Độc Thiếp

Chương 14: Thỉnh an




Trương thị và Hồng Hỉ, Túy Nhi đi theo hai nha đầu về chỗ nghỉ ngơi.

Tỷ đệ Lý Thanh Ca thì được Dung thị và các ma ma dẫn đi, xuyên qua mấy tầng hành lang uốn khúc, tiến về viện của lão thái thái.

Một đường đi tới, những nơi nhìn thấy đều rất xa hoa, rường cột chạm trổ, xanh vàng rực rỡ, hai bên hành lang treo đủ các lồng chim anh vũ, họa mi, nha đầu đứng hầu hai bên, ai cũng nín thở khoanh tay cúi đầu.

Tình cảnh giống y hệt như kiếp trước, nhưng tâm trạng lại khác.

Kiếp trước, thấy tình cảnh này, thấy những người này, bản thân mình tay chân luống cuống, thậm chí đệ đệ còn bị con diều hâu trên cột nhà kêu đến mức khóc toáng lên, bởi  vậy, sau đó thường bị người ta nhạo báng, nói bọn họ đúng là người ở nông thôn, không biết chút quy củ nào, không có giáo dưỡng gì hết.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Ca khẽ mỉm cười, nắm tay đệ đệ thật chặt, thẳng tắp lưng, tao nhã đoan trang đi qua trước mặt bọn nha hoàn.

“Ah, đây là nha đầu đến từ nông thông sao? Nhìn không giống.”

“Đúng đó, rất có lễ nghĩa, không giống với bọn nhà quê không biết gì.”

“Tiểu thiếu gia kia bộ dáng thật xinh xắn, mũm mĩm, thật khiến người ta muốn nựng một cái.”

Lý Thanh Ca cũng không để ý tới những bình luận này, chỉ một đường đi theo Dung thị tiến thẳng đến Thụy Cảnh Các của lão thái thái.

Ở cửa đã có sẵn nha hoàn nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói: “Lý cô nương, cuối cùng người đến rồi, Lão thái thái và Đại thái thái rất mong nhớ người.”

Lý Thanh Ca cười gật gù, dẫn đệ đệ đi theo nha hoàn kia tiến vào phòng chính.

Gạch mạ vàng, màn che thêu hoa, bức vách ngăn bằng gỗ tử đàn được chạm trổ khéo léo, khắp nơi đều khảm vàng nạm bạc, khiến cho người ta hoa mắt.

Quả nhiên Cao gia thật giàu có.

Nhưng mà, Lý Thanh Ca làm như không nhìn thấy những thứ kia, dẫn theo đệ đệ đi thẳng vào trong, tươi cười đáng yêu hướng về phía lão phụ nhân, hành lễ nói: “Thanh Ca và đệ đệ xin thỉnh an Lão thái thái, thái thái.”

“Mau đứng lên, con của ta, mau đến chỗ tổ mẫu.” Lão thái thái Tiền thị từ lâu đã đỏ mắt, run rẩy muốn tiến lên.

Nha hoàn trước mặt liền đỡ nàng dậy.

Lý Thanh Ca liền nâng theo đệ đệ đứng dậy, nhìn Lão thái thái tóc bạc trắng trước mặt, nàng không khỏi đỏ mắt lên, lập tức rơi lệ.

Thật ra, Lão thái thái Tiền thị của Cao gia không phải là mẹ ruột của Cao Viễn, mà là sư nương của ông ta.

Năm đó, môn hạ của giang hồ y tiên Tư Đồ Lân chỉ có hai đệ tử đích truyền, sư huynh Cao Viễn, sư đệ Lý Nam Phong.

Cùng một nguồn cội, chí hướng lại khác.

Cao Viễn chí tại triều đình, dựa vào một tay thần y nhanh chóng được vào Thái y viện, đồng thời cưới con gái của Lễ bộ thị lang làm vợ, có thể nói sự nghiệp và gia đình đều vô cùng như ý.

Lý Nam Phong thì chí tại dân gian, cùng thê tử mai danh ẩn tích nơi giang hồ, hành y vì thiện, nhiều lần làm chuyện tốt.

Nhưng, ngay ba tháng trước, đương kim hoàng thượng vội vàng gọi Lý Nam Phong vào cung, tất cả mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì.

Ngay cả nàng đã trải qua hai đời cũng không biết, chỉ biết lúc phụ thân đi là khỏe mạnh, lúc trở lại đã đầu một nơi thân một nẻo.

Nương không chịu nổi đả kích, tự vẫn trước linh đường của phụ thân.

Hai tỷ đệ nàng đến Cao gia, vốn tưởng rằng sẽ có nơi nương tựa, chưa tới nửa năm đệ đệ lại ngã vào hồ sen chết đuối, còn lại mình một thân cô độc, nhận hết khuất nhục và lạnh nhạt, chỉ có vị tổ mẫu này ít nhiều quan tâm đến nàng.