Độc Thê Khó Làm

Chương 7: Tổ mẫu thiên vị




Lời nói của Tiêu Hoài Cẩn tầng tầng lớp lớp kinh sợ, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn nàng, tò mò không biết chứng cứ xác thực nàng nói là cái gì.

Sắc mặt Lão phu nhân gợn sóng không sợ hãi, dừng chuyển động Phật châu trong tay lại một chút, “Vậy thì lấy ra đi.”

Lập tức Tiêu Hoài Cẩn cất giọng nói, “Dẫn đến đây.”

Chỉ thấy ngoài phòng Lục La dẫn theo mười mấy người đi vào quỳ xuống, “Nô tỳ thỉnh an Lão phu nhân.”

Nhìn thấy thế trận này, trong lòng Lý ma ma cả kinh, không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác bất an.

“Tổ mẫu, những người này đều là người làm trong viện của tôn nữ, hôm nay tất cả các nàng đều có mặt ở đây, xin tổ mẫu minh giám.”

Lão phu nhân nhìn Minh Châu gật đầu ra hiệu, Minh Châu đi tới trước mặt đám người làm, kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra vừa rồi.

“Bây giờ Lý ma ma nói Nhị tiểu thư xử oan cho bà ta, lúc đó các ngươi đều có mặt ở hiện trường, các ngươi hãy nói đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này đây Minh Châu đại diện cho Lão phu nhân, Minh Châu đặt câu hỏi, dĩ nhiên là Lão phu nhân hỏi, mọi người đều không dám chần chờ, tranh nhau mà nói, “Nhị tiểu thư không đổ oan cho Lý ma ma, đích thực là Lý ma ma bất kính với Nhị tiểu thư.”

Ngón tay Mimh Châu tùy ý chỉ một người, “Ngươi nói cho Lão phu nhân biết đã xảy ra chuyện gì, nếu dám che giấu, loạn côn đánh chết.”

Bị điểm là một nữ tử trung niên trung niên mặc quần áo bằng vải thô, gọi là nhà Thanh Sơn, nhà Thanh Sơn thấy Minh Châu chỉ mình, lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.

Biết được chân tướng, hững người còn lại vừa khinh bỉ Lý ma ma, vừa chế giễu Tiêu Hoài Cẩn ngu xuẩn, nếu bên cạnh có hạ nhân như vậy, đã loạn côn đánh chết từ lâu, đâu phải chờ tới bây giờ, trong lòng nghĩ vậy, nhưng không ai nói ra.

Lý ma ma trợn mắt nhìn, chỉ thiếu phun ra một ngụm máu nữa, không biết tại sao chỉ vài canh giờ mà tất cả mọi người đều bên vực Tiêu Hoài Cẩn.

Bất giác nhìn lại trong viện, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.

Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh, con người mà, đều vì lợi ích, huống chi lại là hạ nhân trong Kiêm Gia viện, đang không có khen thưởng gì, dưới tình hình ngân lượng hàng tháng ít ỏi, Tiêu Hoài Cẩn bảo các nàng đến đây nói sự thật, nhất định trọng thưởng cho ngườ nào can đảm, như vậy tất cả mọi người đều tới.

Nhưng mà Tiêu Hoài Cẩn cũng cảm thấy bi ai, hạ nhân trong viện của nàng, nói ra sự thật cũng cần như thế, không thể không nói bản thân nàng rất thất bại.

Lão phu nhân ngưng chuyển động Phật châu, ý tứ còn ngờ vực nói, “Lý ma ma ngươi còn gì để nói không?”

Bất chấp vết thương trên người, Lý ma ma vội vàng từ trên băng ca đi xuống, quỳ trên mặt đất. Vì động đến vết thương, Lý ma ma đau đớn nhe răng trợn mắt.

“Xin Lão phu nhân minh giám, nô tỳ bị oan, nô tỳ…”

Lão phu nhân hét lớn một tiếng, “Bị oan? Tất cả mọi người đều nói như vậy, ngươi còn có mặt mũi nói là bị oan?”

Lý ma ma bị dọa đến mức miệng không nói thành lời, thân thể run lẩy bẩy.

“Hoài Cẩn, ngươi thấy thế nào?” Lão phu nhân đột nhiên hỏi.

Hạ nhân đã chứng minh là Lý ma ma bất kính, Lão phu nhân không hề nhắc tới chuyện trừng phạt, lại hết lần này tới lần khác hỏi mình cảm thấy thế nào, nếu hạ nhân bên cạnh Tiêu Hoài Vũ như thế, chỉ sợ Lão phu nhân đã cho người cầm trượng đánh chết từ lâu rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại do dự nói, “Mặc dù Lý ma ma có mạo phạm đến tôn nữ, cũng bị tôn nữ trừng phạt rồi, những việc còn lại tôn nữ cũng không biết phải làm như thế nào, xin tổ mẫu chỉ điểm.”

Lão phu nhân là một người có tính kiểm soát rất mạnh, không bị khống chế thì cũng sẽ trừ tận gốc, nếu Tiêu Hoài Cẩn dám nói là muốn trừng phạt Lý ma ma, thì Lão phu nhân sẽ sinh lòng bất mãn, đối với việc sau này sẽ gây bất lợi, hiểu rõ điểm này, Tiêu Hoài Cẩn mới nói ra những lời này.

Quả nhiên lòng hư vinh của Lão phu nhân chiếm được sự thỏa mãn cực lớn, hài lòng gật đầu một cái, ngầng đầu nhìn về phía Lý ma ma, trong mắt lóe lên sát khí, trong lòng Lý ma ma cả kinh.

“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, cầu xin Lão phu nhân bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ không dám phạm sai lầm nữa.”

“Thùng thùng” vài tiếng dập đầu vang lên, trên trán Lý ma ma sưng lên một khối to, máu tươi chảy ròng.

“Niệm tình hai mươi mấy năm qua ngươi tận tâm trung thành với Hầu phủ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Lôi xuống đánh hai mươi đại bản, phạt một năm bổng lộc, sau này tái phạm loạn côn đánh chết.”

Dừng một chút nhìn về phía Tiêu Hoài Cẩn, “Hoài Cẩn ngươi cảm thấy như thế nào?”

Tiêu Hoài Cẩn thụ sủng nhược kinh nói, “Tổ mẫu xử phạt như vậy rất thỏa đáng, cho dù tổ mẫu không làm như vậy, tôn nữ cũng có ý định xin tổ mẫu lượng thứ.”

Kết quả như thế này không thể tốt hơn, vừa trừng phạt Lý ma ma, vừa răng đe hạ nhân, có chuyện hôm nay, lần sau trừng trị Lý ma ma dễ dàng hơn nhiều.

Lão phu nhân gật đầu một cái, tự mình tiến lên kéo Tiêu Hoài Cẩn.

“Hoài Cẩn thật sự đã trưởng thành, nếu hôm nay đuổi Lý ma ma ra khỏi phủ, đối với thanh danh của ngươi không tốt, vả lại nàng ta cũng không làm chuyện ác gì, nếu nàng ta tái phạm, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”

Những lời thua thiệt buồn nôn như thế cũng chỉ có lão phu nhân nói ra miệng, nhưng mà nếu ngươi đã muốn giả bộ, vậy thì ta cũng giả bộ theo ngươi đến cùng, xem ai có thể làm gì được ai.

“Tổ mẫu suy nghĩ cho tôn nữ, tôn nữ đều hiểu rõ.” Mặt Tiêu Hoài Cẩn cảm kích nói, trong mắt lộ ra loại tình cảm như trẻ con quấn quýt với cha mẹ.

Một lời của Lão phu nhân quyết định tính mạng của Lý ma ma, Lý ma ma còn muốn giải thích, hai nữ tử to khỏe đi vào, chặn miệng nàng ta lại kéo ra ngoài.

Lý ma ma vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn lại trong viện lần nữa, vẫn không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc mặt xám như tro tàn.

Trong viện không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có tiếng hình trượng ba ba chạm vào thịt, mấy nha hoàn nhát gan sắc mặt hoàn toàn trắng bệt nhìn ra ngoài viện, những người còn lại làm như vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục cười nói.

“Hoài Cẩn, con của ta, đều là lỗi của mẫu thân, để con dưới mắt ta bị hạ nhân khi dễ.”

Tiêu Hoài Cẩn vẫn chưa phản ứng kịp, Trương thị chạy tới trước mặt nàng, một tay kéo tay Tiêu Hoài Cẩn, một tay cầm khăn lau nước mắt, trong mắt đầy vẻ tự trách.

Sau đó lại quay đầu nhìn Lão phu nhân nói, “Mẫu thân, đây là lỗi của con, là con vẫn chưa đủ quan tâm tới Hoài Cẩn, cho nên nàng mới bị hạ nhân ức hiếp, con chết vạn lần cũng không hết tội.”

Thấy Trương thị khóc sướt mướt, trong mắt Lão phu nhân lóe lên vẻ không kiên nhẫn.

“Được rồi, chuyện này cũng không trách ngươi được, hàng ngày ngươi đều bận rộn chuyện trong phủ, khó tránh khỏi có sơ sót, lần sau chú ý tới một chút là được.” Nói xong, Lão phu nhân nhắm mắt tiếp tục lăn Phật châu trong tay.

“Vâng, mẫu thân, nhất định con sẽ chú ý.” Trương thị vừa nói, vừa lấy khăn tay lau nước mắt.

“Hoài Cẩn, nếu lần sau gặp chuyện như vậy nhất định phải nói cho mẫu thân biết, mẫu thân sẽ làm chủ cho con, biết không?”

“Hoài Cẩn biết, cám ơn mẫu thân.” Tiêu Hoài Cẩn ngượng ngùng nói. Dừng một lát lại nói tiếp, “Đều là do Hoài Cẩn không có bản lãnh, mới bị như vậy, lần sau sẽ không.”

Trương thị còn muốn nói gì đó, một giọng nam trầm vang lên.

“Các ngươi ở đây làm gì?” Nghe nói như thế, cơ thể Tiêu Hoài Cẩn cứng ngắc chốc lát.

Trương thị dẫn đầu nghênh đón, “Lão gia tới.”

Tiêu Hoài Cẩn không quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng xẹt qua trước mắt, hốt hoảng một hồi.

“Nhi tử thỉnh an mẫu thân, dọc đường mẫu thân vất vả rồi.” Hai người khom lưng chắp tay đồng thanh nói.

Lão phu nhân thấy trước mặt là hai nhi tử đầy khí phách, trong lòng vô cùng đắc ý, vội vàng khoát tay miễn lễ hai người.

Nghe nói rằng lúc trước Lão thái gia nạp cơ thiếp nhiều vô kể, Lão phu nhân chẳng những sinh hai người con trai, còn đánh bại những người khác, sau khi Lão thái gia mất thì đuổi toàn bộ cơ thiếp ra khỏi Hầu phủ, một người đầy thủ đoạn, có thể thấy được những thủ đoạn như thế nào.

Tiêu Minh Viễn nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí kỳ quái, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết phải trả lời như thế nào, lúc này Tiêu Hoài Ngọc bước ra.

“Thưa phụ thân, vừa rồi Lý ma ma trong viện Nhị tỷ mạo phạm Nhị tỷ, cho nên Nhị tỷ cho người đánh nàng ta.” Nói xong có chút hả hê nhìn Tiêu Hoài Cẩn.

“Hả, phải không?”

Tiêu Minh Viễn ngạc nhiên nhìn Tiêu Hoài Cẩn, trong ấn tượng của hắn Tiêu Hoài Cẩn luôn ngu muội, tính tình yếu đuối.

Tiêu Hoài Cẩn hít một hơi, đi tới trước mặt Tiêu Minh Viễn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Viễn nói, “Vâng, phụ thân.”

Trong mắt bóng ngược của Tiêu Minh Viễn, thân cao trên bảy thước, mặt như quan ngọc, dáng vẻ đường đường, phong thái hiên ngang, toàn thân có một loại khí thế nho nhã, một thân màu đỏ tía, càng lộ rõ phong độ nhẹ nhàng, lớn lên không giống Lão phu nhân, mà là giống Lão thái gia đã qua đời.

Mặt Tiêu Minh Viễn mang vẻ kinh ngạc, nhìn lên trán Tiêu Hoài Cẩn, chỉ thấy trên trán sưng một cục, khẽ cau mày lại nhưng lại giãn ra rất nhanh.

“Trán của ngươi sao vậy? Có phải lại càn quấy không?” Trong giọng nói lộ ra vẻ chán ghét.

Tiêu Hoài Cẩn tập mãi thành thói quen, “Thưa phụ thân, vừa rồi không cẩn thận bị đụng một cái.” Trong giọng nói có chút xa cách.

Trong mắt Tiêu Hoài Cẩn một mảng trấn tĩnh, không giống những đứa con gái khác khi nhìn mình đầy ái mộ, trong lòng Tiêu Minh Viễn có chút không thoải mái, dường như bị mất đi một cái gì đó.

Thấy hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương, Lão phu nhân ho nhẹ một tiếng.

“Nếu mọi người đã tới đủ, vậy thì khai yến đi.”

Ở trong Định Quốc Hầu phủ, bàn tiệc nam nữ tách biệt, di nương không được lên bàn, đứng bên cạnh phục vụ, giống như thường ngày, quả nhiên Tiêu Hoài Cẩn ngồi ở vị trí cuối bàn.

Minh Châu sai nha hoàn bưng chậu nước lên, đợi các chủ tử rửa sạch lau khô tay rồi mới lui ra ngoài, sau đó các nha hoàn mặc y phục cùng màu nối đuôi đi ra, mang một mâm thức ăn mỹ vị bày lên bàn tiệc.

Hỉ thước đăng mai, ngũ hương tử cáp, quế hoa điều ngư, thỏ đinh bát bảo, hồng du áp tử, nấm rơm du muộn, tố kỳ đốn bạch phượng, giải nhục song duẩn ti, đậu hủ minh châu, kê đinh hà thủ ô, tiêu du giao bạch, quán muộn ngư thần, kim cô kháp thái, chi ma ngư, thủy tinh mai hoa cao, trân châu ngư hoàn, phiến bì nhũ trư, tam ti qua quyển, mỗi người một chén tổ yến chưng tuyết cáp và một chén gạo canh bích lục xanh mơn mởn.

Hiện tại hoàng đế Đại Hạ kêu gọi tiết kiệm, cũng làm gương tốt, mỗi bữa ăn từ sáu mươi bốn món, giảm xuống hai mươi bốn món, đại thần trong triều không thể không tuân theo.

Mà thức ăn ở Hạc Diên đường là tốt nhất cả phủ, yến tiệc hôm nay có mười tám món, chim bay cá nhảy, không thiếu một món, Tiêu Hoài Cẩn ngỗi giữa những người khô khan ngây ngốc cũng không khỏi chậc lưỡi.

Định Quốc Hầu phủ coi trọng ăn không nói, ngủ không nói, vì vậy mỗi người đều đang yên lặng ăn cơm.

Một lúc lâu sau, Lão phu nhân để đũa xuống đầu tiên, những người còn lại cũng để đũa xuống theo, bọn nha hoàn đứng vào vị trí đâu vào đấy rồi cầm chén trà cho các vị chủ tử súc miệng.

Mọi người về lại đại sảnh, nha hoàn dâng trà, hồ điệp hạ quyển, bánh song sắc mà đề làm điểm tâm.

Một chun trà sau, Lão phu nhân quay về phòng, những người còn lại cũng rời đi. Sau khi Tiêu Minh Viễn và Trương thị rời đi, trong mắt mấy di nương thiếu chút nữa là phun ra lửa, nhưng cũng không làm gì được, nắm chặt khăn trong tay của mình rời đi.

Tiêu Hoài Cẩn ngoảnh mặt làm thinh, mang theo Lục La trở về Kiêm Gia viện.

Bên trong Phượng Minh viện, Tiêu Hoài Vũ tháo vòng thạch lựu trên tay xuống, tiện tay ném cho Vãn Nguyệt.

“Thưởng cho ngươi.”

Vãn Nguyệt đặc biệt vui vẻ, nhưng cũng biết nặng nhẹ, do dự nói, “Đây là quà Lão phu nhân tặng cho tiểu thư, tiểu thư thưởng cho nô tỳ sợ là không thỏa đáng.”

“Hừ, không thỏa đáng? Chỉ là hai thứ nữ ti tiện, tổ mẫu lại cho đồ giống nhau, không muốn cũng được, thưởng cho ngươi thì ngươi cầm đi.”

“Đa tạ tiểu thư ban thưởng.” Nói xong đưa tay đeo chuỗi vòng lên tay, sờ tới sờ lui như bảo bối.

Một bóng dáng ở ngoài cửa không biết đã đứng bao lâu, xoay người một cái đã biến mất khỏi viện.