Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi

Chương 11: Thiếu tiền? Làm dao phay (2)




Trường Ca Nguyệt mang theo khăn che mặt đi trên đường cái ở Đông Mạch quốc, phảng phất như đã rất lâu rồi. 

Sau khi đổi xong rèm tơ vàng, nàng tìm một xưởng chế tạo đặt làm một bộ ngân châm, vuốt vuốt độ dài ngắn khác nhau của ngân châm, khóe miệng nàng khẽ cong, đây chính là vũ khí giết người sắc bén nhất.

“Chưởng quỷ, ta muốn mua những loại dược liệu này.” 

Đi vào tiệm thuốc lớn nhất Tấn Thành, Trường Ca Nguyệt lấy ra một danh sách các dược liệu nàng cần. Bất quá chỉ là một số những dược liệu rất dễ có nhưng lại là nguyên liệu chế độc cơ bản.

Chưởng quỷ cũng không có cầm lấy danh sách, mà thoáng có chút lúng túng nhìn Trường Ca Nguyệt lắc đầu. 

“Tiểu thư, những thứ thuốc này ta không có, nếu tiểu thư muốn mua, thì xin mời người ba ngày sau quay lại” 

Trường Ca Nguyệt sững sờ, lập tức nhìn thoáng qua tủ thuốc phía sau lung chưởng quỷ, quả nhiên rỗng tuếch. 

“Được” Nàng xoay người đi đến tiệm thuốc không lớn phía đối diện, nhưng cũng nhận được câu trả lời tương tự của chưởng quầy. 

Nàng hơi nhíu mày, “Tiểu ca, thật ra là đang xảy ra chuyện gì, thảo dược trong tiệm như thế nào lại hết sạch?” 

Chưởng quỷ của tiệm thuốc kia bất đắc dĩ lắc đầu, “Đêm qua, có một nhóm đạo tặc đến cướp hết dược liệu trong tiệm của chúng ta. Hôm nay, lão gia nhà ta đi báo quan mới phát hiện toàn bộ ông chủ của các tiệm thuốc ở Tấn Thành đều ở Doãn phủ chờ nhiều lắm, cũng không biết người nào lại to gan như vậy, dám ở dưới mắt thiên tử mà giở trò trộm cướp! Thật sự là quá ghê tởm!” 

Trường Ca Nguyệt khẽ nhếch miệng, đoạt toàn bộ dược liệu của đế đô, hơn nữa chỉ trong một đêm, thế lực của người này chỉ sợ là không thể khinh thường được. Hơn nữa, tác phong làm việc cũng đủ bá đạo! 

Không biết hiện giờ Nhiếp chính vương Tông Chính Mạch Ẩn nhìn thấy có người khiêu chiến quyền uy của hắn có hay không ăn không ngon, ngủ không yên! 

Bóng đêm từ từ buông xuống, Trường Ca Nguyệt vòng qua vài con đường nhỏ, đi thẳng đến hướng ngọn núi phía sau Trường Ca phủ. 

Ngọn núi này không thuộc sự quản lý của Trường Ca phủ, ngày thường lại có rất ít người lui tới, cho nên các loại dược liệu mọc lên ngược lại vô cùng tươi tốt.

Nàng tiện tay ngắt lấy một ít dược liệu mình đang cần, bước chân hơi dừng lại một chút, cách tay trái cách đó không xa thế nhưng có một con rắn lục nhỏ dài ba xích. 

Khóe miệng nàng khẽ giương cao, con rắn lục này không tính là kịch độc gì, nhưng là nếu trải qua sự luyện chế của nàng thì khác.

Trường Ca Nguyệt xuất ra ngân châm trong tay, đột nhiên nhướng mày, lắc mình một cái cả người nàng núp phía sau một cây đại thụ. Sau đó, một dám hắc y nhân liền xuất hiện ở vị trí nàng vừa mới đứng.

Nàng khẽ nhăn mày, mặc dù võ công kiếp trước của nàng cũng không được coi là cao thủ gì, nhưng trải qua trăm năm ở cầu Nại Hà, năng lực của nàng cũng được đề cao không ít. 

Những người này có thể nhanh chóng đến đây khi nàng vừa mới phát hiện, có thể thấy được những hắc y nhân này không phải hạng tầm thường. 

Hơn nữa, Trường Ca Nguyệt khẽ động, trên người của những hắc y nhân này che dấu bảo vật! 

Đêm hôm khuya khoắc, lại mặc đồ đen, hơn nữa còn xuất hiện trên núi, phía sau Trường Ca phủ, nàng chỉ sợ lão cha nàng rước phải hạng người không thể trêu chọc gì đó rồi nha.(=.=)

Trường Ca Nguyệt khóe miệng cong lên một tia cười khẽ, trong mắt không có chút sợ hãi nào. 

Bước chân của hắc y nhân vốn đang dồn dập, đột nhiên ngừng lại, hắc y nhân cầm đầu nhướng mày, khóe miệng kéo ra một tia âm trầm, “Lăn ra đây!” 

Trường Ca Nguyệt khóe miệng giương cao, nàng bị phát hiện sao? Xem ra nàng quá coi thường đám người này! 

Trong lúc nàng đang chuẩn bị đi ra, không khí trong đêm tối lại có vẻ ngưng trọng vài phần. 

Ngay cả không khí giống như mỏng manh ra, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực hít thở không thông. 

Trong mắt Trường Ca Nguyệt cũng chợt lóe lên tia ngưng trọng.