Độc Tôn Tam Giới

Chương 1189: Ba phương đấu sức 2




Tâm tư của Hác trưởng lão linh hoạt, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trong lòng hung hăng co thắt lại:

- Hẳn là... Tiểu tử này đã sớm đạt được truyền thừa của Phi Vũ đại đế? Cho nên mới có thể tỏa sáng như vậy? Nếu như, chỉ một Vạn Tượng Cương Vực nho nhỏ làm sao có được thiên tài yêu nghiệt như vậy?

Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, mặc dù chỉ là phỏng đoán, thế nhưng lại giống như không có cách nào xóa nhòa. Khiến cho trong nội tâm Hác trưởng lão rung động kịch liệt.

- Mặc kệ, nhất định phải bắt sống tiểu tử này. Đem bí mật trên người tiểu tử này khai thác ra từng cái.

Hác trưởng lão nghĩ vậy, trong tay xuất hiện một đạo Định Không phù.

Trong lúc đang định động thủ, Cung Vô Cực hét lớn một tiếng:

- Ngăn họ Hác kia lại. Ta đến kiềm chế hai gia hỏa này.

Tuy rằng Cung Vô Cực là người hiếu chiến, thế nhưng hắn vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Hác trưởng lão, thấy hắn ta có dấu hiệu động thủ, khiến cho Cung Vô Cực cả kinh.

Hai người Tào Mạnh tuy rằng lợi hại, Cung Vô Cực tự hỏi bản thân tuy rằng không có cách nào lấy một địch hai, thế nhưng kiềm chế một lát vẫn tuyệt không thành vấn đề.

Những người khác, vô luận thế nào cũng phải đem Hác trưởng lão vây khốn lại.

Hoàng Nhi khẽ giật tay áo Giang Trần, truyền âm hỏi:

- Có đi hay không?

Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:

- Trò hay còn chưa xem hết, cũng không cần phải vội vã đi như vậy.

Cung Vô Cực bên kia đột nhiên kêu lên một tiếng, một cỗ lực lượng lĩnh vực cường đại đột nhiên đẩy ra, thân thể thối lui vài bước, nhìn chằm chằm vào Hác trưởng lão, nói:

- Họ Hác kia, ngươi xác định muốn ngươi chết ta sống với Bất Diệt Thiên Đô chúng ta sao?

Hiển nhiên Cung Vô Cực đã thực sự giận dữ.

Vốn Cung Vô Cực muốn bảo toàn thực lực, cũng không có dùng hết toàn lực. Thế nhưng nếu tiếp tục đánh như vậy, muốn bảo toàn thực lực cũng khó.

Hác trưởng lão kỳ thực cũng chỉ muốn áp đảo đối phương từ trên khí thế, muốn chấn nhiếp đối thủ, khiến cho đối phương biết khó mà lui. Nhìn thấy tình hình này, nếu như đánh tiếp, chẳng những người Bất Diệt Thiên Đô không bị chấn nhiếp, mà còn có khả năng càng đánh càng nháo lớn hơn, giống như lần trước, sẽ đổ máu một hồi.

Nếu như vậy mà nói, được không bù mất.

Hôm nay, mục tiêu chủ yếu của hắn chính là Giang Trần. Đem tất cả lực lượng liều mạng tranh đấu với Bất Diệt Thiên Đô, rõ ràng không nằm trong dự tính của hắn.

Trầm ngâm một lát, Hác trưởng lão giương giọng nói:

- Đánh, ta không sợ n gươi, không đánh cũng có thể thương lượng.

Tuy rằng không muốn đánh, nhưng trên phương diện khí thế không thể thua được.

Cung Vô Cực chỉ cười lạnh, đối với loại cảnh tượng này hắn cũng không có chút hứng thú nào, hắn nói:

- Phúc Hải kiếm có thể trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn nhận lời xin lỗi từ các ngươi. Trả lại Phúc Hải kiếm cho các ngươi, các ngươi tới từ đâu thì trở về đó, sao nào?

Tới nước này, đề nghị này của Cung Vô Cực khiến cho Hác trưởng lão nghe vậy lập tức cười lớn, giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất trong thiên địa.

Cười lớn một tiếng, Hác trưởng lão thản nhiên nói:

- Cung Vô Cực, tới nước này, người mắt sáng không nói tiếng lóng. Cung Vô Cực ngươi muốn giết người báo thù cho tôn tử, Cửu Dương Thiên Tông ta cũng muốn báo thù cho Tào Tấn.

- Họ Hác, ngươi đừng được một tấc lại tiến thêm một thước. Mọi thứ đều có thứ tự trước sau. Giang Trần này là Bất Diệt Thiên Đô ta dùng thủ đoạn truy tung theo, ngươi muốn chiếm tiện nghi sẵn có sao? Chuyện này không hợp quy củ.

Hác trưởng lão đen mặt, nói:

- Bất Diệt Thiên Đô các ngươi có thủ đoạn truy tung, chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông ta không có thủ đoạn truy tung sao? Nực cười.

Tên vô lại này không ngờ lại phủ nhận.

Giang Trần ở bên cạnh nghe đám người này đấu võ mồm, quả thực có chút buồn cười.

Bầu không khí ở hiện trường vốn đã giương cung bạt kiếm, bị một tiếng cười này của Giang Trần khiến cho bầu không khí thoáng cái cực kỳ quỷ dị, thậm chí là xấu hổ.

- Tiểu tử, sắp chết tới nơi rồi, ngươi còn đắc ý cái gì?

Cung Vô Cực nhìn hằm hằm vào Giang Trần.

Hác trưởng lão lúc này cũng không có tranh cãi với Giang Trần, hắn trợn mắt nhìn qua Giang Trần, vẻ mặt giống như nhìn kẻ thù vậy, hắn nói:

- Giang Trần, đệ tử chân truyền Tào Tấn của tông ta có phải bị ngươi làm hại hay không?

Hai đại cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, đồng thời mở miệng hỏi, uy áp Hoàng cảnh cường đại giống như hai ngọn núi lớn, điên cuồng tiếp cận.

Đừng nói là Giang Trần, một ít võ giả vây chung quanh người Giang Trần đều cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm thấy toàn thân bị một lực lượng to lớn trong thiên địa áp chế, cơ hồ khó có thể nhúc nhích.

Tất cả ánh mắt lúc này toàn bộ đều tập trung vào trên người Giang Trần.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều hiếu kỳ, chẳng lẽ đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông kia quả thực chết ở trong tay Giang Trần hay sao? Nếu là như vậy, tiểu tử này quá yêu nghiệt.

Đệ tử chân truyền, nhất là cấp bậc thập đại chân truyền, ai mà không phải là Thánh Cảnh đỉnh phong cơ chứ, thậm chí còn lại tồn tại bán bộ Hoàng cảnh.

Trong lúc nhất thời, người của những tông môn tứ phẩm của Xích Đỉnh trung vực kia lúc này cảm thấy trong lòng lo lắng. Xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, vốn là một hồi nghiền nát, một hồi giết chóc, một hành trình càn quét vui sướng.

Chính bởi vì sự xuất hiện của Giang Trần này làm cho hành trình cướp đoạt vốn vui sướng này xuất hiện sự lo lắng.

Hiện tại nếu như không thể diệt trừ được Giang Trần này mà nói, nếu như để cho hắn ta có thời gian phát triển, đối với những tông môn của Xích Đỉnh trung vực mà nói, chính là một hồi tai nạn khó có thể đánh giá trước được.

Nhất là tông chủ Lôi Âm môn và Cự Côn tông, hai người này nhìn nhau, hiển nhiên đều khuyến khích lẫn nhau, lần này cho dù phải trả một cái giá lớn, cũng phải nhổ cái tai họa ngầm này.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn mà tiểu tử Giang Trần này hung hăng càn quấy, đắc tội với hai tông môn nhất phẩm, bị Cung Vô Cực và Hác trưởng lão đồng thời nhìn chằm chằm vào, hôm nay tiểu tử này muốn không chết cũng khó khăn.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi không nói thì Tào mỗ không có biện pháp xác nhận sao?

Tào Mạnh hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trần, trong mắt tràn ngập sát cơ.

Giang Trần khẽ đảo mắt, nói:

- Ngươi là kẻ nào?

Tào Mạnh nghe vậy giận dữ, nếu như không phải Hác trưởng lão liên tục nhắc nhở hắn, Giang Trần này có bí mật trọng đại trên người, nếu không hắn đã sớm sử dụng tuyệt chiêu, đánh chết Giang Trần này.

Hít sâu một hơi, ngữ khí của Tào Mạnh vô cùng âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, miệng gằn từng chữ:

- Tiểu tử, nghe kỹ. Tào Tấn là cháu ta, ngươi có giết huyết mạch Tào gia ta hay không, chỉ cần Tào mỗ thử một lần là biết. Ngươi đừng mơ chống chế được.

Giang Trần vỗ trán một cái:

- Nói như vậy ngươi là trưởng bối của Tào Tấn kia?

- Tiểu tử, giờ mới biết sao? Đừng có mong chối được.

Tào Mạnh hừ lạnh.