Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi

Chương 16: Ngươi có thể làm gì được ta? (1)




Con của chủ mẫu và di nương vốn là kẻ thù không đội trời chung, mà Trường Ca Ngữ Kiều nàng ngày hôm nay sẽ bẻ gãy tất cả cánh chim của kẻ quái dị chiếm vị trí đích nữ này, "Trường Ca Nguyệt, rất nhanh ngươi sẽ phát hiện ra, trong mắt ta ngươi chẳng là gì cả, bởi vì thứ ta học được chính là võ học chính thống của Gia Cát gia!"

Ngoại công Gia Cát Phái của nàng chính là chiến thần bách chiến bách thắng của Đông Mạch quốc! 

Trường Ca Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, nữ nhi của Trường Ca gia lại đi lấy võ học của Gia Cát gia làm ngạo*, thật không biết cha của nàng nếu nghe được những lời này có hay không bị tức chết! Nhưng là võ học của Gia Cát gia rất giỏi sao?

"Cũng rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết trong mắt ta, ngươi cũng chẳng đáng một xu!" Hừ! Kiếp trước, nàng cùng với Trường Ca Ngữ Kiều đã từng so tài, chỉ là khi đó nàng nhường cho người được gọi là "Tiểu biểu muội" này mà thôi.

Hiện giờ nàng liền thay đời trước của chính mình chỉ điểm một chút ‘tiểu hiệp nữ’ này củaTrường Ca gia đi!

Trường Ca Ngữ Kiều cắn rang, “Xem kiếm!” Kiếm phong sắc bén trực tiếp hướng thẳng về phía ngực trái của Trường Ca Nguyệt, hôm nay giết được kẻ quái dị này nàng cùng Đại tỷ sẽ trở thành đích nữ chân chính của phủ Trường Ca! 

Trường Ca Nguyệt cười lạnh, chỉ là thùng rỗng mà cũng đòi kêu to sao? Mới chỉ học được một chút da lông mà nghĩ chính mình là cao thủ, hừ “Ngu xuẩn!” 

“Ngươi dám mắng ta?” Trường Ca Ngữ Kiều kiếm phong trong tay xuất ra nhanh hơn, ngay lúc nàng cho rằng phía trước ngực của kẻ quái dị sẽ đầm đìa máu tươi, lại phát hiện Trường Ca Nguyệt thế nhưng lại có thể quỷ dị tránh thoát khỏi trường kiếm của nàng! 

“Hừ, mới chỉ là khởi động thôi!” Nói xong, nàng ta chỉnh lại độ lệch của kiếm, “Hư vô kiếm pháp!” 

Trường Ca Nguyệt lạnh lung cười một tiếng, trường tiên trong tay trực tiếp phá tan hàng vạn bóng kiếm phía trước mặt, siết chặt lấy trường kiếm, “Ngũ muội, ‘Hư vô kiếm pháp’ không phải dung như vậy!” 

Lạch cạch, theo sự chuyển động cổ tay của Trường Ca Nguyệt bảo kiếm trong tay Trường Ca Ngữ Kiều trong nháy mắt bị hủy thành vô số mảnh vụn! 

“A, kiếm của ta!” Tận mắt chứng kiến bảo kiếm của mình cứ như vậy mà bị hủy, Trường Ca Ngữ Kiều thét chói tai, “Ngươi thế nhưng lại hủy đi kiếm của ta!” 

Khóe môi Trường Ca Nguyệt khẽ nhếch, “Hủy thì cũng đã hủy rồi, ngươi có thể làm gì được ta?” Nàng (TCN) muốn mạng của nàng (TCNK) chẳng lẽ còn phải hỏi ý của nàng ta trước hay sao? 

“Ta giết ngươi!” Lần này Trường Ca Ngữ Kiều quả thật đã bị chọc giận tới mức phát điên luôn rồi! Thanh kiếm này là người nọ đưa cho nàng, thế nhưng lại bị hủy trong tay của kẻ quái dị này, “A!” Nàng ta tiện tay cầm lấy một món đồ sứ ở bên cạnh, mặc kệ cho đó có phải là đồ sứ hoa văn màu của Quách tiên sinh gì đó hay không, hướng Trường Ca Nguyệt ném tới. 

Trường Ca Nguyệt lạnh lung nhìn Trường Ca Ngữ Kiều nổi điên, “Thẹn quá hóa giận sao? Hừ, Ngũ muội, lần này xem như Tam tỷ ta hảo hảo chỉ dạy cho ngươi, ‘Hư vô kiếm pháp’!” 

Trường Ca Nguyệt một tay run run trường tiên, vốn chỉ là một trường tiên bình thường thế nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện ra hàng ngàn hàng vạn trường tiên, làm cho người khác không phân rõ trong vô số thân  ảnh đó đâu là thật, đâu chỉ là ảo ảnh! 

“A!” Đau đớn kịch liệt làm cho đầu óc của Trường Ca Ngữ Kiều thanh tỉnh, mới nhận ra bản thân mình bị trường tiên đánh cho thương tích đầy mình. [xin lỗi, khúc này ta chém =)))] 

Mà trong tay Trường Ca Nguyệt lại cầm món đồ sứ mới vừa rồi còn nằm trên tay của Trường Ca Ngữ Kiều! 

Trường Ca Ngữ Kiều chưa kịp nổi điên, lại cảm giác được vô số hư ảnh của trường tiên quất vào người nàng, khiến cho cả người nàng bị thiên thiên vạn vạn hư ảnh trường tiên bao lấy, âm thanh da người bị trường tiên quất truyền vào trong tai của mỗi người. 

Tất cả mọi người đều dung ánh mắt không thể tin được nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, Ngũ tiểu thư bị một bóng đen bao lấy, thương tích đầy người! 

Trường Ca Ngữ Tình hung hang dụi dụi mắt, một chiêu ‘Hư vô kiếm pháp’ này Trường Ca Ngữ Kiều đã sử dụng không biết bao nhiêu lần, nhưng… “Này, này… Đây mới chính là ‘Hư vô kiếm pháp’!”

Nàng vừa thấy rõ ràng, trường tiên kia quất vào người của Trường Ca Ngữ Kiều, mà sau đó kẻ quái dị kia đoạt lấy đồ sứ trên tay nàng ta. 

Nhìn trên người Trường Ca Ngữ Kiều máu tươi đầm đìa, kêu rên thảm thiết, lại nhìn đến động tác đoạt đồ ‘mây trôi nước chảy’ của Trường Ca Nguyệt, không nhịn được mà lui về sau vài bước.

“A!” Giờ khắc này dung nhan của Trường Ca Nguyệt không phải khiến cho nàng cảm thấy chán ghét, mà là khiếp sợ, “Ngươi không phải là người. Ngươi, ngươi, ngươi…”

Trường Ca Nguyệt vuốt ve trường tiên trong tay, một đôi mắt sang kinh người nhìn chằm chằm Trường Ca Ngữ Tình, nhẹ nhàng tiến về nàng ta, nâng cằm nàng ta lên, “Nhị tỷ, tỷ nói đúng rồi…”

Sự thật nàng không phải là người, nàng là ác quỷ từ địa ngục bò ra! [da gà nổi hết cả lên rồi =.=] 

Kiếp này buồn, kiếp trước oán, nàng đều muốn đòi lại tất cả! 

“Ngươi! Thương thế của Ngũ muội mẫu than nhất định sẽ không ta cho ngươi!” Trường Ca Ngữ Tình giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhất thời mắt sáng lên. 

Khóe miệng Trường Ca Nguyệt khẽ giơ cao, hai đầu long mày không vướng chút sợ hãi nào, “Nhị tỷ, đây chính là roi của ngươi, phía trên còn tẩm độc, mà Nhị tỷ lại có giải dược của loại độc này…” 

Nếu như lúc này đánh vào mặt của Trường Ca Ngữ Kiều, có phải khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta cũng sẽ giống như nàng không? Có lẽ còn thảm hơn! [đúng rồi, sao tỷ không đánh vào mặt? aizz, tỷ à, tỷ quá thiện lương rồi!] 

Trong nháy mắt Trường Ca Ngữ Tình không còn duy trì được thần thái như vừa rồi, “Ngươi, là ngươi tính kế ta!” 

Trên roi có tẩm độc không phải là chuyện to tát gì, nhưng nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ làm sao có được loại độc lợi hại như vậy? 

Nghĩ đến sự thông minh, âm ngoan của chủ mẫu Trường Ca Ngữ Tình xụi lơ ngồi dưới đất, không dám tưởng tượng chủ mẫu sẽ đối xử ra sao với nàng? Liệu nàng có thể sống sót mà xuất giá hay không? Không, không, có lẽ so với cái chết còn thê thảm hơn!

Trường Ca Ngữ Tình hai mắt tan rã, nàng cắn chặt rang, đột nhiên khóc lên, “Tất cả đều tại kẻ tiện nhân là ngươi, là ngươi, là ngươi. Chính ngươi hãm hại ta!”