Độc Tôn Tam Giới

Chương 940: Dược viên thượng cổ xuất hiện 2




Chỉ đợi một khi động thủ, hắn sẽ không để ý tới tất cả mà cùng Uông Hàn liên thủ đối phó với Nhạc Bạch Trạch này.

Mặc dù thực lực của hắn và Nhạc Bạch Trạch có chênh lệch rất lớn. Thế nhưng mà có Uông Hàn sư huynh, đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung ở đây, tuyệt đối có thể chiến một trận với Nhạc Bạch Trạch này.

Hơn nữa hắn ở bên cạnh hiệp trợ một phen, chưa hẳn không thể chém giết được Nhạc Bạch Trạch này.

Nhạc Bạch Trạch lạnh nhạt nhìn qua hai người này, trong lòng âm thầm so sánh thực lực song phương. Hắn biết rõ mặc dù mình mạnh hơn Uông Hàn một chút, thế nhưng dưới bí kỹ của Thánh Kiếm cung, nhiều lắm cũng chỉ tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương. Hơn nữa lại thêm một Đỗ Lập Hoàng, dùng một đánh hai, đối với hắn cực kỳ bất lợi.

Huống chi hắn ẩn nấp dưới mặt đất, không vì thích làm vậy mà đang truy tung một đầu linh thú. Đầu linh thú này vô cùng thích ở trên loại linh thụ này.

Nhạc Bạch Trạch ở bốn phía gốc linh thụ này cảm ứng được khí tức của đầu linh thú này con nên mới ẩn nấp dưới mặt đất, định ôm cây đợi thỏ.

Nào biết được Đỗ Lập Hoàng này đi ngang qua nơi này, không biết tại sao lại nổi điên lên, bỗng nhiên hủy gốc đại thụ này. Chuyện này không thể nghi ngờ hoàn toàn phá vỡ kế hoạch ôm cây đợi thỏ của Nhạc Bạch Trạch.

Nhạc Bạch Trạch xuất thân từ Đại Thánh đường, gần đây hung hăng càn quấy, bá đạo, thấy kế hoạch của mình bị người khác phá hư, tại sao lại không giận cơ chứ? Cho nên hắn mới xông lên, không nói hai lời muốn giết Đỗ Lập Hoàng.

Nhìn thấy Uông Hàn nghiêm túc như vậy, Nhạc Bạch Trạch tự nhiên cũng không e ngại.

Hắn gật đầu, nói:

- Uông Hàn, ngươi muốn câu trả lời sao? Tốt, ta cho ngươi câu trả lời. Lão tử ngày hôm qua tiến vào Huyễn Ba sơn này, thời gian cũng chỉ có mười ngày, mà ta lại gặp một đầu Ngân Sư thú. Mà đầu Ngân Sư thú này lại thích nghỉ lại ở gốc Sư Hòe này. Ta ở nơi này ẩn nấp một ngày một đêm, tên sư đệ ngu ngốc của ngươi làm gì thì làm ta không biết, thế nhưng lại tự dưng nổi điên, trực tiếp hủy đi gốc Sư Hòe này, ngươi muốn câu trả lời sao. Vậy thì ta đi tìm ai đòi câu trả lời đây?

Ngân Sư thú, đối với Thánh Sư nhất tộc mà nói, tuyệt đối là loại linh thú thần thánh. Đạt được Ngân Sư thú, chẳng những có thể huấn luyện thành linh thú khế ước, còn có thể thông qua máu của Ngân SƯ thú làm tăng lực lượng huyết mạch.

Thứ Đại Thánh đường am hiểu nhất chính là thông qua máu của linh thú cải tạo huyết mạch của bản thân. Do đó đạt được lực lượng cường hóa, không ngừng đột phá gông cùng, xiềng xích võ đạo.

Đỗ Lập Hoàng này trong lúc vô tình đánh ra một kiếm, lại hủy toàn bộ kế hoạch của Nhạc Bạch Trạch.

Nghe Nhạc Bạch Trạch nói vậy, Uông Hàn giờ mới hiểu được vì sao đối phương lại ra tay. Nhưng mà chuyện cho tới nước này hắn không có khả năng nhường bước.

- Coi như là sư đệ ta phá hư kế hoạch của ngươi, cũng không nên ra tay độc ác như vậy chứ? Chẳng lẽ một đầu Ngân Sư thú còn quan trọng hơn một thiên tài Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong sao?

Nhạc Bạch Trạch cười lạnh:

- Nguyên Cảnh đỉnh phong thì liên quan gì tới ta? Có thể làm cho ta tăng cường huyết mạch sao? Có thể làm cho ta đột phá gông cùm, xiềng xích võ đạo sao? Có thể khiến cho thân thể ta cường hóa sao? Uông Hàn, hôm nay các ngươi không cho ta câu trả lời, Nhạc Bạch Trạch ta cho dù lãng phí thời gian mười ngày này cũng phải đánh chết Đỗ Lập Hoàng này.

Sắc mặt Uông Hàn trầm xuống, hắn biết rõ người Đại Thánh đường đều là kẻ điên. Một khi lời nói ra miệng tất sẽ làm.

- Nhạc huynh, nên biết rộng lòng tha thứ a. Cho dù Đỗ sư đệ có phá hư kế hoạch của ngươi, hắn cũng không cố ý. Huống chi một quyền kia của ngươi đánh cho hắn phun ra máu, chẳng lẽ còn chưa đủ?

- Một ngụm máu quan trọng hơn một đầu Ngân Sư thú của ta sao? Uông Hàn, ngươi không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?

Tóc trên đầu Nhạc Bạch Trạch không gió mà tung bay, sát khí tuôn ra.

Uông Hàn im lặng, Nhạc Bạch Trạch này quả thực giống như cường đạo. Ngân Sư thú kia căn bản là vật chưa tới tay. Thế nhưng theo như lời Nhạc Bạch Trạch nói thật giống như là hắn ta đã đắc thủ vậy. Lại bị Đỗ Lập Hoàng làm cho chạy mất.

- Ngân Sư thú Nhạc huynh còn chưa bắt tới tay. Tại sao có thể lấy ra so sánh được chứ? Lại nói, nếu như đầu Ngân Sư thú kia thích nơi này thì nhất định nó sẽ trở về. Nhạc huynh tiếp tục ẩn náu, chưa hẳn đã không bắt được nó. Huynh ở đây làm khó dễ chúng ta như vậy ngược lại còn bỏ qua cơ hội bắt Ngân Sư thú nha.

Nhạc Bạch Trạch chửi ầm lên:

- Nói láo, Ngân Sư thú vô cùng cảnh giác, nó nhìn thấy gốc Sư Hòe bị hủy, nó trở về mới là lạ. Uông Hàn, mặc kệ hôm nay ngươi có mồm miệng nở hoa sen ra sao, không cho Nhạc mỗ một câu trả lời, Đỗ Lập Hoàng này phải chết.

Ánh mắt Uông Hàn phát lạnh:

- Ngươi muốn câu trả lời thế nào?

- Hoặc là bồi thường, hoặc là chết.

Nhạc Bạch Trạch rất là bá đạo nói.

Uông Hàn lắc đầu:

- Không có khả năng, Nhạc Bạch Trạch. Ngươi muốn thế nào Uông mỗ phụng bồi là được. Ngươi đánh người còn muốn bồi thường? Hắn ngươi cảm thấy người Thánh Kiếm cung chúng ta dễ bắt nạt lắm đúng không?

Nhạc Bạch Trạch liên tục cười quái dị:

- Nói như vậy ngươi cảm thấy người Đại Thánh đường dễ bắt nạt?

Uông Hàn hừ lạnh một tiếng:

- Không có ai bắt nạt người Đại Thánh đường các ngươi. Ngược lại Nhạc huynh ngươi mới là kẻ hùng hổ dọa người.

Nhạc Bạch Trạch khoát tay nói:

- Tốt nhất chấm dứt những lời vô nghĩa này đi. Uông Hàn, ta biết rõ ngươi định liên thủ với tiểu tử kia đối phó với ta. Hôm nay ta không ra tay không có nghĩa là ngày mai ta không ra tay. Ngươi có trợ thủ không có nghĩa là Đại Thánh đường ta cũng không có trợ thủ.

Uông Hàn biết rõ người Đại Thánh đường làm việc cực đoan, hơn nữa vô cùng đoàn kết.

Nếu như Nhạc Bạch Trạch gọi người giúp đỡ, đối với hai người Uông Hàn mà nói, tuyệt đối là ác mộng.

Người Thánh Kiếm cung vốn tiến vào trong này cũng không nhiều lắm. Mà Đại Thánh đường chỉ cần Nhạc Bạch Trạch và Hạng Tần liên thủ với nhau, trên cơ bản có thể nghiền nát bốn thiên tài của Thánh Kiếm cung bọn họ.

Uông Hàn trầm tư một lát, nói với Đỗ lập Hoàng:

- Đỗ sư đệ, có một ít người xem ra không muốn nói đạo lý. Đã như vậy trước tiên ngươi tìm truyền tống trận rời khỏi Huyễn Ba sơn, tránh cho người khác dây dưa không ngớt.

Không phải là Uông Hàn e ngại, mà là hắn biết xem xét thời thế, cảm thấy không cần phải dây dưa với người Đại Thánh đường. Đại Thánh đường đều là kẻ điên.

Gây vào một người Đại Thánh đường, chẳng khác nào là dây phải một ổ bọn chúng.

Uông Hàn không muốn giao chiến với một tên điên, cho nên lập tức để cho Đỗ Lập Hoàng rời khỏi nơi thị phi này, đây là sự lựa chọn tốt nhấ. T

Đỗ Lập Hoàng cũng biết tình thế, cho nên không thể làm gì khác mà chỉ oán hận gật đầu:

- Được.

Sắc mặt Nhạc Bạch Trạch trầm xuống, hắn đang muốn phát tác, bỗng nhiên trong lòng bàn tay run lên, một đạo truyền âm phù rơi vào trong tay hắn.