Đọc Thầm

Quyển 2 - Chương 3: Humbert Humbert




“Tôi yêu em, tôi là một con quái vật, nhưng tôi yêu em.” (Lolita)

Ghế đá kê quanh một hồ sen đã cạn khô từ lâu, một tượng đồng dựng thẳng giữa bùn lầy và cành khô lá úa, tượng đồng tạo hình trừu tượng, điêu khắc cái gì thì mắt thường cơ bản chẳng nhận ra, song có một mặt mài sáng bóng, có thể nhìn thấy bóng người bóp méo trên đó.

Mới vừa rồi, Phí Độ vô tình ngước lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt phản chiếu trên tượng đồng.

Tượng đồng dù gì cũng không phải là gương, bóng rất mờ, ngay cả đối phương là nam hay nữ là già hay trẻ cũng không thấy rõ lắm. Nhưng chẳng biết là vì sao, vừa gặp đôi mắt ấy, trong lòng Phí Độ tự dưng căng thẳng, miếng bánh su kem hương thảo mới nuốt xuống nghẹn ngay ngực, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, tìm kiếm khắp nơi cái bóng trên tượng đồng-

Tiểu khu cũ kỹ này bốn phía không có tường vây, mấy tòa nhà nằm cạnh nhau tự thành một nhóm, biên giới nhập nhằng với đường cái xe cộ tấp nập, gần đó có một trạm xe buýt, do trước đây quy hoạch không thích hợp nên đã lấn vào tiểu khu, không ít người xếp hàng ngoài lùm cây, từng tốp đến rồi đi, mấy quán nhỏ ven đường khá đắt hàng, lúc này vừa vặn là gần trưa, trước mấy quán ăn vặt đã có người đứng xếp hàng.

Đám đông hối hả, có dân của tiểu khu mặc áo ngủ ra đây, có người qua đường hoạt động ở khu vực bên ngoài, có chủ xe hơi coi đường trong tiểu khu thành đường tắt, có kẻ ăn cơm, xếp hàng, còn có chuyển phát và giao cơm qua lại…

Chủ nhân đôi mắt ấy cực kỳ cảnh giác, đã yên ắng ẩn vào biển người, Phí Độ không tìm được một chút dấu hiệu khả nghi nào.

Hắn lập tức đứng dậy, bảo Thần Thần: “Đi, anh em mình về nhà thôi.”

Thần Thần không hề có ý thức nguy cơ, thất vọng “A” một tiếng dài, tiếc nuối nhìn các quán ăn vặt dọc đường. Sau đó cô bé liếm bơ sữa dính trên ngón tay, đảo mắt, đưa ra yêu cầu đầy chính đáng: “Em còn tiền tiêu vặt, vừa rồi anh mời em ăn su kem, hay bây giờ đến em mời lại đi? Em còn muốn ăn vị matcha.”

“Hôm khác đi,” Phí Độ ôn hòa mà không giải thích gì đẩy đầu cô bé, “Sắp ăn cơm trưa rồi.”

Thần Thần bị ép đứng dậy theo hắn: “Nhưng em không thích ăn cơm, em còn có rất nhiều món không thích ăn.”

“À, thực ra anh cũng vậy,” Phí Độ hết sức thẳng thắn thừa nhận bệnh vương tử của mình, sau đó lại nói, “Nhưng chờ em lớn lên là được, lớn lên thích ăn cái gì mua cái đó, không còn ai phát hiện em kén ăn nữa.”

Thần Thần ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn không biết phải nói gì, cảm thấy những người lớn này đều không biết xấu hổ, lúc này em bỗng nhiên thấy rõ vẻ mặt Phí Độ, lập tức sửng sốt.

Trẻ giai đoạn trước thanh xuân chưa lớn hẳn cũng không còn nhỏ, đã có một chút suy nghĩ của riêng mình, cơ bản có thể hiểu sắc mặt người lớn. Thần Thần vốn cho rằng câu vừa rồi của Phí Độ là nói đùa, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đang hơi cau mày, sắc mặt có phần nghiêm túc quá.

Cô bé không khỏi căng thẳng theo, nắm áo Phí Độ: “Anh ơi, sao vậy?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi qua một chung cư, cửa sổ hành lang tầng một vừa vặn mở ra ngoài, bày ra một đường cong, Phí Độ thản nhiên để cô bé đi đằng trước mình, liên tục cúi đầu trò chuyện, đi đến đây thì hắn bất thình lình ngước nhìn lên.

Bắt được một đôi mắt như bóng với hình trên cửa sổ trong suốt!

Người đó đeo kính râm và khẩu trang, bịt kín hết mặt. Phí Độ đè vai Thần Thần, nhanh chóng quay đầu lại, cùng lúc đó, ở phía sau họ tầm hai trăm mét, một người chui tọt vào lùm cây kế bên, chớp mắt đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, Phí Độ chỉ thấy một cái bóng còng lưng và mái tóc hoa râm.

Một người già?

Thần Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ hãi nhìn hắn.

Đôi mắt lạnh lẽo của Phí Độ xuyên qua cặp kính trên mũi, quét qua đám đông không xa, hắn mở miệng hỏi: “Em bình thường đi học có ai đưa đón không?”

“Có… có ạ,” Thần Thần nói nhỏ, “Ba mẹ ở nhà thì ba mẹ sẽ đón em, nếu ba mẹ đi vắng thì chị sẽ dẫn em đi tàu điện ngầm, nếu chị cũng tăng ca thì em ở lại trường một lúc, ở trường có giáo viên chuyên phụ trách.”

Phí Độ hơi suy tư gật đầu, lại hỏi: “Ở xung quanh có bao giờ gặp ông lão nào kỳ lạ không?”

Thần Thần nhớ lại chốc lát, lo ngại lắc đầu.

Hai anh em mau chóng đi vào chung cư, kiến trúc cũ màu xám nhạt chặn ánh nhìn đến từ trong tối, không biết bao lâu sau, một ông lão lưng còng từ sau tấm bảng trạm xe buýt chầm chậm đi ra.

Ông lão bịt mặt, đeo một cặp kính râm to, tay còn cầm một cây gậy, giống như một người thị lực kém, dùng gậy dò dẫm trên mặt đất.

Mọi người xung quanh đều đeo tai nghe, phần lớn hờ hững bấm di động, không lưu ý tới bước chân loạng choạng của ông lão.

Cặp kính tối màu là yểm hộ tuyệt vời, mặt trời không thể xuyên qua, đôi mắt tham lam lại có thể.

Đôi mắt ấy đi qua đường sá xa xôi, xuyên thời gian và không gian, chăm chú nhìn không rời mắt khỏi chỗ khi nãy bé gái kia đứng.

Chiếc váy hoa nhí của cô bé như tỏa ánh sáng, kẹp tóc thạch anh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo, là sắc sáng duy nhất của cả thế giới trong phạm vi tầm nhìn, tích tắc ánh vào đáy mắt hình ảnh non nớt ấy liền bốc cháy hừng hực, để lại hình dáng tầng cấp rõ ràng trên võng mạc.

Nhưng trái cấm có quái xà đáng sợ canh chừng, lão nhớ tới ánh mắt gã đàn ông bên cạnh cô bé, lại sợ sệt trốn vào bóng tối, sợ hãi và khát khao hội tụ thành sự hãi hùng đặc biệt, lão khát khô mím môi, dựa mạnh lên một thân cây phía sau, ngực phập phồng dữ dội, thần hồn điên đảo giữa sự hãi hùng.

Như một người chết đuối hoặc uống thuốc độc vậy.

Chỉ sau một bữa su kem, thang máy đã sửa xong, Phí Độ bấm tầng mười hai, cùng Thần Thần bước vào thang máy.

Thần Thần dè dặt hỏi: “Anh à, ban nãy làm sao vậy?”

Phí Độ khựng lại, song không dỗ dành em: “Nhìn thấy một người rất khả nghi – sau này hãy nhớ, lúc ở một mình với người lớn, em phải tự mình chú ý nhiều hơn.”

“Em biết ạ, khai giảng là em lên lớp 6 rồi, có phải con nít lớp 1 đâu,” Thần Thần bắt chước giọng điệu của người lớn, bẻ ngón tay liệt ra, “Phải giữ khoảng cách với người lạ, không ăn đồ người lạ cho, người lạ nhờ giúp đỡ, thì lễ phép bảo họ tìm cảnh sát…”

“Người không lạ càng phải cẩn thận,” Phí Độ cốc đầu em, “Không được lên xe người lớn một mình, cũng không được ở một mình với người lớn nào đó ở nơi không có ai khác – ví dụ như bây giờ, em đi cùng anh cũng rất không an toàn, nếu anh là người xấu thì sao?”

Thần Thần ôm đầu, trợn mắt nhìn ông anh tự xưng là người xấu: “Hả?”

“Bao gồm giáo viên trường em, lẫn các ông lão và bà lão thoạt nhìn hành động không tiện lắm, nhớ chưa?”

Thần Thần không khỏi rùng mình, lúc này, thang máy đến tầng mười hai, cửa sắt theo tiếng mở ra, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ạ? Anh ơi, em hơi sợ.”

“Biết sợ là chuyện tốt, bởi vì thứ tốt đẹp giống như đồ sứ vậy,” Phí Độ giơ tay chặn cửa thang máy, ra hiệu cho cô bé ra ngoài trước, “Đối với chúng mà nói, nguy hiểm nhất thường không phải lũ mèo chạy lung tung trong nhà.”

“Thế thì là cái gì ạ?”

Phí Độ chăm chú nhìn vào mắt em, nhẹ nhàng nói: “Là bản thân đồ sứ không ý thức được mình dễ vỡ.”

Lạc Văn Chu đang ở trước đồng hồ điện, ngậm điếu thuốc dựa tường chờ đợi.

“Hai anh em mua cái cầu chì mất nửa năm cơ à?” Lạc Văn Chu lấy đèn pin và tua-vít hai cạnh ra bỏ xuống một bên, “Còn chưa chịu về thì cá trong ngăn đá cũng sẽ vượt ngục bỏ trốn thôi.”

Thần Thần như tìm kiếm cảm giác an toàn, cất bước chân nhỏ xíu chạy vào nhà.

Phí Độ nhận tua-vít từ tay Lạc Văn Chu, hết sức thành thạo mở nắp đồng hồ điện, lấy cầu chì đứt ra, sau đó dùng cầu chì kiểu cũ quấn vài vòng hai đầu dây, vặn nhẹ, cũng không cần kìm, trực tiếp dùng đầu tua-vít cứa đứt một đoạn ngắn dây cầu chì, hắn kéo thử, bảo đảm gắn chắc rồi mới bật cầu dao điện.

Trong ngôi nhà phía sau truyền đến một tiếng “Tít”, tủ lạnh và điều hòa đồng thời đầy máu sống lại, cả quá trình không hơn một phút, điếu thuốc Lạc Văn Chu ngậm còn chưa kịp đốt.

Lạc Văn Chu nhìn hắn, đột nhiên giật mình phát hiện, Phí Độ đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi thiếu niên, thành một người đàn ông rồi.

Ánh mắt anh nhìn Phí Độ thường xuyên phân liệt – khi đối đầu gay gắt, Lạc Văn Chu cảm thấy Phí Độ là tai họa nguy hiểm, tính tình khốn nạn, không coi pháp luật ra gì, có thể nổ bất cứ lúc nào, thêm cái miệng gợi đòn, đặc biệt không biết nói tiếng người.

Mà khi khó được tâm trạng tốt, anh lại luôn nhớ tới cậu thiếu niên yếu ớt co mình trước cửa biệt thự năm ấy, đôi khi sẽ lo lắng cho hắn, đôi khi cũng sẽ không tự chủ được quan tâm quá mức – là sự quan tâm không hề có tạp niệm theo kiểu anh trai vậy.

Nhưng không biết có phải do khiêu khích quá trớn của Phí Độ ở cầu thang bộ khi nãy hay không, bỗng nhiên, thị giác chia đôi của Lạc Văn Chu lại hơi muốn hợp làm một, chênh lệch và sai lầm sửa lẫn nhau, cuối cùng ra một chút tỉnh táo khách quan – Phí Độ không phải kẻ phản xã hội nguy hiểm, cũng không phải cậu bé đáng thương. Hắn đầu tiên là một người đàn ông, thứ đến là một anh chàng trẻ tuổi cực kỳ ưa nhìn, biết lý biết lẽ, còn vờ đứng đắn một cách lộ liễu, ôm tỳ bà che nửa mặt viết “hoan nghênh đến ngủ bất cứ lúc nào” khắp toàn thân.

Lạc Văn Chu nghĩ, nếu hắn không phải Phí Độ, mà chỉ là một người xa lạ thoáng gặp trên đường hoặc quán bar, chắc sẽ là loại khiến người ta phải nghĩ ngợi vẩn vơ rất lâu.

Nhưng mà… Tại sao phải có tiền đề “nếu hắn không phải Phí Độ” này?

Lạc Văn Chu băn khoăn suy nghĩ sự đời, thậm chí lúc ăn cơm cũng hơi lơ đãng. Bàn ăn nhà Đào Nhiên không đủ chỗ, rất nhiều món không bày được, đành phải bưng thẳng lên chia, Lạc Văn Chu không để ý, múc một miếng “chân giò đường trắng” to vào cái đĩa trên tay Phí Độ, bỏ vào rồi mới nhớ, đoạn này thuộc về “đầu gối trở xuống”, cậu ấm đó không ăn.

Động tác của Lạc Văn Chu khựng lại, không đợi anh nói gì, đã thấy Phí Độ dùng đầu đũa chọc nhẹ một cái, cau mày trợn mắt nhìn khoanh giò kia một lát, sau đó vẻ mặt ghét bỏ gắp vào bát mình, biểu cảm y hệt con Lạc Một Nồi yêu nước ngửi thấy mùi thức ăn nhập khẩu vậy.

Lạc Văn Chu: “…”

Quả nhiên, “đầu gối trở xuống” với “viêm họng” gì đó, đều là tên khốn này làm trò mèo thôi.

Trừ nhóm người của Cục công an, Phí Độ và Thường Ninh đều thuộc kiểu người hướng ngoại giỏi ăn nói, họ mau chóng hòa vào bầu không khí, nhìn không giống người ngoài chút nào. Lang Kiều còn chó mọc sừng giả làm dê, xách hai chai rượu vang tới, trừ vị thành niên ra, mỗi người rót một ly, nhiệt liệt chúc mừng đội phó Đào gia nhập đại quân chó nô lệ nhà cửa.

Lang Kiều nhạy bén nhìn thấy mũi tên một chiều to đùng giữa Đào Nhiên với Thường Ninh, trước mặt Thường Ninh, cô ngẫu hứng tổ chức miệng một buổi “tán dương đội phó Đào”, nói từ Đào Nhiên yêu nghề kính nghiệp thế nào đến anh yêu cuộc sống yêu động vật nhỏ ra sao, lại phân loại mà liệt kê đội phó Đào nhiều năm qua vì bảo vệ đám “chạy vặt” đông đảo, đã làm đủ loại đấu tranh vượt mọi gian khổ với đội trưởng Lạc quỷ kiến sầu, cuối cùng trước ánh nhìn lom lom của Lạc Văn Chu ngoài cười mà trong không cười, cô lại đổi sang chuyện khác, tâng bốc Đào Nhiên thành người được bao nhiêu mỹ nữ theo đuổi, khiến Đào Nhiên sợ quá vội vã chắp tay khẩn cầu vị nữ thí chủ này đừng vô cớ hủy hoại sự trong sạch của người ta.

“Anh Đào thật sự rất kiên nhẫn,” Phí Độ đúng lúc xen vào giảm bớt bầu không khí xấu hổ, “Mai kia có con nhất định cũng là người cha mẫu mực, hồi nhỏ em đã gây ra không ít phiền toái cho anh ấy.”

Đào Nhiên đỏ mặt tới mang tai xua tay liên tục.

Thường Ninh tò mò nhìn hắn.

Phí Độ nhấp một ngụm rượu vang: “Mẹ em mất sớm, lúc ấy anh Đào vừa vặn là cảnh sát xử lý vụ án mẹ em. Khi đó cha em chẳng quan tâm em, anh theo nghĩa vụ trông nom em một thời gian – kỳ thực em lúc đó cũng mười mấy tuổi rồi, dù không ai lo cũng chẳng chết đói nổi, nhưng ở chỗ anh ấy em mới biết thế nào là ‘sống ra sống’. Chị à, chị đừng thấy anh ấy luôn đối phó lung tung mà lầm, thực ra khi chăm sóc người ta, cái gì anh ấy cũng có thể nghĩ thay người khác.”

Thường Ninh nghe xong đám người này đua nhau chào hàng Đào Nhiên, những điểm khác chưa có cảm giác, trước tiên cảm thấy đội phó Đào rất được quý mến, không nhịn được nghiêng đầu cười với Đào Nhiên.

Tửu lượng Đào Nhiên vốn chỉ hơn “một ly là gục” chút xíu, bị chuốc hơn nửa ly rượu vang, đầu đã lâng lâng, lại bị tình nhân trong mộng như cười như không liếc một cái, hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, ngượng ngùng đến mức nói năng lung tung: “Không có không có, thực… thực sự không có mà, Tiểu Phí Độ khi đó cũng không phải chỉ một mình anh trông nom, mọi người đều quan tâm em, ngay cả sư phụ anh sau khi nghe chuyện cũng thường xuyên hỏi mấy câu… Còn có ai đó – Văn Chu, em đừng thấy anh ta bình thường không nói mà lầm, thật ra anh ta đã lén đi thăm em mấy lần, máy chơi game của em còn là anh ta nhờ anh…”

Lạc Văn Chu nghe thấy không ổn, vội vàng ở dưới bàn đá anh ta một phát, song đã không kịp.

Sự thăng bằng chẳng còn lại mấy của Đào Nhiên tan thành tro bụi dưới cú đá này, cả người nghiêng đi, xô đổ thùng giấy đựng mấy thứ đồ lung tung còn chưa kịp sắp xếp ở kế bên.

Các loại sách chuyên ngành, sách giải trí, bìa đựng hồ sơ, sổ ghi chép rơi tung tóe dưới đất.

Phí Độ và Lạc Văn Chu mỗi người giữ một góc bàn, đều cứng đờ người.

Lang Kiều vô tâm vô tư dùng khuỷu tay huých Lạc Văn Chu: “Thật hay giả vậy, sếp, anh từng làm việc này à, xấu hổ quá đi.”

Lạc Văn Chu: “…”

Biết xấu hổ cô còn làm um lên!

Anh cố chịu ánh nhìn nặng trịch của Phí Độ, ho một tiếng, giấu đầu hở đuôi đứng dậy đi dọn cái thùng giấy Đào Nhiên xô đổ.

“Thật kém quá, rượu vào là nói bừa.” Lạc Văn Chu gượng gạo lảng sang chuyện khác, nhặt một quyển sổ ố vàng lên giũ bụi, “Ơ, sao quyển sổ cũ của sư phụ lại ở chỗ ông vậy?”

Anh chưa dứt lời, một bức tranh chân dung bằng bút chì liền rơi ra, trên đó vẽ một người đàn ông, ngũ quan cân đối, nho nhã lịch sự, trong đôi mắt nhìn thẳng ngoài giấy lại mơ hồ đè nén thứ đen kịt nào đó.

Trên bức tranh có ghi ngày tháng, là hơn hai mươi năm trước, còn viết chú giải ở một góc.

“Ngô Quảng Xuyên – vẫn chưa tìm được thi thể sáu bé gái.”