Độc Tôn Tam Giới

Chương 141: Đẩy vào tuyệt cảnh? 1




Phanh!

Lại một Chân khí đại sư, ầm ầm ngã xuống.

Giang Trần cũng bất chấp nhặt về Trọng Vũ Phi Đao, thậm chí bất chấp dừng lại, thân hình lóe lên, lại lần nữa chui vào quái thạch.

Hiện tại, 1 vs 1!

Đối phương am hiểu cung tiễn chi đạo.

Mà Giang Trần hắn, cũng am hiểu kỹ năng phi đao!

Công kích từ xa đối chiến công kích từ xa, dưới tình huống không có giúp đỡ, áp lực của Giang Trần lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Chỉ là, vốn là ba phần thương thế, sau khi ăn một kiếm của đối phương, lại tăng thêm ba phần.

Ở trong ổ bụng dời sông lấp biển, gần như muốn nôn mửa.

- Đám sát thủ này, quả nhiên là nghiêm chỉnh huấn luyện. Vừa rồi nếu do dự một chút, bị sát thủ lão Nhị kia dây dưa một lát, chỉ sợ hiện tại ngã xuống là ta rồi.

Cận thân vật lộn, phối hợp công kích từ xa, loại tổ hợp này tuyệt đối là đáng sợ nhất. Giang Trần mấy bận ở đường ranh sinh tử đảo quanh, tâm tình ngược lại càng thêm kiên nhẫn.

Nuốt vào một viên Thần Tú Tạo Hóa Đan, Giang Trần vận chân khí, đem dược lực hòa tan, xuyên qua tất cả kinh mạch. Vừa rồi liên tục hai lần trúng chiêu, khá tốt có giáp da hộ thể, nếu không hiện tại hắn ngay cả cơ hội phục dụng đan dược cũng không có.

Trong nháy mắt này, trong đầu Giang Trần đột nhiên hiện lên khuôn mặt quật cường của Câu Ngọc công chúa, nghĩ thầm nếu không phải nữ nhân này lúc trước nghĩ chu đáo, đưa hắn bộ Thiên Tằm cự kình giáp này, trong vô tận địa quật chỉ sợ là chỗ Giang Trần hắn nuốt hận rồi.

- Nói cho cùng, vẫn là thực lực không đủ a. Nếu ta có tu vi Chân khí đại sư, phối hợp các loại thủ đoạn, đối mặt hai người này, sẽ không cần chật vật cố sức như vậy?

Giang Trần ẩn núp trong bóng đêm, lại lần nữa nhận thức đến, thực lực yếu, dưới tình huống như thế này, khó tránh khỏi sẽ trói chân trói tay.

- Giang Trần, ta thừa nhận, ngươi là một thiên tài!

Trong bóng tối, thanh âm làm cho người sởn hết cả gai ốc của sát thủ lão Đại kia, lại lần nữa vang lên. Ngữ khí đạm mạc, không mang theo bất luận tình cảm gì, phảng phất ba đồng bạn bị giết, cũng chỉ như ba con sâu cái kiến bị giẫm chết, trong lòng hắn nhấc lên không nổi nửa điểm gợn sóng.

- Giết ba Chân khí đại sư, mặc dù có đầu cơ trục lợi, nhưng ta không thể không thừa nhận, ta đánh giá thấp ngươi rồi.

- Bất quá, ngươi hai lần bị thương, đã là nỏ mạnh hết đà. Cái địa quật này, nhất định là nơi táng thân của ngươi. Ta dùng danh nghĩa Truy Mệnh Ám Môn thề, ta nhất định sẽ săn giết ngươi, chậm rãi tra tấn ngươi. Cho ngươi trước khi chết, nhận thức thoáng một phát cái gì gọi là tuyệt vọng!

- Giết ta?

Thanh âm của Giang Trần, ở trong bóng đêm cũng lạnh lùng nói ra.

- Vừa rồi thời điểm các ngươi có bốn người, cũng không thành công. Hiện tại chỉ còn ngươi, lại muốn giết ta?

- Bốn cái? Một cái?

Sát thủ lão Đại kia cười nhạo.

- Sát thủ sát nhân, ngươi cho rằng là trò chơi sao? Nhiều người, đôi khi là vướng víu.

- Múa mép khua môi sao? Thứ cho ta không có tâm tình phụng bồi!

Giang Trần đang khi nói chuyện, bước chân lại lần nữa nâng lên. Dựa vào trực giác cường đại của《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, hắn đã ý thức được, cung tên của đối phương, chỉ sợ đã lần nữa tập trung hắn.

Cũng may hiện trường có vô số quái thạch cài răng lược, san sát nối tiếp nhau, để cho đối phương đuổi giết có phần chịu ảnh hưởng.

Bất quá, trong lòng Giang Trần không dám có chút buông lỏng.

Mười một mạch Chân khí đại sư uy áp, như là một thanh đao treo ở đỉnh đầu, tùy thời có thể rơi xuống chém giết hắn!

Nhất là hiện tại thương thế của hắn chưa lành, càng là không thể phớt lờ.

Bành!

Tiếng dây cung vang lên.

Giang Trần vô ý thức muốn di chuyển bước chân, nhưng lại lập tức dừng thân hình.

Bởi vì, Bàn Thạch Chi Tâm trực giác, ở trong vi diệu, lại không có bắt đến quỹ tích lực lượng cường đại đột kích.

- Không có mũi tên? Chỉ kéo dây cung?

Ý niệm trong đầu Giang Trần hiện lên.

Bành!

Lại một lần tiếng dây cung vang lên.

Giang Trần bất động như núi, Bàn Thạch Chi Tâm đã tới nhập vi cảnh giới, phảng phất hết thảy biến hóa rất nhỏ, đều không thể né ra lực cảm ứng của hắn.

Trong đầu Giang Trần nghĩ tới một câu chuyện, câu chuyện chim sợ cành cong.

- Sát thủ lão Đại này, hẳn coi ta trở thành chim sợ cành cong? Chỉ kéo cung, không bắn tên, tiêu hao ý chí chiến đấu của ta, khảo nghiệm thần kinh của ta?

Giang Trần suy nghĩ cẩn thận, khóe miệng lập tức tràn ra một tia cười lạnh:

- Nếu như ta không tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, Tâm lực không kiên định, ngược lại sẽ bị thủ đoạn này ảnh hưởng.

Bành, bành!

Thanh âm dây cung liên tục vang lên!

Lúc này, Giang Trần động!

Tiếng dây cung hư hư thật thật, hai hư một thực, chính giữa vừa vang lên, lại lôi cuốn lấy mũi tên đột kích!

Thật thật giả giả, hư hư thật thật.

Không thể không nói, sát thủ lão Đại rất hiểu công tâm chi đạo, rất hiểu săn giết chi đạo.

Chỉ tiếc, hắn gặp Giang Trần, gặp được một đối thủ có Tâm lực cường đại.

Phanh!

Một chỗ nham bích bị mũi tên bắn trúng, oanh thành phấn vụn.

- Chân Khí Hóa Lưu! Quả nhiên là mười một mạch Chân khí đại sư!

Giang Trần nhìn thấy một mũi tên uy kia, cũng âm thầm tắc luỡi.

Không thể không nói, đối thủ rất cường đại.

Mặc dù là Giang Trần hắn không có bị thương, chính diện đối kháng người này, chỉ sợ cũng phải bỏ trốn mất dạng.

Cũng may, trong vô tận địa quật này, bốn phương thông suốt, là một thế giới dưới lòng đất rộng lớn khôn cùng.

- Dùng thực lực của ta, muốn phản giết người này, độ khó rất lớn, cơ hồ không có khả năng! Hắn là sát thủ, có đầy đủ thời gian cùng ta hao tổn. Ta có nhiệm vụ trên thân, tuy chỉ có mấy khỏa Thanh Linh Châu không có thu thập đủ, nhưng mà một tháng thời gian, hôm nay không sai biệt lắm đã qua một nửa. Nếu như ta bị hắn ngăn chặn, không làm được nhiệm vụ, đại sự liền không ổn rồi.

Tuy Giang Trần đối với người này hận thấu xương, nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, dây dưa xuống dưới nữa, hao thời hao lực, nguy cơ trùng trùng, rất khó có kết quả.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

- Muốn thoát khỏi người này, độ khó không nhỏ. Trong tầng không gian thứ ba, địa thế hiểm trở, tương đối dễ dàng ẩn thân. Trở lại tầng không gian thứ hai, tầng thứ nhất, địa hình không có phức tạp như vậy, thoát khỏi hắn càng không dễ dàng.

Giang Trần cũng là tiến thối lưỡng nan.

Lưu lại, giết không được đối phương, chỉ có thể làm con mồi.

Đi, dùng năng lực truy tung của sát thủ, bị hắn theo dõi, cũng rất khó thoát. Hơn nữa, Giang Trần còn có một phần nhỏ Thanh Linh Châu phải thu thập, có thể nói là khó như lên trời.

...

Hai ngày sau, Giang Trần tiềm phục ở sau một vách đá, hô hấp hơi có chút dồn dập. Hai ngày này truy đuổi chiến, để cho tinh khí thần của hắn tiêu hao rất lớn.

Đối thủ này, cường đại đến để cho Giang Trần như vác trên lưng.

Ở trong hai ngày thời gian, Giang Trần dùng rất nhiều thủ đoạn, suy nghĩ rất nhiều kế sách.

Thế nhưng mà, người này thủy chung như U Linh, tổng có thể theo hắn, không xa không gần.