Đọc Thầm

Quyển 2 - Chương 12: Humbert Humbert 12




Thái dương Phí Độ rịn mồ hôi lạnh, cũng chẳng biết là nóng hay đau, mặt trắng bệch như giấy, hắn gằn từ kẽ răng ra một câu: “Anh chưa chịu thôi hả?”

Lạc Văn Chu vẻ mặt đau thương đứng kế bên, giống như đang mặc niệm, mặc được hai giây thì anh thật sự không nhịn nổi nữa, quay đầu đi phá lên cười.

“Chàng trai, cậu thế này là không được đâu”, Ông bác sĩ khoa chỉnh hình bên cạnh vừa xử lý cánh tay trái bị thương cho Phí Độ, vừa lải nhải, “Nhìn là biết thói quen sinh hoạt không tốt nhỉ? Thanh niên các cậu bây giờ, ngày ngủ đêm chơi, lại không thích vận động, suốt ngày chỉ biết ngồi một chỗ ôm máy tính, thân thể có khỏe mạnh được không? Tôi bực lắm, cái thứ dở hơi đó thì có gì hay? Đừng cảm thấy mình còn trẻ, người hai ba mươi tuổi xương đã xốp có cả tá…”

Chủ tịch Phí chưa bao giờ ôm máy tính ban đêm oan đến không nói nên lời.

Phí Độ bị một chiếc xe từ bên phải đột nhiên lao tới tông vào ghế lái phụ ở gần giao lộ Thần Quang, tài xế gây tai nạn là tay mơ mới lấy bằng lái được hai tháng. Người anh em đó đã bị xe cấp cứu khiêng đi, nghe nói là do không rành biển báo giao thông rẽ nhầm đường, tự dưng phát hiện mình đi ngược chiều, lại đúng lúc nhìn thấy con SUV to như xe tăng của Phí Độ đi tới, lập tức hoảng sợ, đạp chân ga thay thắng – đây là kết luận mà cảnh sát giao thông được điều động khẩn cấp đưa ra.

Nói tóm lại, nguyên nhân vụ tai nạn này là trường dạy lái xe quá rởm, và Phí Độ xui xẻo tận mạng.

May sao chiếc xe hôm nay Phí Độ lái có hệ số an toàn cao, bản thân hắn phản ứng cũng rất kịp thời, bởi vậy ngược lại là xe đối phương hư hỏng nghiêm trọng hơn, còn hắn cơ bản chỉ bị giật mình – ngay cả kính mắt cũng chưa vỡ.

… Có điều, kính thì rắn chắc, nhục thể quý giá của chủ tịch Phí thì hơi thua chị kém em, cánh tay trái bị túi hơi an toàn bật ra làm rạn xương.

Phí Độ khăng khăng cho rằng là do khoảng cách hơi ngắn.

Càng xui hơn là, chẳng biết làm sao trùng hợp vậy, khoảnh khắc thảm hại hiếm gặp của Phí Độ lại vừa vặn bị tên thất đức Lạc Văn Chu kia bắt gặp.

Lạc Văn Chu tiện đường cùng hắn đến bệnh viện chơi một ngày, sau khi biết được tình hình vết thương của Phí Độ, anh cầm cặp kính ý chí kiên định của chủ tịch Phí, cười ngặt nghẽo không dừng được, tâm trạng nặng nề do áp lực công việc nhiều ngày liền tạo thành đã bị quét sạch.

“Bác sĩ à, loại tiểu lưu manh giai cấp tư sản này không chơi máy tính đâu, bọn họ ngày ngày ra ngoài đêm đêm tiệc tùng,” Lạc Văn Chu xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, thêm mắm thêm muối, “Bác sĩ xem cái mặt hư nhược đó, đây đều là minh chứng cho cuộc sống sa đọa suy đồi.”

Bác sĩ trừng đôi mắt to thô lố như chuồn chuồn, xuyên qua cặp kính lão ngắm sắc mặt như ma cà rồng của Phí Độ: “À, đúng là hơi hơi.”

Phí Độ: “…”

“Để tôi cố định cho trước, rạn không nghiêm trọng, vài hôm nữa đến tháo là được, nhớ không được vận động mạnh, kiêng thuốc kiêng rượu kiêng sắc,” Bác sĩ chân thành dặn dò, “Còn nữa, nhất thiết phải chú ý bổ sung can-xi, chứ không mười năm nữa sẽ ‘giòn rụm’ đấy anh bạn trẻ ạ!”

Câu cuối cùng chẳng biết làm sao chọc trúng huyệt cười của Lạc Văn Chu, người này cười sắp điên rồi, trông như nửa đời sau phải dựa vào mẩu chuyện cười này để sống, tận đến khi tiện đường lái xe đưa Phí Độ về nhà, anh ta thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quỷ dị.

Phí Độ hơi tội nghiệp anh ta, cảm thấy đội trưởng Lạc đời này thật là thê thảm, trong cuộc đời buồn chán cũng chỉ có đi mót loại thú vui cấp thấp này để tự an ủi bản thân thôi.

Hai người vốn một hẹn cô Bạch, một hẹn cục trưởng Lục, gặp vụ này đành phải đồng thời lỡ hẹn.

“Ngã tư đằng trước rẽ trái… cụ chạy quá rồi,” Phí Độ tức tối trợn mắt, “Cụ à, cụ biết xem hướng dẫn không đó?”

“Cậu không phát hiện tôi định bắt cóc cậu đem bán à? Người mua tôi cũng liên hệ xong rồi,” Lạc Văn Chu cứ đi theo tuyến đường sai, chạy thẳng đến một trung tâm thương mại, anh đậu xe ngay ngắn, vẫy tay gọi Phí Độ, “Đi, xuống xe, người mua đang ở phía trước chờ kiểm tra hàng đấy.”

“Có thể làm phiền anh đóng gói tôi đẹp một chút hẵng bán không?” Phí Độ bực bội nhìn cái áo nhăn nhúm của mình, thử cử động, cảm giác toàn thân sợ rằng đã bầm tím nhiều chỗ, chỗ nào cũng đau, thế là ngồi nguyên trong xe không nhúc nhích, ỉu xìu bảo Lạc Văn Chu, “Anh tự dẫn người mua đến đây đi, tôi đi hết nổi rồi.”

Lạc Văn Chu cũng không ép, chỉ nhìn dáng vẻ như tê liệt của hắn mà cười nhạo một tiếng, bỏ cái tên còn yếu hơn kính mắt lại trong xe, một mình đi khỏi.

Phí Độ cho rằng anh định tiện đường làm chuyện gì, bản thân hắn đi nhờ xe, không có lý do yêu cầu người khác phục vụ tận răng, bởi vậy không hề để ý.

Hắn hơi chỉnh ghế ra sau, chiếm hơn một nửa giang sơn không gian trong xe, gần như nằm hẳn xuống, nhắm hờ mắt dựa lên ghế, trong cơn đau kéo dài không dứt, nhớ lại vụ tai nạn xe cộ khi nãy gặp phải.

Nhìn nhầm biển báo giao thông, nhầm chân ga là thắng… những việc này chẳng lạ gì, rốt cuộc là chủ quan cố ý, hay sơ suất khi luống cuống tay chân của tài xế gây tai nạn, thì không ai nói được.

Khác biệt duy nhất chính là, cái trước là mưu sát, cái sau chỉ là tai nạn.

Như vậy xem ra, xe hơi thật sự là một công cụ mưu sát có tính năng tuyệt hảo.

Đương khi Phí Độ suy nghĩ những việc này đến sắp ngủ gục, chợt có tiếng mở cửa, Lạc Văn Chu đã quay lại.

Phí Độ hờ hững nghiêng đầu nhìn anh, giật mình phát hiện anh lại xách trên tay một cái bánh kem, trên hộp giấy khoa trương vẽ đầy nến và nhân vật hoạt hình ngu xuẩn.

Phí Độ vô thức né về hướng cửa xe bên kia, giống như Lạc Văn Chu xách trong tay không phải bánh kem, mà là một quả bom vậy.

“Chưa thấy bánh sinh nhật bao giờ à? Trốn cái gì, bánh kem đâu định vô lễ với cậu.” Lạc Văn Chu bỏ hộp bánh xuống ngay ngắn, “Không phải người anh em xử lý tai nạn đã ghi lại chứng minh thư của cậu à? Đừng nói với tôi ngày trên chứng minh thư là sai nhé.”

Phí Độ còn cứng đờ hơn thạch cao trên tay hắn, cả người tiến vào một trạng thái mất ổn định tính nhảy xuống xe chạy trốn bất cứ lúc nào.

Song rốt cuộc hắn vẫn không làm thế, trên xe Lạc Văn Chu, dân dao, nhạc đại chúng và dân ca mix lung tung trong máy nghe nhạc, Phí Độ giữ nguyên trạng thái này, tận đến khi anh đậu xe dưới khu nhà mình.

“Bác sĩ người ta cũng nói rồi, phải kiêng thuốc kiêng rượu kiêng sắc, tôi thấy cậu bó bột tay, hôm nay cũng đừng đi khắp nơi rêu rao nữa, hãy cùng ‘người trung lão niên’ trải nghiệm cuộc sống xế chiều một chút đi.” Lạc Văn Chu hất cằm nhìn hắn, “Xuống đây.”

Phí Độ nhìn anh một lúc bằng ánh mắt không rõ ý nghĩa, cẩn thận nâng cánh tay âm ỉ đau, bán thân bất toại ra khỏi chiếc xe đi nhờ.

Hắn đi quá chậm, Lạc Văn Chu chốc chốc phải dừng lại chờ: “Có tới mức đó không thiếu gia? May mà nhà chúng tôi ở tầng một, bằng không tôi còn phải cõng cậu lên.”

Phí Độ không hé môi, không cự cãi.

Hắn như một con mèo lần đầu đến lãnh địa của kẻ khác, mỗi một đốt sống đều tràn ngập cảnh giác, cứ thế lê từng bước đến cửa nhà Lạc Văn Chu. Lạc Văn Chu vừa mở cửa, “chủ gia đình” liền thò cái đầu trò vo sớm chuẩn bị sẵn nhìn ra ngoài.

Lạc Văn Chu: “Đi vào, Lạc Một Nồi, đừng cản đường!”

Lạc Một Nồi bị cái hộp giấy to trong tay anh chắn tầm nhìn, hoài nghi đây là món đồ chơi mới công nhân hốt phân tiến cống cho ông lớn, liền không khách sáo rướn cổ, giơ chân muốn chộp, bị Lạc Văn Chu nhanh tay lẹ mắt đập cẳng một phát, nó giận dữ đáp xuống đất, “ngoao ngoao” hai tiếng, tận đến lúc này mới thấy rõ đằng sau còn có một người lạ.

Phí Độ và Lạc Một Nồi nhìn nhau, Phí Độ thâm trầm hơn, chỉ lui non nửa bước, Lạc Một Nồi thì lập tức xù lông, rít lên một tiếng thảm thiết không giống tiếng mèo. Nó dùng hết bốn chân quay ngoắt đi, móng vuốt và sàn nhà trơn trượt ma sát lẫn nhau, trợn đôi mắt thô lố như quả cầu thủy tinh, hạ thấp trọng tâm, làm tư thế tính toán lao tới liều mạng bất cứ lúc nào.

Với tư thế dũng mãnh này, nó và Phí Độ lại lần nữa nhìn nhau chốc lát, sau đó, Lạc Một Nồi quyết đoán từ bỏ chiến đấu, chớ hề quay đầu lại mà chui tọt vào kẽ sofa không ra nữa.

Lạc Văn Chu: “…”

Nuôi một con mèo hèn như vậy, anh ít nhiều cảm thấy mất mặt.

“Khỏi cần thay giày,” Lạc Văn Chu chỉ sofa, “Ngồi đại đó đi. Ôi, con mèo này vốn không bị bệnh sợ người lạ đâu, lần trước có một đồng nghiệp đến nó còn đuổi theo người ta gầm gừ suốt, sao chỉ sợ mỗi cậu thôi – Lạc Một Nồi, mày lăn ra đây cho tao, chui xuống sofa dính đầy bụi, lát lại lên làm bẩn giường tao, con khốn này!”

Lạc Một Nồi giả chết, không nhúc nhích.

Lạc Văn Chu quay vào sofa quát lên: “Mày có ăn cơm không?”

Lần này đã nghe thấy, trong kẽ sofa dè dặt thò ra hai cái râu vểnh lên, nhưng ngay lập tức, nó ngửi thấy mùi người lạ, lại quyết đoán co vòi về.

Đồng chí Lạc Một Nồi lại sợ tới mức tuyệt thực luôn.

Lạc Văn Chu hết cách, mở một hộp thức ăn cho mèo ném cạnh bát của nó, lại lục chạn thức ăn kế bên, lấy một hộp kẹo ném trước mặt Phí Độ đang ngồi ngay ngắn: “Xem xem hết hạn chưa, để tôi đi nấu đại vài món. Phải nói trước, tôi không hầu hạ thiếu gia, tôi nấu món gì thì ăn món đó, đừng có kén cá chọn canh.”

Phí Độ hiếm khi không ý kiến ý cò, tư thế ngồi ngay ngắn gần chết, giống như dưới mông không phải sofa, mà là nóc nhà thế giới vậy.

Lạc Văn Chu đi một lúc lâu rồi, hắn mới hơi trầy giật dùng một tay mở hộp kẹo trước mặt. Bên trong đủ các loại kẹo kỳ lạ, chắc còn là loại hộp kẹo thập cẩm mua đợt Tết, mấy viên chocolate đã chảy thành hình dạng hết sức hậu hiện đại, nhìn là hết muốn ăn… Ngăn dưới cùng lại là một hộp kẹo sữa kiểu cũ, gói cẩu thả, hình dạng viên kẹo luôn chẳng theo quy tắc gì, dính răng chết được – hắn nhớ mùi vị của loại kẹo này.

Phí Độ chậm rãi lấy một viên kẹo sữa, dùng răng xé ra bỏ vào miệng, ngay sau đó, hắn ném ánh mắt về phía nhà bếp, máy hút khói dầu kêu ầm ầm, tiếng dao thớt theo tiết tấu, bóng lưng Lạc Văn Chu lúc ẩn lúc hiện.

Lạc Văn Chu nói “nấu đại vài món”, song kỳ thực vẫn nấu nghiêm túc, trong khoảng thời gian cực ngắn đã làm được mấy món chay mặn kết hợp, anh đặt bánh kem chính giữa, nghĩ nghĩ, lại cắm một cây nến đốt lên.

Lạc Văn Chu ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt Phí Độ, thế là khô khốc nói: “Nhìn cái gì, tôi không biết hát bài chúc mừng sinh nhật đâu, cậu có định cầu nguyện không? Cầu sinh nhật sang năm không bị tông xe cũng được.”

Phí Độ: “À.”

Hai người quay về cây nến hoạt hình ngốc nghếch trên cái bánh kem đơn giản nhìn nhau một lát, bầu không khí cực kỳ quái dị, như thể đang khóc thương cho tháng năm đã qua vậy.

Lạc Văn Chu lập tức hối hận: “Thôi cậu thổi nhanh đi, nhìn ngu ngốc quá!”

Toàn thế giới đủ các loại bánh kem, rất ít loại Phí Độ chưa ăn, chỉ có bánh kem sinh nhật quá đỗi xa lạ, tựa hồ ăn từ hồi còn rất nhỏ. Lúc ấy nhà hắn có rất nhiều khách tới, sinh nhật cơ bản là tổ chức cho người ngoài xem, cái bánh kem đắt tiền kia chỉ cho hắn một mẩu bé tí tượng trưng đã bị bưng đi, hôm sau hắn muốn tìm nhưng chẳng còn – bởi vì kem để một thời gian sẽ không còn mới.

Thực ra thì bánh kem sinh nhật với bánh kem trong bữa sáng bình thường có khác gì nhau đâu? Cùng lắm chỉ là thêm mấy cái lỗ nhỏ do cây nến để lại, nhưng Phí Độ cứ cảm thấy mùi vị không giống nhau.

Tay nghề của Lạc Văn Chu cũng rất khá, điều duy nhất không được hoàn mỹ là không có rượu, đội trưởng Lạc cẩn tuân lời dặn của bác sĩ, chỉ cho hắn một hộp sữa can-xi cao.

Có một số người đàn ông trung lão niên ở bên ngoài tổng kết nhiều quá rồi, về nhà gặp vợ con luôn bất tự giác mang theo tác phong không tốt này, Lạc Văn Chu hồi nhỏ ghét nhất cái tật dạy dỗ trước bữa cơm của ba mình, ai ngờ nghe hai mươi năm bị ảnh hưởng, anh cũng bị lây bệnh. Bình thường ở cùng Lạc Một Nồi, nó còn trong thời kỳ ủ bệnh, hôm nay trên bàn cơm có thêm một Phí Độ, thế là phát bệnh luôn.

“Lại một năm trôi qua,” Lạc Văn Chu rót hộp sữa đã hâm nóng ra ly, đẩy đến trước mặt Phí Độ, bắt đầu màn tràng giang đại hải kế thừa từ cha, “Không phải tôi dạy đời cậu, về sau hãy làm chút việc nghiêm túc đi, chứ định chơi bời tới khi nào? Kết quả của cuộc sống vật chất quá phong phú nên là khiến người ta càng có nhiều điều để theo đuổi hơn, chứ không phải như cá muối nằm trên núi vàng, thanh niên buồn chán quá là không được, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”

Phí Độ chưa bao giờ trải nghiệm văn hóa phụ huynh kiểu Trung Quốc này, ngậm thịt viên, cảm thấy hết sức mới mẻ.

Lạc Văn Chu tiếp tục lải nhải: “Bản tính con người chính là như thế, đầu tiên theo đuổi ấm no, áo cơm không lo, trên cảm quan thoải mái rồi, tất nhiên phải tìm kiếm cảm giác thỏa mãn cao hơn, ví dụ như cảm giác thành tựu, hay tự mình thực hiện. Mê muội mãi trong phung phí cấp thấp, kỳ thực chỉ đang tự gây tê mình, thời gian dài, lo âu ẩn hình trong đây sẽ khiến người ta rất khổ sở. Hôm nay Maybach, ngày mai Bugatti, mua hết về là cậu có thể giảm bớt loại đau khổ nằm dưới tầng sâu xung đột với nhân tính này sao?” (Maybach và Bugatti là hai nhãn hiệu ô tô nổi tiếng)

“Không thể,” Phí Độ chậm rãi nuốt thịt viên, “Nhưng mà nỗi khổ của muốn mua cũng không mua được hiển nhiên nằm ở tầng ngoài hơn.”

“…” Lạc Văn Chu trừng mắt nhìn hắn, lại phát hiện khóe miệng Phí Độ có nét cười, hắn chỉ đang đùa – mặc dù câu nói đùa này nghe hơi xát muối vào nỗi đau của người ta. Lạc Văn Chu nói, “Lúc phụ huynh dạy bảo cũng dám ngắt lời, nếu là ở nhà tôi, loại nhóc con lì lợm như cậu bây giờ phải dọn ghế ra cửa ngồi chồm hổm viết kiểm điểm rồi, ở đó mà còn muốn ăn cơm?”

Phí Độ nghe câu này, chẳng biết nhớ tới chuyện gì, chút tươi cười vừa rồi từ từ nhạt đi. Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Nhà tôi lúc ăn cơm cơ bản không ai nói chuyện, trừ khi có khách, nếu không rất ít nhìn thấy ba tôi trên bàn cơm, mẹ tôi cảm xúc không ổn định, thường ăn nửa chừng sẽ tự dưng lên cơn, lúc thì sầm mặt ném bát đũa rồi đi, lúc thì bỗng nhiên ngồi khóc lóc ngay cạnh bàn ăn.”

Lạc Văn Chu sững sờ.

“Ăn cơm ở nhà là một việc khiến người ta thấp thỏm lo sợ,” Phí Độ nhún vai tựa hồ hơi bất đắc dĩ, “Thỉnh thoảng yên bình một lần, thật sự chẳng khác nào trúng thưởng.”

Lạc Văn Chu nghĩ ngợi một chút, không an ủi hắn, chỉ hời hợt nói: “Nghe thảm quá, không biết so với viết kiểm điểm thì cái nào thoải mái hơn.”

Phí Độ nhướng mày.

“Thật đấy, cậu tưởng tượng xem, cậu ngồi chồm hổm ở cửa, nhoài lên ghế, cầm tờ giấy quay vào cửa nhà mình. Lúc trời nóng mọi người đều chỉ đóng cửa chống trộm, ở bên ngoài có thể nhìn thấy trong nhà mình đang làm gì, hàng xóm đều chung đơn vị với cha mẹ, ai đi qua cũng cúi đầu nhìn cậu một cái, hỏi một câu ‘Nhóc con, lại làm chuyện gì rồi’, thật sự là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn đối với nhân cách và tôn nghiêm.”

Phí Độ không nhịn được phì cười.

Lạc Văn Chu còn định tiếp tục, thì đột nhiên di động đổ chuông, gọi đến từ máy bàn ở văn phòng, anh sửng sốt, trong lòng lờ mờ trỗi lên dự cảm xấu.

“A lô,” Tiếng Đào Nhiên hơi hổn hển, “Đội trưởng Lạc, gia đình Thường Ninh vừa báo án ở đồn công an trực thuộc, nói Thần Thần mất tích rồi!”

Di động của anh âm lượng rất lớn, Phí Độ cũng đã nghe thấy.

Lạc Văn Chu: “Khi nào? Mất tích ở đâu? Đừng có gấp, chưa hẳn là cùng một vụ đâu.”

“Hôm nay em ấy đến cung thiếu niên học vẽ, buổi trưa Thường Ninh đưa đi, buổi chiều người lớn đã dặn chờ trong cung thiếu niên nửa tiếng đừng ra ngoài, cha tan tầm mới đi đón được. Bọn trẻ tan học… khoảng bốn giờ rưỡi, người cha gọi một cuộc điện thoại, lúc đó em ấy còn ở trong phòng vẽ, tầm hơn năm giờ một chút người lớn đến thì không tìm thấy nữa.”