Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi

Chương 17: Ngươi có thể làm gì được ta? (2)




Trường Ca Nguyệt giễu cợt, “Là ta muốn Nhị tỷ giấu độc dược bôi lên trường tiên hay sao? Ngươi có muốn ngày mai đến trước mặt Gia Cát thị kia quỳ gối cầu xin tha thứ hay không?” 

“Ngươi nói bậy, ta sẽ không, ta sẽ không!” Trường Ca Ngữ Tình rõ ràng đã không còn khí lực. 

Trường Ca Nguyệt từ từ đi đến bên người nàng ta, mở ra bao đồ mà nàng ta vừa mới lấy, ánh mắt lạnh nhạt đem những thứ đó bỏ lại dưới ván giường. 

Trường Ca Ngữ Tình cắn răng, hướng về phía Trường Ca Nguyệt, “Tam muội, đều là Nhị tỷ không tốt, ngươi cứu ta, cứu ta, cứu ta đi,…” 

Nàng không biết mình đã phải làm bao nhiêu chuyện mới có thể khiến cho chủ mẫu cho rằng nàng là người vô hại, là một con chó trung thành, nhưng chính chuyện này sẽ lật tẩy tất cả! 

Trong nháy mắt, chủ mẫu có thể làm cho nàng sống không bằng chết! 

Khóe miệng Trường Ca Nguyệt khẽ nhếch, nhìn đến Trường Ca Ngữ Kiều bên kia vẫn nằm co ro trên mặt đất, khẽ cười, “Nghe nói tiểu nhi tử của Trương quản gia còn chưa có hôn phối nha, mà con trai của Trương quản gia, Nhị tỷ đã từng gặp qua a!” 

Trường Ca Ngữ Tình mãnh liệt lắc đầu, “Ngươi đừng nói là, đừng nói là,…” Con trai của Trương quản gia từ nhỏ đã mắc chứng đần độn, hơn nữa, còn gặp người liền cắn, đáng tiếc lại là tâm phúc bên người của phu nhân.

Nếu như chủ mẫu định gả nàng cho nhi tử của Trương quản gia, vậy thì nàng coi như sống không bằng chết rồi! 

“Tam muội, mau, cứu ta, cứu ta đi,…” Nàng vốn tưởng rằng hôm nay Trường Ca Nguyệt sẽ bị trúng độc, sau đó trấn an Trường Ca Ngữ Kiều không nói ra chuyện này ra ngoài không phải là khó, ai cũng không tra ra được trong tay nàng có loại độc này. 

Nhưng hết lần này đến lần khác cứ đả thương Trường Ca Ngữ Kiều. 

Trường Ca Nguyệt cười nhạt, "Cứu ngươi cũng không phải là không thể được?"

"Tam muội, chỉ cần ngươi chịu cứu ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, ta thật sự nguyện ý!"

Ánh mắt Trường Ca Nguyệt quét một vòng nhìn những người đang có mặt trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Bích Diệp. 

"Chuyện này phải giữ kín như bưng. Tam muội, ta không phải là người lắm lời, Bích Trúc là người của ta, còn Bích Hoa là người của ngươi,…"

Trường Ca Ngữ Tình hơi sững sờ, trong mắt lập tức xẹt qua một tia âm ngoan, cầm lấy đoạn kiếm còn lại đi về phía của Bích Diệp. 

Bích Diệp không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này,  "Nhị tiểu thư, người… Tam tiểu thư…Tam tiểu thư…cứu ta a…cứu ta… " Bích Diệp liền chạy đến quỳ rạp trước mặt Trường Ca Nguyệt, " Tam tiểu thư, nể tình lúc trước nô tỳ đã từng hầu hạ người, người… Phụt…Nhị… Nhị…tiểu…thư… " Bích Diệp miệng phun máu tươi, hai mắt mở to, không thể tin được nhìn Trường Ca Ngữ Tình đứng ở phía sau đâm nàng một nhát, "Ta… "

" A ! Bích Diệp ! " Bích Trúc kinh hoàng nhìn qua Trường Ca Nguyệt.

Trường Ca Nguyệt khẽ giơ cao khóe miệng," Nhị tỷ, động thủ quả nhiên rất nhanh chóng!"

Trường Ca Ngữ Tình ngốc trệ một lúc lâu mới hoàn hồn, "Kế tiếp nên làm thế nào?"

Trường Ca Nguyệt nhìn thoáng qua thi thể của Bích Diệp, tùy ý nói, "Hôm nay Ngũ muội sau khi từ Ôn gia trở về thì bị một ngoại nhân tập kích, nha hoàn Bích Diệp vì bảo vệ chủ mà liều chết, còn Ngũ muội thì bị ác nhân đả thương, hôn mê bất tỉnh ! Nhị tỷ, tỷ thấy như thế nào?"

Trường Ca Ngữ Tình cắn cắn môi, "Nhưng đến lúc Trường Ca Ngữ Kiều tỉnh lại, nàng khai chúng ta ra thì phải làm sao?" Vừa nói vừa cắn răng, nhìn chằm chằm Trường Ca Nguyệt, "Ngươi đùa bỡn ta?" Nàng nên sớm biết, không nên tin tưởng kẻ ngu xuẩn như nàng ta ! [này, ai ngu hử ? >.<] 

Vẻ ngoài đã xấu xí như vậy, còn có thể thông minh nổi sao ? [ tất nhiên, không tin thì cứ thử !] 

Nàng thế nhưng lại đi gởi gắm hi vọng trên người một kẻ quái dị ! 

Trường Ca Nguyệt không nhìn đến sự phẫn nộ của Trường Ca Ngữ Tình, mà đi đến trước mặt Trường Ca Ngữ Kiều, lúc này nàng ta đã bị roi quật đến thê thảm, không còn nhìn ra bộ dáng của một tiểu thư. Nàng ta hoảng sợ nhìn Trường Ca Nguyệt, "Ngươi, ngươi…ngươi muốn làm gì…Ngươi làm cái gì… "

Trường Ca Nguyệt từ bên trong tay áo xuất ra ngân châm, sau đó châm lên huyệt ở đỉnh đầu của Trường Ca Ngữ Kiều khiến cho nàng ta choáng váng, "Nhị tỷ, chỉ cần đem Ngũ muội cùng với thi thể của Bích Diệp tùy ý ném ở địa phương nào đó là tốt rồi!"

Trường Ca Ngữ Tình bán tính bán nghi nhìn Trường Ca Nguyệt, cuối cùng cắn răng một cái, "Ngươi nếu dám gạt ta, ta… " Nhìn thấy Trường Ca Nguyệt cười như không cười lạnh nhạt nhìn mình, nàng ta liền đem những lời định nói nuốt trở vào. 

Sau đó, hai chủ tớ chia nhau đem Trường Ca Ngữ Kiều cùng thi thể nha hoàn Bích Diệp đem vứt ở Lạc Nguyệt Hiên. 

Bích Trúc còn đang đắm chìm trong cái chết của Bích DIệp vẫn chưa hoàn hồn, thật lâu nàng mới mở miệng hỏi, "Tiểu thư, người trong phủ cao thấp đều là tai mắt của phu nhân, Nhị tiểu thư có thể đem Ngũ tiểu thư ra ngoài được hay sao ? Hơn nữa, Nhị tiểu thư sao lại đứng về phía chúng ta?"

Trường Ca Nguyệt từng chút thu nhặt lại những thứ lúc trước bị Trường Ca Ngữ Kiều cùng Trường Ca Ngữ Tình lấy loạn, thần sắc lạnh nhạt, không có chút hoảng loạn nào nói, "Cả Tấn thành này nghiêm cấm buôn bán độc dược, ngay cả thạch tín nếu muốn mua cũng phải đi đến Kinh Điềm doãn lập hồ sơ. Trường Ca Ngữ Tình bất quá chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, làm sao có được độc dược âm hiểm kia, chỉ sợ người đứng sau nàng ta không đơn giản ! Gia Cát thị sao có thể giữ một thứ nữ có tà tâm bên người mình được!"

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đây chính là nguyên tắc của Gia Cát gia!