Độc Tôn Tam Giới

Chương 2393: Bí pháp Thánh Nhất tông




Nếu như lúc trước không lựa chọn đi theo Giang Trần, ở lại bên ngoài, vậy hiện tại hắn đã trở thành tay sai của ma chủ Thiên Ma, hoặc là vẫn lạc rồi.

- Tử Yên đạo hữu đúng không?

Thiếu Dương đại đế bỗng nhiên mở miệng.

Tử Yên tông lão được sủng bái mà lo sợ, vội vàng nói:

- Không dám, không dám, tại hạ Tử Yên bái kiến Thiếu Dương đại đế.

- Ha ha, hiện tại chúng ta đồng bệnh tương liên, cũng đừng có giả vờ khách sáo như vậy làm gì. Tử Yên đạo hữu, ngươi có thể kiên định đi theo Giang Trần thiếu chủ như vậy, ánh mắt và phách lực bực này, làm cho bổn đế vô cùng bội phục.

Lời này quả thực là chân tình, Thiếu Dương đại đế quả thực vô cùng bội phục Tử Yên tông lão này. Dưới tình huống đó, tất cả mọi người đều mong đi tị nạn, Tử Yên tông lão này có thể tín nhiệm Giang Trần, không có lựa chọn làm nước chảy bèo trôi. Đây tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.

Dù sao lúc ấy xem ra, đó là tình huống sống còn trước mắt.

Tử Yên tông lão vội vàng khiêm tốn nói:

- Kỳ thực chưa nói tới phách lực gì. Ta chỉ thuần túy cảm thấy tin tưởng được Giang Trần thiếu chủ.

Thần điểu Chu Tước chở Giang Trần đi, xé rách hư không, giống như tia chớp màu đỏ lần nữa phóng tới cung điện Thánh Nhất tông.

Hạ xuống trước tám pho tượng này, Giang Trần càng có thể cảm nhận được tám pho tượng này cao ngất ra sao. Độ cao này khoảng chừng cao hơn bảy tám người bình thường. Thậm chí còn cao hơn.

- Sinh linh cự thạch nhất tộc đều là quái vật khổng lồ như vậy sao?

Giang Trần đứng trước tám pho tượng kia, bước chân thong thả, nghiêm túc quan sát.

Căn cứ vào sự lý giải của hắn với Cự thạch nhất tộc, cự thạch nhất tộc này tuy rằng là cự nhân nhất tộc, nhưng mà thân thể cũng không thể nào khoa trương tới trình độ đó a.

Hơn nữa, thân thể của Cự thạch nhất tộc tuyệt đối có thể co được duỗi được, tùy tâm sở dục.

Phía sau lưng tám pho tượng này có khắc bí quyết Thánh Nhất tông chằng chịt, rậm rạp. Bí quyết này chính là bí quyết chia lìa và tụ hợp thần hồn và thân thể của Cự thạch nhất tộc.

Chỉ là bí quyết sau lưng tám pho tượng này rõ ràng vô cùng dài dòng. Giang Trần và thần điểu Chu Tước tốn thời gian rất lâu mới sửa sang được bí quyết này cho rõ ràng, ngăn nắp.

Giang Trần nhiều lần nghiên cứu, xác định bí quyết này không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này mới yên tâm.

Sau khi lấy ra tám pho tượng nhỏ của mình, so với tám pho tượng trước mặt hắn còn nhỏ hơn nhiều.

- Tiền bối, lúc trước tiền bối Thánh Nhất tông đem thần hồn của sinh linh Cự thạch nhất tộc phong ấn trong tám bức tượng nhỏ này. Muốn triệu hồi thần hồn bọn họ ra phải phá vỡ tám bức tượng nhỏ này, phải phá vỡ phong ấn bên ngoài mới được.

Đừng nhìn tám pho tượng kia nhỏ như vậy, lúc trước Giang Trần đã coi chúng là trọng bảo phòng ngự. Bát Hoang Bàn thạch trận, dùng tám pho tượng này trở thành tấm chắn.

Tám pho tượng nhỏ bằng đá này vô cùng chắc chắn, rất nhiều công kích cường đại thậm chí chỉ có thể lưu lại một dấu vết nhàn nhạt ở bên trên mà thôi.

Cho nên đối với Giang Trần mà nói, nếu như không có bí quyết, muốn phá vỡ tám pho tượng bằng đá này, phá vỡ phong ấn bên ngoài, dẫn thần hồn của sinh linh cự thạch nhất tộc ra ngoài, độ khó không thể nghi ngờ vô cùng lớn.

May mà có bí quyết của Thánh Nhất tông, khi đó mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.

Bởi vì có câu nói gọi là giải chuông cần người buộc chuông. Nắm giữ thủ đoạn buộc chuông, muốn cởi chuông cũng không khó.

Giang Trần đem một bức tượng đá đặt trước mặt, nói với thần điểu Chu Tước:

- Tiền bối, ta sắp bắt đầu. Quá trình này tuyệt đối không thể bị quấy rầy. Bởi vầy ta muốn bố trí một trận pháp cho bản thân. Bên ngoài trận pháp này còn cần tiền bối hộ pháp cho ta.

Thần điểu Chu Tước vội nói:

- Yên tâm đi, những chuyện này cứ giao cho ta. Ma chủ Thiên ma kia không thoát khỏi phong ấn, những kẻ khác, bản linh còn chưa đặt vào trong mắt.

Có câu nói gọi là lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo, thần điểu Chu Tước bây giờ tuy rằng suy yếu, lại gần tới tận cùng của chu kỳ tính mạng, lại tiêu hao cực lớn.

Thế nhưng cũng không có nghĩa là ngay cả đám người Vân Lan đại đế cũng không làm gì được. Cuối cùng nó vẫn là một đầu thần điểu ở thời kỳ thượng cổ.

Giang Trần bố trí một trận pháp, các loại phòng ngự được bố trí vô cùng chu đáo, lúc này mới bắt đầu thao tác.

Căn cứ vào bí pháp Thánh Nhất tông kia, đầu tiên phải thông qua một ít thủ đoạn, tìm ra mấy điểm phong ấn trên mấy bức tượng này, từ điểm phong ấn này, từng bước một phá giải phong ấn.

Giang Trần cẩn thận từng ly từng tý.

Chuyện này liên quan tới sinh linh Cự thạch nhất tộc thượng cổ, nếu như khi hóa giải phong ấn, có chút sơ xuất, có thể dẫn tới thất bại, từ đó khiến cho thần hồn của sinh linh cự thạch nhất tộc hoàn toàn bị vây khốn tới chết.

Kỳ thực hiện tại Giang Trần cũng không dám xác định, rốt cuộc thần hồn của sinh linh cự thạch nhất tộc kia có còn tốt hay không? Tuy rằng hắn từng mấy lần cảm nhận được uy năng và ý chí bên trong tám pho tượng bằng đá này.

Thế nhưng mà thời đại thái cổ cách hiện tại quả thực quá xa. Rất nhiều chuyện tràn ngập nhân tố không thể xác định.

- Mặc kệ, chuyện cho tới nước này, ta chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Giang Trần hết sức chăm chú, bắt đầu tìm kiếm mấy điểm phong ấn của pho tượng thứ nhất. Sau khi định vị chuẩn xác tốt mấy điểm phong ấn kia, Giang Trần lại dựa theo thủ pháp của bí quyết kia, bắt đầu tháo dỡ lực lượng phong ấn.

Quá trình này cản thận từng ly từng tí. Chỉ cần sảy tay một chút, sẽ làm ảnh hưởng tới thần hồn bị phong ấn.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Giang Trần tập trung tư tưởng suy nghĩ, nín hơi, chậm rãi hóa giải mấy đạo phong ấn trên pho tượng thứ nhất này. Pho tượng đá kia dưới thủ pháp độc nhất vô nhị của Giang Trần tản ra từng đạo quang mang màu vàng chói lọi. Những mảnh vụn bên trên pho tượng dưới ánh sáng màu vàng này không ngừng hóa thành hư vô.

Mà đầu của pho tượng đá này cũng đang không ngừng nhỏ đi.

Thần thức Giang Trần được triển khai toàn bộ, chú ý bất luận một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay nào bên trong pho tượng đá này. Nếu như bên trong thực sự phong ấn thần hồn sinh linh Cự thạch nhất tộc. Lúc này có lẽ đã gần tiếp cận tới nó.

Chỉ là cho tới bây giờ, Giang Trần còn chưa cảm nhận được một điểm động tĩnh nào.

Trước kia hắn cảm nhận lực lượng phong ấn và ý chí thần thức bên trong, những thứ này hiện tại giống như đã biến mất. Cái loại cảm giác này giống như là biến hóa trong nháy mắt vậy.

Giang Trần cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bài trừ phong ấn, đồng thời dùng thần thức không ngừng câu thông.

Chỉ cần trong pho tượng bằng đá nhỏ kia hơi có chút dị động. Giang Trần tuyệt đối có thể cảm nhận được.

Phong ấn bên ngoài pho tượng bằng đá kia cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá bỏ, phá bỏ vô cùng hoàn hảo. Giang Trần nhìn qua bức tượng đá hoàn toàn bị hóa giải phong ấn, trong lúc nhất thời cũng có chút kinh ngạc.