Độc Tôn Tam Giới

Chương 310: Đại vương tử Diệp Đại cầu kiến? 1




Giang Trần không phủ nhận, Câu Ngọc đối với hắn có ỷ lại, cảm kích, thậm chí còn có một chút tình cảm nam nữ mông lung. Nhưng mà Giang Trần một mực không dám nghĩ nhiều.

Không phải Giang Trần không chào đón Câu Ngọc, mà là Giang Trần biết rõ, Câu Ngọc cùng Giang Trần hắn, cuối cùng không phải người một đường, nhất định không cách nào bỉ dực song phi.

Đây là một nữ nhân Giang Trần hắn nhất định cô phụ, cho nên, Giang Trần nhìn qua Câu Ngọc, trong nội tâm mềm nhũn.

- Dù nàng không phải nữ nhân của ta, nhưng ít ra ta phải cho nàng càng huy hoàng, càng đặc sắc.

Giang Trần nhất niệm đến đây, bỗng nhiên cười nói:

- Ngươi nói rất đúng, không có tông môn, Câu Ngọc ngươi, đồng dạng có thể tiến vào Tiên cảnh. Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội tiến vào Tiên cảnh.

- Ngươi nói cái gì?

Trong mắt đẹp của Câu Ngọc bắn ra sắc thái ngạc nhiên, nàng còn cho là mình nghe lầm.

- Ngươi không muốn tiến vào Tiên cảnh?

- Muốn.

Câu Ngọc không chút do dự gật đầu.

Giang Trần thò tay bắn ra, một viên Trung phẩm Ngũ Long Khai Thiên Đan rơi xuống trong tay nàng:

- Viên thuốc này, tên là Ngũ Long Khai Thiên Đan, có thể bảo đảm ngươi chín thành hi vọng tiến vào Tiên cảnh. Hơn nữa Ngũ Long Khai Thiên Đan có thể miêu tả Linh Hải, để Linh Hải ngươi tiềm lực vô cùng. Nhớ kỹ, viên thuốc này, ta ngay cả Tiết Đồng cũng tạm thời không cho, ngươi phải giữ bí mật.

Câu Ngọc mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc nhìn lấy đan dược trong tay, đột nhiên vành mắt đỏ lên.

Loại cảm giác được Giang Trần trợ giúp, được Giang Trần chỉ điểm, được Giang Trần chiếu ứng này, đột nhiên đem trí nhớ của nàng kéo về mấy tháng trước, đưa về đoạn tuế nguyệt ở Đông Phương Vương Quốc kia.

- Giang Trần, ngươi...

- Dừng lại, ta không thích nữ nhân nhăn nhăn nhó nhó, ngươi là tùy tùng của ta, ta ban thưởng ngươi đan dược, là đương nhiên.

Giang Trần không thể nhìn nữ nhân chảy nước mắt.

Câu Ngọc rất không chịu thua kém xoa xoa con mắt, nàng hôm nay, vậy mà bất tranh khí phát hiện, mình giống như đã thành thói quen được Giang Trần trợ giúp, quen được hắn chỉ điểm, cũng quen từ Giang Trần đạt được chỗ tốt.

- Viên thuốc này, sau khi phục dụng, sẽ trùng kích nhục thể của ngươi, cải tạo nhục thể, ở trong cơ thể ngươi hình thành Linh Hải, quá trình của nó phi thường thống khổ. Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải kiêng trì. Qua, trời cao biển rộng, ngươi liền đi vào thế giới Tiên cảnh, từ nay về sau trời cao biển rộng, không qua, vậy thì không còn gì phải nói.

Câu Ngọc mím môi, nàng đã tìm không thấy từ ngữ phù hợp để diễn tả tâm tình giờ phút này.

- Giang Trần, xem ra Câu Ngọc ta, cả đời này là nhất định thiếu nợ ngươi. Ngươi chừng nào muốn ta, cái mệnh của ta liền trả lại cho ngươi.

- Ta không muốn mạng của ngươi, ta chỉ hy vọng, ngươi vĩnh viễn là Đông Phương Câu Ngọc bất khuất, một lòng hướng võ kia!

Câu Ngọc sững sờ, Giang Trần đã sát bên người mà qua, đi ra ngoài.

- Giang Trần... Ngươi, ngươi thật là một ác ma, ngươi để cho Đông Phương Câu Ngọc ta, cứ như vậy bất lực rơi vào trong Thâm Uyên của ngươi...

Câu Ngọc thì thào.

- Mà thôi, mà thôi, hết thảy đều là ta tự nguyện. Giang Trần, ngươi biết không? Ngươi ưu tú, đã làm hỏng nhãn giới của ta. Ta cam tâm tình nguyện ở trong vực sâu của ngươi trầm luân, cũng không muốn cùng người tầm thường cẩu thả cả đời. Ta biết rõ... Ta không xứng với ngươi, cùng ngươi chênh lệch rất lớn. Nhưng mà, Câu Ngọc ta, coi như là làm nô bộc, cũng nguyện ý cả đời, vĩnh viễn đi theo ngươi. Ngươi biết không? Ngươi tùy tùy tiện tiện phát ra một ít ánh sáng chói lọi, cũng đủ để chiếu sáng toàn bộ thế giới của ta...

Câu Ngọc như nói mớ, si si ngây ngốc, đứng ở trong mật thất, có bi có hỷ.

- Thiếu gia, Đại vương tử Diệp Đại, ở ngoài cửa cầu kiến.

Giang Trần vừa đi ra, liền có hạ nhân đến bẩm báo.

- Diệp Đại?

Giang Trần sững sờ, lập tức vung tay lên.

- Không thấy!

- Thiếu gia, Diệp Đại vương tử này, hắn mặt dày mày dạn không đi, hắn nói nếu thiếu gia không gặp, liền sẽ hối hận suốt đời.

- Hối hận? Chỉ bằng hắn?

Giang Trần cười lạnh, nghĩ những hạ nhân này, chỉ sợ cũng đuổi không đi Diệp Đại, lập tức nói.

- Các ngươi không cần để ý hắn, ta oanh hắn đi.

Ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Diệp Đại đứng ở cửa ra vào, dáng người cao lớn, như ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, đơn thuần từ bề ngoài, ngược lại là có một bộ túi da rất tốt.

- Giang Trần, ngươi không ra, Tiểu Vương liền định đứng ở trước cửa nhà ngươi không đi.

Diệp Đại khẽ cười nói, phảng phất hai người căn bản không phải cừu địch phát sinh qua ma sát, giống như là bằng hữu thân thiết vậy.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đại vương tử, tựa hồ giữa chúng ta, còn không có quen thuộc đến loại tình trạng này a?

Diệp Đại lơ đễnh, rất có phong độ nói:

- Giang Trần, ngày đó lão gia tử thọ yến, bổn vương thừa nhận, có chút không thoải mái, thậm chí có chút ghen ghét ngươi. Bất quá, bổn vương trở về suy nghĩ, liền cảm thấy không đúng. Lại nói tiếp, bổn vương cùng ngươi, cũng không có hiềm khích gì không chết không ngớt. Ngươi bây giờ là kẻ có được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, mà bổn vương, là vương tử tiếng hô cao nhất của Thiên Quế Vương Quốc. Giữa chúng ta, vì cái gì nhất định phải đối kháng, mà không phải hợp tác?

- Hợp tác? Diệp Đại, có phải ngươi uống quá nhiều hay không? Ta với ngươi, có cái gì phải hợp tác?

- Không gì không thể!

Diệp Đại lắc đầu, chăm chú nói:

- Ngươi có thể cùng lão tứ hợp tác, cùng bổn vương càng có thể hợp tác.

- Ngươi cảm thấy Giang Trần ta, là người thay đổi thất thường sao?

Giang Trần cười lạnh.

- Giang Trần, ngươi có thể cân nhắc thoáng một phát. Chỉ cần ngươi gật đầu đáp ứng, ta có thể làm người trung gian, để ngươi cùng Càn Lam Bắc Cung nắm tay giảng hòa. Ngươi giết đệ tử của bọn hắn, việc này cũng có thể nhất tiếu mẫn ân cừu. Chết cũng đã chết, người sống, không thể vì một người chết mà không ngừng giày vò. Ngươi xem, ta ở Bảo Thụ Tông nhân mạch rất rộng, dùng thiên phú của ngươi, tương lai nhất định sẽ tiến vào Bảo Thụ Tông, ta hoàn toàn có thể trải đường cho ngươi, cho ngươi càng thuận lợi tiến vào, đạt được vị trí rất cao. Còn có...

- Dừng lại.

Giang Trần không kiên nhẫn.

- Diệp Đại, ngươi đến cùng muốn nói cái gì? Ngươi muốn mời chào ta? Ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, không có hứng thú.

- Bởi vì lão Tứ so với ta trước một bước, đi Đông Phương Vương Quốc một chuyến?

Diệp Đại không cam lòng.

- Hắn chẳng qua là người đầu cơ trục lợi. Nếu như không phải đoạn thời gian kia ta có việc, biết Đông Phương Vương Quốc có người như ngươi, cũng nhất định sẽ đi. Giang Trần, ngươi không tin ta? Ngươi cảm thấy, lão Tứ hắn thật sự có thể cùng ta đoạt Thái tử vị? Ngươi thật sự nguyện ý cùng một vương tử không có bối cảnh gì pha trộn, lầm chung thân?

Giang Trần nở nụ cười:

- Diệp Đại, có lẽ ngươi nói rất hay. Bất quá, ta đối với các ngươi tranh đoạt cái gọi là Thái tử, cái gọi là Vương đồ thống trị, thật sự là một chút hứng thú cũng không có. Ta giúp Diệp Dung, bởi vì hắn là bằng hữu của ta. Mà ngươi, Diệp Đại, không phải là bằng hữu của ta, chỉ đơn giản như vậy.