Độc Sủng

Chương 43: Bắt cóc (3)




Lý Lương Đông và Kiền Tương, tên nào cũng được đưa lên làm tiêu đề báo, tờ báo nào cũng cố viết vài ba trang về vụ án này, lại càng khiến vụ án này được chú ý nhiều hơn.

Công chúng thường rất ít khi được chứng kiến tận mắt những chuyện này. Họ không thể tưởng tượng nổi vụ án bắt cóc này lại xuất hiện bằng cách phục chế lại vụ bắt cóc trước kia, bao gồm cả việc mù quáng để lộ thông tin liên lạc trước công chúng.

Lúc chiều tối, Dạ Sắc tranh thủ vào viện đưa đồ ăn cho Bùi Bạch Mặc, nhân tiện kể hết mọi tình tiết của vụ án này cho anh nghe.

Bùi Bạch Mặc lại cực kì tự nhiên chuyển đề tài, nhìn qua thứ mà cô gọi là cháo, mà thật ra lại chẳng giống bất kì một loại đồ ăn nào, nhíu mày: “Nhìn anh có vẻ giống loại người chỉ để ý đến vẻ đẹp bên trong?”

Tay đang múc cháo của Dạ Sắc dừng lại.

“Anh vẫn luôn có nguyên tắc của bản thân, để ý đến vẻ đẹp bên ngoài.”

Dạ Sắc quay người lại nhìn Bùi Bạch Mặc, liền có thể hiểu ra, mấy câu vừa rồi nếu nói thẳng, chẳng qua cũng chỉ là: “Quá xấu, không ăn.”

Dạ Sắc thậm chí có thể tưởng tượng ra, khi anh còn bé, anh cau mày, mím môi hờn dỗi đồ ăn quá xấu rồi tuyệt thực. Nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ ấy, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Múc cháo ra xong, Dạ Sắc vẫn rất nghiêm túc nhìn Bùi Bạch Mặc, nói: “Há mồm.”

Lông mày Bùi Bạch Mặc vẫn nhíu chặt lại, dáng vẻ sống chết cũng không nghe theo cô.

Có rất nhiều thói quen sinh hoạt của anh ngây thơ đến mức khiến người khác muốn sôi máu.

Dạ Sắc cắn môi, trước nghe nói những người đang yêu nhau, nhất là đàn ông, dù người yêu mình làm đồ ăn khó ăn đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ chịu đựng mà ăn cho sạch, sau đó còn thâm tình khen cô ấy, đúng là chỉ có trong truyền thuyết.

Còn trong từ điển của Bùi Bạch Mặc, khó coi đồng nghĩa với khó ăn. Mà khó ăn tương đương với không thể ăn. Suy ra, khó coi = không thể ăn.

“Chết đói và bị chết vì độc, cái nào tốt hơn?” Dạ Sắc muốn diễn giải với Bùi Bạch Mặc.

Cô thuận miệng hỏi, nào ngờ Bùi Bạch Mặc lại đáp lại: “Bị hạ độc, chết lập tức, còn từ đói đến chết đói là cả một quá trình. Thời gian lại chính là tính mạng, nên hiển nhiên, chết đói vẫn tốt hơn.”

….

“Ở trong phòng bệnh lâu, anh thấy chán lắm à?”

“Đúng rồi, Sắc Sắc cuối cùng cũng bắt đầu khéo léo hiểu lòng người rồi.” Bùi Bạch Mặc cười rất nhã nhặn.

Dạ Sắc cũng cười rất hiền từ: “Thế anh có định thể hiện sự khéo léo hiểu lòng người của mình bằng cách ăn sạch chén cháo này không?”

Bùi Bạch Mặc lập tức nghiêm túc lại, ngồi ngay ngắn: “Nó sẽ kéo thấp mắt thẩm mỹ của anh xuống mức cực kì thấp.”

***

Cuộc chiến ăn cháo, cuối cùng vẫn là Bùi Bạch Mặc toàn thắng.

Đối với chuyện này, Dạ Sắc đành bất lực, cũng không ép anh, mà lại ngồi nói chuyện phiếm giải khuây với anh. Tất nhiên chủ đề vẫn chỉ xoay quanh vụ bắt cóc Lý Lương Đông.

“Anh thấy thế nào?” Cô vẫn dùng kiểu câu hỏi quen thuộc, đợi anh giải đáp.

Bùi Bạch Mặc đưa ngón trỏ, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. “Hung thủ, à không đúng hơn là nhóm hung thủ này rất tự tin.”

Đúng là rất tự tin, không có thông báo về việc cấm báo cảnh sát nếu không sẽ giết con tin, thậm chí còn tự mình đăng báo, chỉ sợ mọi chuyện còn chưa đủ loạn.

Những bài quảng cáo yêu cầu đưa tiền chuộc được đăng lên ùn ùn, nhân vật chính trong bài biến mất, chỉ dựa vào một người, khó có thể làm được việc này. Dạ Sắc cũng không thấy khó hiểu vì sao anh lại dùng cụm từ nhóm hung thủ.

“Công khai tài khoản, số điện thoại di động, địa chỉ mail. Hung thủ cũng không ngại việc hành tung của mình bị lộ, loại tự tin này cho thấy hung thủ hẳn là có năng lực phản trinh sát cao.” Dứt lời anh hỏi lại Dạ Sắc, “Loại người nào thì có năng lực phản trinh sát?”

Dạ Sắc suy tư: “Năng lực phản trinh sát, bình thường đều là những người đã có tiền án, hắn hẳn là đã từng quen biết cảnh sát, hoặc biết cách làm việc, cách phá án của cảnh sát. Hoặc… hắn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp như cảnh sát, chẳng lẽ… hắn chính là … Cảnh sát?”

Dứt lời cô lại nhớ đến vụ án cách đây không lâu, cuối cùng hung thủ lại chính là cảnh sát, liền thở dài.

Nhiều lần phạm tội, mãi không chịu cải tà quy chính, và cố tình gây án. Dù là người nào gây án đi chăng nữa, hướng đi của vụ án này đều dẫn đến một sự thật rất tệ.

***

Tiến triển tiếp theo của vụ án rất đơn giản.

Bọn bắt cóc không gọi điện thêm lần nào, cũng không đưa ra yêu cầu mới.

Có điều trong báo cáo về những nghi phạm có liên quan đến Lý Lương Đông, đáng chú ý nhất là anh trai của Trầm Yên, là Trầm Trọng, đã từng bị phạt vì tội tham ô công quỹ vào 6 năm trước ở tỉnh L.

Khi Dạ Sắc trở lại sở cảnh sát, Lâm Khẩn vừa nhận được tài liệu liên quan đến Trầm Trọng do tổ chuyên án gửi đến.

“Trầm Trọng là người quản lý tài khoản của Trầm Yên. Gần đây đã chuyển đi một khoản tiền, mà tài khoản bên nhận chỉ khác tài khoản mà bọn bắt cóc đăng báo 1 chữ số.”

Lời nói của Lâm Khẩn rất rõ ràng, “Phải trùng hợp đến mức nào mà tài khoản của Trầm Trọng lại có thể gần ngày phát sinh vụ bắt cóc gửi cho tài khoản tương tự một số tiền lớn đến thế?

Hơn nữa, theo kế họach ban đầu, người Lý Lương Đông hẹn ra ngoài đánh golf lại chính là Trầm Trọng, nhưng hôm ấy sau khi ăn cơm trưa ở biệt thự phía Nam, Trầm Trọng lại nhận được điện thoại gọi đến công ty xử lý chuyện gấp đến tận tối muộn, nên Lý Lương Đông mới đến sân golf một mình.”

Lâm Khẩn thẳng thắn bày tỏ sự nghi ngờ của bản thân: “Dường như mọi chi tiết đều hướng sự chú ý của chúng ta đến người Trầm Trọng. Ông ta có rất nhiều sơ hở, hơn nữa chúng xuất hiện quá tùy ý, giống như chỉ để xây dựng nên hình tượng một hung thủ hoàn hảo. Đây chắc chắn không phải là dáng vẻ của một hung thủ tự tin rằng chắc chắn bản thân sẽ không bị cảnh sát bắt được.”

Sự thông minh đột xuất của Lâm Khẩn khiến Dạ Sắc cảm thấy có chút lạ, hơi lắc lắc đầu mới nói tiếp: “Cậu nghi ngờ đang có người cố tình tìm người chịu tội thay, hoặc ông ta bị hãm hại nên mới tạo nên những chi tiết này?”

Đột nhiên Lâm Khẩn im lặng.

Dạ Sắc nhìn theo ánh mắt của cậu, qua khe cửa, thấy bên ngoài có một dáng người đang đứng yên lặng.

Vốn là người được nuông chiều, bỗng nhiên gặp phải biến cố lớn, Lý Mộ Thất khiến Dạ Sắc cảm thấy một loại cảm giác lạnh như băng ngoài Bắc Cực vậy.

Dạ Sắc nhìn Lâm Khẩn, trong đôi mắt bình tĩnh của cậu, không hề có một tia dao động nào.

Cô từ từ đi ra ngoài, khi đi ngang của Lý Mộ Thất cô còn gật đầu nhẹ một cái, đến phòng họp nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại.

***

‘Đã lâu không gặp’

Lúc này, Lý Mộ Thất thấy thật khó để nói một câu ‘Thật xin lỗi.’

Mấy năm qua cô chưa từng đọc được bất kì tin tức nào về Lâm Khẩn, không thấy cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung….

“Nghĩ gì thế?” Cô cười hỏi Lâm Khẩn, nụ cười rất cứng nhắc, dù người trước mặt là cậu, cô vẫn không thể thoải mái như trước. “Thấy người phụ nữ trước mặt ích kỉ đến mức nực cười?”

Lâm Khẩn im lặng, để mặc cho Lý Mộ Thất tiếp tục tự biên tự diễn.

“Dựa vào tình cảm còn sót lại của cậu đến đây để dây dưa?”

Cô cảm giác như Lâm Khẩn rất muốn đứng lên đánh cô một trận, nhưng sức chịu đựng của cậu lớn đến mức nào, cô là người rõ ràng nhất.

“Đột nhiên tự đến đây, tôi không muốn xin lỗi vì làm phiền cậu. Đầu gỗ, cậu biết rất rõ, tôi là một cô gái xấu.”

Cô kéo chiếc ghế trước mặt Lâm Khẩn, đưa tay lên che trước mặt. “Ông ta sẽ còn sống trở về đúng không?”

Cô hỏi Lâm Khẩn.

Lý Lương Đông là người thân cuối cùng của cô trên đời này.

Sau khi Lý Lương Đông lùi lại phía sau, cô đã từng tưởng tượng, một ngày nào đó, sẽ có những mối lo nặng hàng tấn. Đúng thật, một ngày nào đó thức dậy, đối diện là một bãi chiến trường, giờ ngay cả việc hít thở cũng thấy nặng nề.

29 năm qua, người đàn ông đã sinh ra cô, mặc dù không cho cô được tình thương cha con bình thường như những gia đình khác. Nhưng cô vẫn có một mái nhà có thể che mưa chắn gió, có những bữa cơm no bụng, còn cả sự thân thiết, ấm mỗi lần cô thấy cô đơn đến tuyệt vọng…. Tất cả những thứ đấy đều do ông mang đến cho cô.

Ông già đi, là đứa con duy nhất của ông, cô chỉ có thể tự mình bước tiếp.

Đó là trách nhiệm, cũng là điều lương thiện duy nhất cô có thể làm.

“Lý Mộ Thất, tôi là ai?” Giọng Lâm Khẩn có chút khàn khàn.

Cậu tự hỏi tự đáp: “Tôi tên Lâm Khẩn, trước khi gặp lại cô, tôi còn đang nghĩ đến một người quen cũ. Cô ấy yêu tôi, nhưng đối diện với sự lựa chọn giữa tình yêu và nối nghiệp gia đình, tôi đã trở thành thứ bỏ đi. Có lẽ tôi là một người đàn ông ngu xuẩn, tự mình đa tình. Gặp lại cô ấy, tôi chỉ muốn nói với cô ấy. Tôi rất lười, lần này tôi muốn cô ấy theo đuổi tôi. Theo đuổi chậm, rất tốt, về sau, cả đời không gặp lại. Không muốn theo đuổi, cũng tốt, về sau cả đời không gặp lại. Thành công, nhưng lại do dự, không sau, về sau cũng không bao giờ gặp lại nữa.”

~~~   Suy nghĩ của tác giả: Thật Quỳnh Dao…

Bạn không bao giờ đoán được, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, hãy quý trọng những thứ ở ngay trước mắt mình.