hết thảy này nàng ta nhất định sẽ đòi lại.Thế nhưng, thế nhưng lại ở, ở trước mặt nàng cùng sủng nhi thân thiết! Hừ, để nàng nhìn xem ai là người cười cuối cùng!