Độc Tôn Tam Giới

Chương 265: Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu để cho người điên cuồng 2




Ở trong Tứ Quý Thường Thanh Đan mà Kiều Bạch Thạch luyện chế, vậy mà ra bốn khỏa Cực phẩm, đại bộ phận đều là Thượng phẩm, chỉ có không đến một thành Trung phẩm.

Hạ phẩm, một khỏa cũng không có.

- Bạch Thạch, luyện đan chi đạo của ngươi, kỹ nghệ tăng lên không ít.

Kiều Bạch Thạch vội nói:

- Đây đều là nhờ sư tôn chỉ điểm.

Này cũng không tính Kiều Bạch Thạch khiêm tốn, trên thực tế, Giang Trần ở phương diện luyện đan, hoàn toàn chính xác cho hắn rất nhiều chỉ điểm, thậm chí là phá vỡ kỹ năng luyện đan lúc trước của hắn, mở ra cho hắn từng mạch suy nghĩ mới, để cho hắn hiểu được trước kia nắm giữ, là nông cạn, buồn cười đến cỡ nào.

Sau khi Kiều Bạch Thạch nhìn ra con đường, kỹ thuật tự nhiên tăng lên trên phạm vi lớn, coi như là nhân tài có thể đào tạo.

- Bạch Thạch, đan dược này, ta và ngươi phân một nửa. Ngươi đã muốn đi Càn Lam Nam Cung, vậy dứt khoát để cho Ninh trưởng lão vui vẻ một chút, đưa tặng nàng một viên Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan.

- Sư tôn, Tứ Quý Thường Thanh Đan này, đến cùng công hiệu như thế nào?

Tuy Kiều Bạch Thạch cảm thấy đan dược này bất phàm, nhưng mà hiệu quả cụ thể như thế nào, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn.

- Bạch Thạch, tài liệu ngươi có lẽ xem qua rồi. Ta chỉ nói cho ngươi, Tứ Quý Thường Thanh Đan, một khi đến Cực phẩm, có thể nói là Công Tham Tạo Hóa, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Chậm thì năm ba canh giờ, nhanh thì dựng sào thấy bóng. Nói như vậy, ngươi hiểu chưa?

- Lại thần kỳ như thế?

Kiều Bạch Thạch đối với trú nhan chi đạo, hiểu không nhiều lắm.

Giang Trần chế giễu nói:

- Ngươi liền đợi Ninh trưởng lão lấy thân báo đáp đi.

Trên thực tế, Giang Trần nói còn chưa đủ khoa trương. Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan này, thật không chỉ là trừ bỏ nếp nhăn đơn giản như vậy.

Đan này, có thể từ trên bổn nguyên cải biến cơ năng thân thể của nữ nhân, cải tạo cơ năng thân thể, tăng huyết khí, tẩy kinh mạch, đạt tới hiệu quả khôi phục thanh xuân nghịch thiên.

Không khoa trương mà nói, cho dù là một lão thái thái mặt mũi tràn đầy nếp may, phục dụng viên thuốc này, cũng sẽ để nàng khôi phục đến bộ dạng ba bốn mươi tuổi.

Nếu nữ nhân có trụ cột không tệ, phục dụng viên thuốc này, phát huy công hiệu lớn nhất, hiệu quả của nó, càng không thể tưởng tượng nổi.

Chứng kiến bộ dạng Kiều Bạch Thạch xấu hổ, Giang Trần không khỏi cười to:

- Bạch Thạch, ngươi cũng hơn 30 người rồi, xấu hổ cái gì?

Thời điểm Kiều Bạch Thạch ở Dược Sư Điện, từ nhỏ đã bị Đại đương gia Tống Thiên Tinh coi là người nối nghiệp đến bồi dưỡng, thời gian qua phi thường đơn điệu, chỉ có sinh ý cùng Linh Dược.

Sự tình phương diện nam nữ, hắn có kinh nghiệm, nhưng cơ hồ không có kinh nghiệm đặc biệt gì.

- Tốt rồi, qua nhiều ngày như vậy, nghĩ đến, trong nội tâm bọn hắn cũng chờ nóng nảy. Nếu không đi cho người một chút ngon ngọt, sẽ hoài nghi chúng ta là lừa đảo rồi.

Phong Viêm mấy ngày nay, tuy tâm tình vui sướng, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít, cũng còn có chút lo lắng. Hôm nay hắn đã biết rõ, vì cái gì Thạch phó môn chủ đối với Giang Trần coi trọng như vậy.

Thế nhưng mà, Giang Trần đến cùng có thể giúp Thạch phó môn chủ thực hiện nguyện vọng hay không? Trong lòng Phong Viêm vẫn có chút không nắm chắt. Vạn nhất Giang Trần dẫn lửa thiêu thân, Phong Viêm hắn cũng sẽ đi theo không may.

Dù sao, Phong Viêm hắn là người giật dây.

Cho nên, mỗi ngày sáng sớm và chiều tối hắn đều tới bái phỏng hai lần, đã thể hiện tâm tình vô cùng lo lắng của hắn.

- Ha ha, Phong huynh, để ngươi đợi lâu.

- À? Giang huynh đệ, ngươi rốt cục xuất quan. Phó môn chủ đại nhân nhà ta, mỗi ngày đều nhắc tới ngươi, cái này gấp chết ta rồi.

Giang Trần liếc nhìn Phong Viêm, cười nói:

- Xem ra, lần này Phong huynh tấn chức vô cùng nhanh a.

- Nói lên việc này, tất cả đều là công lao của Giang huynh đệ ngươi. Phong Viêm ta có thể có hôm nay, Giang huynh đệ ngươi chính là đại quý nhân của ta.

Phong Viêm nói, ngược lại là phát ra từ đáy lòng.

- Được rồi, ta đoán chừng mấy ngày nay ngươi qua vô cùng dày vò. Lần này sự tình Long Nha vệ, phó môn chủ nhà ngươi ra không ít lực, ta cũng nên đáp lễ, biểu đạt một chút tâm ý rồi.

- A?

Phong Viêm sững sờ, lập tức cuồng hỉ.

- Giang huynh đệ, ngươi...

- Đi thôi!

Giang Trần vỗ vỗ bả vai Phong Viêm.

Phong Viêm vui vô cùng, tâm tình kích động không hiểu. Đang muốn nói chút gì đó, nhìn thấy Giang Trần biểu lộ bình tĩnh, trong nội tâm không khỏi khẽ động, lập tức cảm thấy hổ thẹn.

- Đúng vậy a, Giang huynh đệ người ta quả nhiên là người làm đại sự, không kiêu không nóng nảy. Trời sập xuống, cũng gợn sóng không sợ hãi. So sánh với hắn, ta vẫn có chút thiếu kiên nhẫn.

Phong Viêm chứng kiến Giang Trần biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, trong lòng không khỏi nghĩ lại.

- Đây là cơ hội của Phong Viêm ta, Giang huynh đệ này không phải vật trong ao. Nếu như ta có thể bắt lấy quan hệ với Giang huynh đệ, ngày sau có lẽ còn nhiều cơ hội nữa. Xem ra, ta phải càng thêm cố gắng, không thể lộ ra mình không lên được mặt bàn, bằng không thì về sau sẽ cùng Giang huynh đệ càng kéo càng xa. Đến lúc đó muốn leo lên hắn, cũng không có tư cách.

Phong Viêm xuất thân rễ cỏ, nhưng là người linh hoạt. Hắn biết rõ, lần này mình có thể xoay người, có thể từ một đệ tử bình thường, tấn thăng đến phó chấp sự, Giang Trần là đại quý nhân của hắn.

Gặp được quý nhân, nếu như không hảo hảo nịnh bợ, cái kia chính là kẻ đần.

- Về sau, mặc kệ chuyện gì, Phong Viêm ta nhất định phải cố định đứng ở bên Giang huynh đệ. Làm bằng hữu tri kỷ của hắn, thậm chí làm tùy tùng của hắn, làm thủ hạ của hắn, cho dù làm một con chó, nghe hắn sai sử, phải để cho mình trở thành người Giang huynh đệ tín nhiệm!

Phong Viêm vừa đi, trong lòng quyết định chủ ý.

...

Thạch Tiêu Dao híp mắt, trong khóe mắt tinh tế, kỳ quái đánh giá Giang Trần, đánh giá người trẻ tuổi còn chưa gặp mặt, lại làm cho Thạch Tiêu Dao hắn ngủ không ngon giấc này.

- Giang Trần, Đông Phương Vương Quốc...

Con mắt Thạch Tiêu Dao đột nhiên trừng to, ngồi ngay ngắn.

- Được rồi, những việc nhỏ này ta hết thảy không thèm để ý, vấn đề của ta chỉ có một, rượu đâu?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, liếc nhìn những đồ uống trước mặt Thạch Tiêu Dao:

- Bởi vì cái gọi là bồ đào rượu ngon chén dạ quang, hảo tửu phải có chén rượu tốt. Những rác rưởi này, trước thu lại đi, nhìn thấy tâm liền phiền. Có chén gỗ hay không? Dù không có, Thanh Đằng chén cũng nên có chứ?

Giang Trần không mở miệng thì thôi, mới mở miệng liền thiếu chút nữa dọa Phong Viêm tiểu ra quần. Giang Trần này, lá gan cũng quá lớn, đây chính là Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ đại nhân a!

Thạch Tiêu Dao vốn là sững sờ, lập tức toét ra miệng rộng, tùy ý khoát tay:

- Phong Viêm, ngươi trước cút ra ngoài. Thứ tốt này, là không thể tiện nghi ngươi.

Phong Viêm bị Thạch Tiêu Dao mắng, ngược lại vui vẻ chịu đựng, cười hắc hắc lui ra ngoài.

Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, động tác tiếp theo của Thạch Tiêu Dao, vậy mà thật sự đem tất cả chén ly trên bàn, vứt qua một bên.