Độc Y Kiều Nữ

Chương 4: Vấn đề danh tiết




Edit: Hà Nguyễn Devil

Beta: Sally Băng Băng

Lâm Tiêu nhìn mỹ nhân trước mắt khóc, lại nghe âm thanh mềm mại, nhìn lại Lâm Tố Uyển nằm ở trên giường biến mất cả đêm, lửa giận trong lòng vụt vụt dâng lên.

“Không quan trọng, Hạm Nhi cũng là có tâm, nàng như thế là thế nào?” Lâm Tiêu thanh âm rất lạnh lùng, lại là dùng từ nàng, thay thế tên Tố Uyển.

Hầu gia coi trọng nhất là danh tiếng, không nói đến một cô nương xuất đầu lộ diện không có phong cách quý tộc, mà giả dạng cô nương thế nhưng một đêm không về nhà, nguyên nhân chính lại là vì người khác nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng ôm lòng quấy rối, mặc dù là giữ được mạng nhỏ chạy trở về, nhưng danh tiết khó giữ được, hắn thà rằng Tố Uyển chết ở bên ngoài, như sẽ tốt hơn, không mang danh xấu.

“Phụ thân không nên trách tỷ tỷ, tỷ tỷ gần đây tâm tình cũng không tốt, cho nên mới nghĩ tới đi ra ngoài giải sầu, nào biết sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn bị người khác vô lễ, phụ thân nhìn xem, sắc mặt tỷ tỷ thật tệ, Hạm Nhi thật lo lắng.” Lâm Hạm nói xong liền chạy đến trước giường Tố Uyển khóc nức nở.

Nhưng khi Lâm Hạm thấy khuôn mặt nàng (Tố Uyển) lần nữa lại làm cho nàng (Lâm Hạm) ghen tị toàn bộ gương mặt xinh đẹp của nàng (Tố Uyển) tại sao đều cùng gia đình nhưng sao lại xinh đẹp như vậy làm cho người ta sợ hãi ghen tị.

Nhưng cũng may nàng đưa lưng về phía bọn họ.

Mà thoạt nhìn vô cùng lo lắng, lời nói quan tâm đã rơi vào trong tai Lâm Tiêu giống như búa tạ đánh vào trái tim, cơn tức lại là tràn đầy, Lâm Tiêu cũng quyết định chủ ý, nếu như thực sự danh tiết Lâm Tố Uyển khó giữ được sẽ đưa nàng giao cho Tây biệt uyển, viện cớ báo ốm.

Lúc này Lâm Tố Uyển cũng tỉnh lại, trông thấy một phòng toàn người, tìm kiếm trí nhớ trong đầu, chiếu theo số người ngồi.

Tố Uyển mặt tái nhợt nhìn Lâm Hạm trước giường tay không lực cầm tay Lâm Hạm, con mắt liếc mắt nhìn Liễu thị cùng Hầu gia, ôn nhu nói.

“Làm cho phụ thân và Nhị di nương lo lắng rồi, muội muội cũng có lòng.”

Ánh mắt áy náy mang theo nước mắt, sắt mặt tái nhợt ôn nhu nhìn về phía Hầu gia, không có cao ngạo cùng cố chấp, hiện tại nhu nhu nhược nhược của nàng lại lấy được lòng người.

“Hừ, ngươi cũng đã biết lần này ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng.”

Lâm Tiêu nhìn Tố Uyển yếu đuối có chút ít kinh ngạc, vốn là hắn cho rằng nàng còn có thể giống như trước đây đối với hắn hờ hững, hoặc là đối nghịch với hắn, không nghĩ tới lúc này đây lại mềm mại như vậy, dung mạo tuyệt diễm giống như hình bóng của nương nàng.

Nghe nói vậy Lâm Tố Uyển nổi giận đùng đùng, nàng cảm thấy thay nguyên chủ có vài phần bi thương.

Đây là cha ruột, câu nói đầu tiên không phải là hỏi han ân cần mà lại là trách cứ, cũng không trách nguyên chủ tùy hứng ngang ngược.

“Hầu gia, ngài không nên trách Tố Uyển, là Vân Phỉ có lỗi, Vân Phỉ không nên nhất thời mềm lòng mà cho Tố Uyển ra ngoài, cho dù có đi ra ngoài, Vân Phỉ cũng nên bồi nàng, ngươi xem, hài tử cũng đã biết sai, hơn nữa thân thể không thoải mái.”

Liễu Thị che mặt khóc thút thít, đem những lỗi lầm để ở trên người mình, đem câu chuyện dẫn tới trên người Tố Uyển.

Nói đến thân thể này, Hầu gia vốn là mềm lòng một chút cũng không thấy.

Ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Tiêu, Liễu Thị gợi lên mỉm cười một chút cũng không dễ dàng phát giác.

“Đúng vậy, phụ thân, tỷ tỷ còn chưa thoải mái đâu.” Nói xong Lâm Hạm ở trên người khuấy động Tố Uyển.

Nhìn thấy toàn bộ, Tố Uyển buông rèm xuống cũng không nói chuyện, mà là làm bộ như đau đớn khó bước xuống giường, một màn này rơi vào trong mắt hai mẹ con Liễu thị đặc biệt mừng rỡ, giải thích rõ về tên côn đồ kia vô cùng thuận lợi.

Cho dù hiện tại Lâm Tố Uyển tùy ý nói ba hoa chích choè, lão gia dù thế nào cũng không mềm lòng sẽ đem Lâm Tố Uyển đưa đi.

“Phù phù...”

Lâm Tố Uyển nhất quỳ, làm cho mọi người trong phòng cả kinh, còn không đợi Liễu thị đi đỡ nàng, Lâm Tố Uyển mở miệng nói.

“Tố Uyển biết rõ phụ thân gần đây vì chuyện nước ưu phiền, lại vừa gặp vấn đề do bệnh, cho nên Tố Uyển muốn đi cầu bừa bình an cho phụ thân. Tố Uyển tự biết không thể giải ưu phiền lo lắng cho phụ thân, cũng chỉ có cách này, bởi vì Tố Uyển ngày thường không ra khỏi cửa, liền muốn đi cầu Nhị di nương cùng đi, di nương bởi vì cảm thấy bên ngoài hỗn loạn cho nên cự tuyệt.”

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Liễu Thị biến sắc cực kỳ là khó coi, con nha đầu chết tiệt này lúc trước cũng không phải nói như vậy, nhưng là cái nha đầu này trước tiên thanh minh cho mình cũng vô dụng, Hầu gia sẽ tăng thêm bất mãn.

Khi cảm giác được ánh mắt nóng của Hầu gia, Liễu Thị mới biết được hiện tại Lâm Tố Uyển đã không phải là Lâm Tố Uyển đã từng muốn thoát khỏi khống chế của mình.

“Hầu gia, thiếp là lo lắng cho Tố Uyển, vạn nhất Tố Uyển bị nguy hiểm gì hơn nữa bị nhiễm bệnh kì quái sẽ đối với Hầu phủ mà nói là không ổn, nghe nói vài gia đình ở ngoại ô đã chết.”

Đôi mắt Liễu Thị nhu hòa như mặt nước, tiếng nói cũng ôn nhu mềm mại như muốn vuốt đi cơn tức của Lâm Tiêu. Đúng vậy, hiện tại Lâm Tố Uyển nằm ở trên giường đúng là do thâm thụ kia hại.

“Cha, người ở ngoại ô là vì dùng sai dược mà chết, không phải là bởi vì bệnh tình, mà an tự phật lại ở bắc thành, đường xá vốn cũng không giống nhau, nữ nhi bởi vì nóng lòng, cho nên cầu được Nhị di nương đáp ứng, chỉ là chưa nghĩ đi đường sẽ gặp phải kẻ hai hoa tặc.”

Nói xong Tố Uyển nhỏ giọng khóc lên, nước mắt lớn bằng hạt đậu trượt qua da trắng như tuyết khiến cho da thịt càng thêm trong suốt, dung mạo càng thêm thanh lệ. Đều nói hài tử sẽ khóc có lộc ăn, nàng ngược lại phải thử một chút, khóc, ai không sẽ quan tâm? Vậy thì nước mắt nhiều một chút, nhu nhược nhiều một chút.

Nhìn Lâm Hạm khóc thút thít Lâm Tố Uyển không khỏi tức giận công tâm, người này khi nào thì học được giả vờ giả vịt, vậy nàng (Tố Uyển) liền làm cho nàng (Lâm Hâm) lộ ra nguyên hình.

“Đại tỷ, ngươi có khỏe không? Hạm Nhi thật lo lắng kẻ tặc kia từ đâu xuất hiện? Bọn họ tại sao lại đối với ngươi như vậy. Ngươi nói ra đến, phụ thân cùng mẫu thân nhất định sẽ ngươi làm chủ.” Hạm Nhi chạy đến trước mặt Tố Uyển ôm lấy Tố Uyển, sau đó nhìn Lâm Tiêu, cùng mẫu thân nói.

“Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ ủy khuất lớn như vậy, chúng ta cần phải thay tỷ tỷ lấy lại công đạo, không thể cho bọn họ tự do tự tại.” Lâm Hạm tức giận nghiêm mặt nói giống như nữ hiệp chính nghĩa.

Liễu Thị nhìn biểu hiện trong mắt của nữ nhi, hết sức là tán thưởng. Mặc dù Hầu phủ không bằng hậu cung hoàng đế, nhưng là toàn những người có tâm kế, nếu như ngươi không mưu tính, thì ngươi cũng sẽ bị người khác mưu tính, cho nên từng bước đi phải cẩn thận. Tố Uyển xem Lâm Hạm hết sức “quan tâm” trong lòng không khỏi cười lạnh, nhưng lời này đem chính mình kéo tới vực sâu, nếu như mình đi một bước sai, liền như vậy bị đánh vào vực sâu đen tối, cũng may mình không phải nhu nhược từ trước.

Nàng bây giờ là Lâm Tố Uyển, sau khi sống lại làm Lâm Tố Uyển, tự nhiên muốn cầm lại những thứ gì thuộc về mình, so với người khác tốt hơn sống sót, những thứ tôm tép nhãi nhép này nàng muốn từng ngụm ăn hết.

“Phụ thân....” Lâm Tố Uyển nhìn hai người bên cạnh đột nhiên sinh ra châm chọc. Nàng tựa đầu dập đầu trên đất, nhỏ giọng khóc ròng nói.

“Đông biệt viện Lâm phủ chúng ta phong cảnh không sai, thích hợp tĩnh dưỡng, mấy ngày nay ngươi liền dời qua đó đi.” Lâm Tiêu mặt lạnh thản nhiên nói.

Nhìn Lâm Tố Uyển nhỏ giọng khóc thút thít, Liễu Thị cùng Lâm Hạm tại bên người khóc giúp đỡ (Băng: giống trù người ta chết thế), cũng biết sự tình giống như mình dự đoán vậy, cũng không nên hỏi, vốn là mệt mỏi chính sự triều đình, hiện tại cũng vô tâm quản lý những chuyện này, đưa đi đi, nhắm mắt làm ngơ, coi như chính mình chưa bao giờ có người nữ nhi này. (Băng: cực phẩm phụ thân, ta ghét loại này)

“Phụ thân, ta là nữ nhi của ngài, ngươi thực sự nhẫn tâm đưa ta đi sao?” Tố Uyển ngẩng đầu lên, môi trắng bệch, nói.

Liễu Thị mừng rỡ nhìn cảnh này, chỉ cần Lâm Tố Uyển này vừa đi, bà còn nhiều biện pháp đem nàng ta xóa đi. Mà bà tự nhiên trở thành quản gia chủ mẫu.