Độc Thiếp

Chương 44: Đánh hắn




“Nghe nói buổi tối ở đây có quỷ, tiểu gia ta bình sinh thấy rất nhiều thứ, chỉ chưa từng thấy quỷ, cho nên hiếu kỳ mới đến xem thử. Đáng tiếc, vài buổi tối rồi cũng không thấy nửa con quỷ nào, còn tưởng rằng nữ quỷ quá xấu, không dám ra gặp ta, suýt nữa đã thất vọng rồi, khà khà, may mà hôm nay tình cờ gặp muội, trong lòng tiểu gia…” Mặt mày Cao Dật Hiên hớn hở, tựa hồ rất vui vẻ “Ca Nhi muội muội, thật là đúng lúc quá, trong hôm nay chúng ta đã gặp nhau ba lần, muội nói, có phải là rất có duyên không?”

Lý Thanh Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói thẳng thừng như thế đúng là quá không biết xấu hổ rồi.

Cao Dật Hiên thấy vẻ mặt nàng không được tốt, đành phải im lặng, nhưng một lúc sau lại không nhịn được mà nói: “Ca Nhi muội muội, còn tức giận chuyện lúc sáng sao?” Âm thanh hắn trầm thấp, mang theo vẻ dụ dỗ lấy lòng.

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đến Lý Thanh Ca đã cảm thấy gò má mình đau rát.

“Không sao.” Lý Thanh Ca trầm giọng nói. Kiếp trước, nàng vừa đến Cao gia ngày đầu đã bị Cao Vân Dao bạt tai, sau này thì chuyện bị mắng bị đánh là chuyện như cơm bữa, đời này nàng đã thể tuyệt không để lịch sử tái diễn, nhưng mà, ngày thứ hai đến Cao gia nàng đã trúng một bạt tai của Cao Dật Hiên.

Lẽ nào đây là số mạng? Dù đã sống lại lần nữa, nàng cũng không chạy trống được vận mệnh? Lý Thanh Ca nàng nhất định phải bị Cao gia bắt nạt?

Nàng rất hận, cho dù là số mạng nàng cũng phải liều một phen, cho dù phải biến thành tro bụi mãi mãi không được luân hồi.

Vẻ mặt nàng đột nhiên ác liệt, trong mắt tỏa ra lạnh lẽo âm trầm, khiến trong lòng Cao Dật Hiên hơi run, nha đầu này, nha đầu này sao lại…

Rốt cuộc là chuyện gì làm cho ánh mắt nàng lạnh lùng như thế? Như tới từ địa ngục, như là…

Nghĩ tới đây, trong lòng Cao Dật Hiên có chút hoang mang, từ trong mắt Lý Thanh Ca, hắn tựa hồ nhìn thấy được địa ngục hắc ám thê lương.

Nhưng mà, nàng còn nhỏ tuổi như thế, lại có bộ dạng như hoa, vì sao trong đôi mắt trong suốt như thủy tinh lại có biểu tình đó?

“Nha đầu.” Cao Dật Hiên khẽ gọi, yếu hầu hơi khô rát: “Nếu như, nếu như muội thật sự tức giận, vậy thì Dật Hiên ca ca cho muội đánh lại một cái, được không?”

“Đánh ngươi?” Lý Thanh Ca ngẩn cao đầu, hơi nghi hoặc một chút.

“Ừm.” Cao Dật Hiên nghiêm túc gật đầu, “Nếu như có thể làm muội hết giận, ta không ngại hy sinh một lần.”

Nói xong, hắn thật sự cúi đầu xuống thấp, đưa mặt ra.

Lý Thanh Ca thoáng nghiên đầu, nhìn gò má hắn không chớp mắt, dưới bóng đêm mông lung, dung mạo hắn như ngọc điêu khắc, khiến cho người ta có loại kích động muốn hủy diệt.

Cao Dật Hiên bị nàng nhìn đến phát hoảng, vừa định ngẩn đầu lên đã bị Lý Thanh Ca tát một cái thật mạnh vào mặt.

Một tiếng bộp vang lên giòn giã, vang vọng giữa không trung, thẳng thắng dứt khoát.