Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 6: Nước mắt thánh nhân




Giọng nói này..

Quay lại nơi phát ra giọng nói, nó cau mày. Anh ta, sao lại xuất hiện ở đây?

Nghiêng đầu nhìn vào anh. Cô cười tươi, rồi nhìn nó nháy mắt. Một cơ hội tốt, để thuận tiện vào trường mà không bị phạt. Tội gì, cô lại không nhờ.

-Nhã Hân, tao về trước đây! Nếu mày muốn vào học, thì sẽ có người giúp thôi. Hơn nữa, anh ta còn ở trước mặt mày, hửa?

Nhướng mày nhìn vào cô. Nó quay sang, cười khẩy với Đặng Vũ. Một chút lướt qua, khiến ai đó cau mày:

-Huỳnh Tiểu Như, em đứng lại cho tôi!-Anh hét, rồi từ từ xoay người về phía nó. Mỗi bước chân, cũng nhanh chóng đến gần-Nhã Hân, em vào lớp trước đi! Thầy có chuyện! Muốn nói riêng với Tiểu Như-Khẽ quay lại nhìn cô, nó lắc đầu, nhưng ai đó cười nhẹ. Nếu cô rời khỏi, thì anh ta vớt được một mẻ lớn rồi còn gì? Nhưng nếu cô không đi, thì không phải làm kì đà cản mũi sao?

-Được! Nhưng mà thầy phải hứa với em. Nếu bff của em, xảy ra vấn đề gì. Em sẽ không tha cho thầy!-Cô cảnh cáo, rồi quay sang nó-Không sao đâu! Mày cũng nên kết thúc mọi chuyện mà, hả-Gật nhẹ đầu nhìn cô. Nó cười nhạt, rồi đối diện Đặng Vũ. Chuyện của ngày hôm qua, lại tái diễn trong đầu.

Nó không còn muốn cãi nhau hay chọc phá anh nữa. Mà thay vào đó, là một cảm giác rất mệt mỏi. Mệt mỏi, đến mức độ khó tả.

-Hôm qua đã khiến em và Young bất hòa! Đúng là tôi không đúng. Nhưng, một phần cũng là nằm ở em. Sau này, đừng chơi trò trẻ con đó nữa!-Đưa tay ra, anh nhẹ nhàng xoa đầu nó. Cái khoảnh khắc quá nhanh, khiến nó chợt đứng hình. Trong lúc này, nó không thể né tránh, mà chỉ có thể tiếp nhận. Tiếp nhận, và từ từ tiếp nhận-Đừng trợn mắt nhìn tôi! Có tin, tôi móc mắt em ra không?-Anh nhướng mày.

-Anh dám?

-Sao tôi lại không dám? Hả?

______________

“ Bạch Nhã Hân ơi Bạch Nhã Hân! Mày bị say nắng anh ta rồi à? Nhưng không thể chối cãi, anh ta rất đẹp trai! Thật là.. Hí hí hí ”

*Cộp*

Quan sát bộ mặt cô. Mặt Thiện Huy, bỗng nhiên chợt biến dạng. Nếu anh không nghĩ nhầm, cô đang có gì đó. Bạn thân hơn 2 năm, cũng thừa hiểu nhau mà.

-Nè..

-Sao?-Cô bình thản hỏi-Ông tìm tôi có gì hả? À, chắc không phải tìm tôi đâu ha!-Cô nói móc, rồi lẳng lặng mỉm cười. Còn ai kia, đang mặt mày cau có-Lớp trưởng muốn tìm lớp phó, thì trực tiếp đến phòng âm nhạc đi! Nếu không, sẽ có người cướp mất đó! Ahihi-Vội quay người bỏ đi. Anh quên mất, có vài cặp mắt dòm ngó mình. Nhất là Minh, đang tặc lưỡi xoa cằm:

“ Đường Thiện Huy, cũng thích Tiểu Như nữa sao? ”

______________

PHÒNG ÂM NHẠC

Ngày xưa đó người đi.. mãi xa, xa muôn trùng mây.. ( Xa muôn trùng mây)

Còn đâu yêu dấu.. anh vẫn luôn, yêu một người..

Có bao giờ, người chợt nhớ anh trong đêm?

Muôn trùng nơi xa mãi..

Và nếu kí ức.. có thể, quay về đây?

...

*Cộp*

-Bài hát này! Hì giáo sư, là giáo sư-Đẩy vội cửa vào trong. Nó trưng mắt, nhìn một lúc nhiều thứ. Rõ ràng nghe tiếng hát, tại sao chẳng thấy người?-Hức, là mình bị ảo giác sao? Không lý nào! Giáo sư lại ở đây? Hức hức, thực chất không thể nào-Lướt tay lên phím đàn. Nó dửng dưng, để nước mắt mình rơi vội. Dù nó là thánh nhân, cũng yếu đuối thôi mà!