Độc Thủ Tịch Mịch

Chương 48




Sau khi bị Bạch Hiền cự tuyệt thì Xán Liệt làm việc luôn không yên lòng, có lúc ngồi ngơ ngác mấy giờ liền, cho đến khi thư kí đến gọi hắn mới tập trung tinh thần.

“Chủ tịch, mấy hộ dân ở khu Giang Đông không muốn chuyển đi, họ không hài lòng với điều kiện mà chúng ta đưa ra.”

“Không hài lòng? Bọn họ tham ăn quá đấy, cho nhà ở và tiền bồi thường chẳng lẽ còn thiếu sao?” Phác Xán Liệt đột nhiên nóng giận, đứng lên hét lớn.

“Bọn họ nói mỗi hộ phải bồi thường thêm một nghìn vạn mới bằng lòng chuyển đi.” Ann thấp giọng nói, anh sợ Phác Xán Liệt bốc hỏa.

“Một nghìn vạn, đem bọn chúng giết sạch đi!” Xán Liệt trừng mắt căm tức, gần đây tâm tình không tốt, mấy hộ dân trong khu quy hoạch phải chuyển đi lại không hợp tác.

“Mặc kệ anh dùng biện pháp gì, bảo quản lý công trình tìm cách đối phó với bọn họ.”

Cuối cùng vẫn là đổ hết trách nhiệm lên đầu Ann, Ann khóc không ra nước mắt gật đầu ngầm đồng ý rồi đi ra ngoài.

Xán Liệt chán nản quay về trên ghế, nhắm mắt thở dài. Hắn chỉ là một người bình thường, trong đầu không thể chứa nhiều công việc bề bộn như vậy được, cảm giác đầu sắp nổ tung vậy.

Lộc Hàm bắt đầu len lén hẹn hò với Thế Huân, mỗi lần hẹn hò Lộc Hàm đều rất vui, cho nên không chú ý tới biểu tình hờn giận trên mặt Thế Huân.

“Thế Huân, anh xem, cái này đẹp không?”

Lộc Hàm kéo tay Thế Huân, hai bên đường là những quán hàng rong bán đồ trang sức lấp lánh.

“Ừ, đẹp.” Thế Huân cười miễn cưỡng.

“Thế Huân, chúng ta đi chụp ảnh đi.”

Nói xong Lộc Hàm không chờ Thế Huân đáp lại liền kéo hắn đến máy chụp ảnh tự động.

“Thế Huân, nhìn màn hình, một … hai … ba!”

Ánh flash lóe lên, Lộc Hàm nhân lúc Thế Huân không chú ý lén hôn lên má hắn. Một giây sau ảnh được in ra, trên ảnh là hình Lộc Hàm ôm hôn Thế Huân thắm thiết.

Hôn xong Lộc Hàm xấu hổ cười thầm, Thế Huân thì giật mình vuốt má.

Gần khuya, Lộc Hàm vẫn không muốn buông tay Thế Huân, cứ tựa ở trên vai Thế Huân như chú chim nhỏ nép vào cành cây.

Cách nhà một đoạn không xa nữa, Lộc Hàm dừng lại.

“Được rồi, đưa em tới đây là được.”

Lộc Hàm vẫn duy trì dáng tươi cười, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thế Huân, tựa hồ đang chờ mong điều gì đó. Nhưng Thế Huân hiển nhiên không hiểu, ngơ ngác nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm có chút thất vọng, đành chủ động tiến lên muốn hôn Thế Huân.

Thế Huân giật mình lui ra phía sau một bước, tránh được nụ hôn đó. Lộc Hàm xấu hổ đứng nhìn Thế Huân, trên mặt đầy nghi vấn và xấu hổ.

“Lộc Hàm, chúng ta dừng lại ở đây đi.” Thế Huân lấy hết dũng khí nói ra.

“Cái gì? Thế Huân anh nói cái gì?” Lộc Hàm không rõ hắn đang nói cái gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ hiểu ý.

“Chúng ta không nên tiếp tục như vậy nữa, lòng anh thích là Bạch Hiền, còn em chỉ như một người em trai thôi.”

“Không phải không phải, đêm đó rõ ràng anh nhìn em rồi nói anh yêu em cơ mà.” Lộc Hàm kích động đáp lại, đêm đó Thế Huân rõ ràng thân mật nói ba chữ anh yêu em.

“Đêm đó anh bị hạ dược, nhìn nhầm em thành Bạch Hiền mới nói những lời này, nếu như không bị trúng dược, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với Bạch Hiền.” Dù biết nói như vậy sẽ khiến Lộc Hàm bị tổn thương, nhưng Thế Huân vẫn quyết đem những khúc mắc trong lòng nói ra, cứ giấu diếm chỉ làm hắn thêm hổ thẹn.

“Được rồi, đừng nói nữa, anh không sợ em kể chuyện này cho Bạch Hiền sao.” Lộc Hàm cố ngăn nước mắt thử uy hiếp.

“Anh sẽ tự mình nói với Bạch Hiền, anh nghĩ Bạch Hiền sẽ tha thứ cho anh, suy cho cùng thà nói ra sự thật rồi bị trách mắng còn hơn cứ giấu kín mà bị dày vò.”

Lộc Hàm không nói câu nào chỉ lặng yên nhìn Thế Huân, nhìn Thế Huân thật sâu, một ánh nhìn oán hận. Đột nhiên cậu xoay người bỏ chạy, trong khoảng khắc quay đầu, nước mắt của Lộc Hàm như hạt sương đêm rơi rớt xuống nền đường.

Lộc Hàm, xin lỗi, người anh yêu là Bạch Hiền.

Nhìn Lộc Hàm hai mắt sưng đỏ về nhà, ai cũng lo lắng chạy lại hỏi thăm.

“Lộc Hàm, con làm sao vậy? Sao lại khóc.” Biện mẫu quan tâm hỏi.

“Lộc Hàm, ai dám ức hiếp em, để anh đi tìm hắn báo thù.” Bạch Hiền cũng quan tâm hỏi han, nào ngờ bị Lộc Hàm trừng mắt quát lớn.

“Không cần anh lo!”

Lộc Hàm lớn tiếng khiến Biện phụ Biện mẫu và Bạch Hiền giật mình, Lộc Hàm cho tới bây giờ chưa từng lớn giọng như vậy với Bạch Hiền.

“Lộc Hàm, rốt cuộc là làm sao vậy?” Bạch Hiền nhẹ nhàng hỏi lại.

“Đều tại anh hết, vì sao anh lại muốn ly hôn với Phác Xán Liệt, làm vợ hắn không tốt hay sao? Tại sao anh lại làm thế!”

Lộc Hàm vừa dứt lời đã bị Biện phụ giáng một bạt tai, nhất thời Biện mẫu và Bạch Hiền đều ngây ngẩn cả người.

“Thằng nhóc hỗn xược, không biết lớn nhỏ còn dám quát anh, nếu không phải anh mày khổ cực làm công kiếm tiền trên Seoul, mày lấy gì mà lên đại học, giờ mày muốn ăn cháo đá bát hả!” Biện phụ chỉ vào mặt Lộc Hàm mắng, nhưng Lộc Hàm vẫn cúi đầu che khuất khuôn mặt.

Bạch Hiền giật mình nhìn Lộc Hàm cúi đầu không nói, đứa em trai mà cả đời thương yêu sao lại nói những điều như vậy, thực sự khó tin nỗi.

Lộc Hàm dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Bạch Hiền rồi bỏ chạy vào phòng, chui vào trong chăn khóc nức nở, hai tay lần mở tấm ảnh mới chụp. Rõ ràng còn chìm đắm trong hạnh phúc nhưng thoáng cái liền bị đẩy vào vực sâu.

Lộc Hàm và người trong nhà lâm vào chiến tranh lạnh, nói chính xác là chiến tranh lạnh với Bạch Hiện, Lộc Hàm không hề liếc nhìn hay nói chuyện với Bạch Hiền, tựa như một người xa lạ sống trong cùng một nhà với Bạch Hiền.

Vì chuyện mấy hộ gia đình bị phá nhà và dời đi nơi khác không chịu phối hợp nên Phác Xán Liệt đành đích thân đi thương lượng, thế nhưng sự việc cũng không thuận lợi như Xán Liệt tưởng. Vừa vào khu vực thi công đã thấy mấy tấm bảng chống đối đỏ chói nghĩ mà bực mình.

“Công việc tiến triển đến đâu rồi?” Xán Liệt đi giữa hai hàng nhân công, liếc nhìn quản lý đang cúi đầu bên cạnh.

“Mấy hộ kia vẫn kháng cự không thỏa hiệp, nói không trả thêm tiền sẽ cùng nhau chết.”

“Không biết tự lượng sức mình!”

Xán Liệt khinh thường, vừa đi vào trung tâm khu quy hoạch Xán Liệt liền thấy một số người dân đang tấp nập viết lời biểu tình lên tấm vải trắng thật dài, vẫn là những lời lẽ hùng hồn như mấy tấm biển phía trước.

“Doanh nghiệp vô lương tâm, các ngươi chỉ biết kiếm tiền, nếu không bồi thường thỏa đáng chúng tôi sẽ không phục tùng.”

Người dân hò hét vang dội, thế nhưng trong mắt Phác Xán Liệt chỉ giống như đang giãy dụa.

Giữa lúc hai bên giằng co, không biết ở đâu chui ra một gã đàn ông bưng một rổ muối, chui qua đám đông tiến lên hất lên người Phác Xán Liệt.

Thư kí và người quản lý đứng phía sau sợ đến ngây người, nhanh chóng tiến lên cuống quít chà lau. Nhưng Phác Xán Liệt vẫn yên lặng trấn định, trên mặt nhẫn nhịn chuyện tây trang bị kẻ khác làm vấy bẩn.

Người dân thấy thế đều tiến lên tấn công, bảo vệ phía sau lập tức tiến lên ngăn cản. Thư kí lập tức dẫn Phác Xán Liệt đi ra khỏi khu dân cư, cảnh tượng khôi hài cứ như thế kết thúc.

Sáng hôm sau báo chí đều đồng loạt đăng tải hình ảnh Phác Xán Liệt cùng người dân khu di dời làm trò hề, nhất thời những thương nhân luôn tin tưởng Phác thị lập tức trở mặt, cổ phiếu Phác thị rớt xuống mấy điểm.

Xa xôi tại nước Mỹ, Phác mẫu tuy ngoài miệng nói mặc kệ chuyện của Phác thị, thế nhưng bà dù sao cũng là chủ tịch tối cao, thấy Phác thị rơi vào hoàn cảnh này cũng rất đau lòng, liền nói lời từ biệt với em gái lên máy bay trở về Hàn Quốc.

“Anh nói đi gần đây anh đến Phác thị làm trò gì, đầu tiên là lấy 6 ức mua khu đất ở Giang Nam, bây giờ giá cổ phiếu lại rớt, có phải anh muốn Phác thị bị hủy hoại trong tay mình!”

Phác mẫu mới đặt chân lên Hàn Quốc đã chạy tới công ty quở trách Phác Xán Liệt.

“Mẹ, mẹ từ nước Mỹ xa xôi trở về không phải chỉ la mắng con chứ, mẹ cứ về trước nghỉ ngơi đi đã.” Xán Liệt bất đắc dĩ cười.

“Còn có Từ Nhã Nghiên có đúng là sẩy thai không?” Phác mẫu chăm chú hỏi.

Xán Liệt yên lặng không đáp, trên mặt thoảng qua nét bi thương.

“Xem ra đời này ta không có cơ hội bế cháu nội rồi.” Phác mẫu ai oán nói.

Sau khi về đến nhà Phác mẫu cũng đi an ủi Từ Nhã Nghiên vài câu, thế nhưng thấy Từ Nhã Nghiên hình như chẳng luyến tiếc gì đứa con đã mất nên cũng thôi, trong chuyện này đáng thương nhất có lẽ chính là Phác Xán Liệt.

Thế Huân hẹn Bạch Hiền cùng nhau ăn cơm tối, trong khi ăn Thế Huân muốn nói mà không biết nên mở miệng thế nào, không yên lòng suy nghĩ.

“Thế Huân, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?” Bạch Hiền dò hỏi.

“Không, không có” Hiển nhiên Thế Huân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý nói ra chuyện giữa mình là Lộc Hàm.

“Vậy à, tôi có chuyện nói với cậu này.”

“Chuyện gì?”

“Lộc Hàm gần đây rất kỳ lạ, nó đối xử với tôi rất lạnh nhạt, không biết tôi đã làm sai chuyện gì khiến nó ghét bỏ như vậy.” Nhắc tới thái độ gần đây của Lộc Hàm, trong lòng Bạch Hiền càng lo lắng, đứa em hết mực yêu thương lại đối xử với mình như một người xa lạ.

Thế Huân nghe mà trong lòng cũng dày vò, Lộc Hàm khẳng định là vì mình cự tuyệt mà giận chó đánh mèo đến Bạch Hiền, “Bạch Hiền, đừng tự trách mình, có thể là có nguyên nhân khác cũng nên.”

“Hy vọng như lời cậu nói, nếu như tôi là nguyên nhân thì tôi phải chú ý, hay là tôi cưng chiều Lộc Hàm quá mức nên nó thấy gò bó.”

“Anh là anh trai, yêu thương em là hợp tình hợp lý, chỉ là nó đã trưởng thành nên cho nó một chút tự do.” Thế Huân mỉm cười nói.

“Còn có, tôi phát hiện Lộc Hàm hình như rất thích cậu.” Bạch Hiền nhớ tới mỗi khi Lộc Hàm nhìn thấy Thế Huân thì rất vui sướng, đêm đó còn lén hôn trộm Thế Huân nữa càng khiến Bạch Hiền khẳng định.

“Vậy anh thấy thế nào? Nếu như có người thích tôi, anh có buông tay đẩy tôi cho người khác không?” Thế Huân đối mặt Bạch Hiền hỏi.

“Thực ra nếu là người khác thì tôi sẽ không buông, nhưng nếu như là Lộc Hàm, tôi sẽ không do dự mà buông tay đâu, dù sao nó cũng là em trai tôi.” Bạch Hiền nói nghiêm túc như vậy khiến Thế Huân khổ sở, nhưng mà trong suy nghĩ của Bạch Hiền thì đúng là như vậy, từ nhỏ đến lớn Bạch Hiền luôn muốn dành cho Lộc Hàm mọi thứ tốt nhất, quản chi là người yêu, nếu như Lộc Hàm thích thì Bạch Hiền sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ.

Quả nhiên nghe được câu trả lời của Bạch Hiền thì Thế Huân chỉ biết cười khổ, thì ra trong lòng Bạch Hiền mình chỉ là một người xa lạ còn có thể tặng cho người khác, là hắn kỳ vọng quá cao hay Bạch Hiền quá mức vô tư.

“Nếu như cả tình yêu mà anh cũng có thể cho Lộc Hàm, Bạch Hiền anh thực sự là một người anh trai vĩ đại.” Giọng điệu mang theo một chút châm chọc.

Bạch Hiền cảm giác được Thế Huân đang hờn giận thế nhưng không biết mở miệng giải thích thế nào, vì Bạch Hiền thực sự quá cưng chiều Lộc Hàm rồi, vả lại vị trí của Thế Huân trong lòng cậu vẫn chưa đạt tới trình độ thà chết cũng không buông.

Sau đó hai người ăn tối mà không hề trò chuyện với nhau, Thế Huân có chút thất vọng.