Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 31




Ba người bưng nước trà, nhìn thấy phòng khách phi thường náo nhiệt. Thượng Quan Thập vẫn đỏ mặt, dẫn đầu khó hiểu mở miệng hỏi: “Bác Hiên Viên và bác Nam Cung đang làm gì? Còn Nam Cung Ngữ và Hiên Viên Liệt, bọn họ làm sao trông như đang cãi lộn!”

Vừa nghe tiếng Thượng Quan Thập, bốn người lập tức ngừng đùng đoàng, mỗi người đều thay vẻ mặt bình thường. Nam Cung Ngữ cười híp mắt đi tới nói: “Anh gọi em Ngữ đi! Em cũng gọi anh Thập, được không?”. Cô vừa nói, vừa nâng lên một chén trà, không có chút hình tượng thục nữ nào mà nói.

“Ừ!” Thượng Quan Thập thấy sửng sốt, cậu theo bản năng gật đầu nhận lời.

Sau khi cầm hết trà, tất cả mọi người ngồi xuống, bắt đầu bước vào đại hội nói chuyện phiếm.

“Thập, công việc của anh là gì thế?” Nam Cung Ngữ hỏi.

“Anh làm việc tại bệnh viện trực thuộc đại học Nhân Hòa, là bác sĩ nhi khoa!” Thượng Quan Thập mỉm cười trả lời.

Nghe xong câu trả lời của Thập, Nam Cung Ngữ hoàn toàn say sưa. Trời ơi! Dụ thụ, lại còn là dụ thụ bác sĩ nhi khoa! Mình làm sao lại may mắn thế này a! Mình hưng phấn muốn chết!

Thượng Quan Thập khuôn mặt dấu chấm hỏi nhìn về phía Nam Cung Diễm, im lặng tỏ ý: “Cô bé làm sao vậy? Hình như hơi lạ!”.

“Cậu không cần để ý, nó vẫn luôn là như vậy! Quen là được rồi.” Nam Cung Diễm mỉm cười giải thích.

“Đúng vậy! Em gái bọn anh có rất nhiều ý nghĩ cổ quái, luôn có một vài hành vi ngoài ý muốn, em không cần để ý.” Nam Cung Phong đầu phủ đầy mồ hôi, đẩy đẩy mắt kính tiếp tục giải thích.

“Bọn nhỏ tên là Thượng Quan Tả Dực cùng Thượng Quan Hữu Dực sao! Tên rất hay!” Mẹ Hiên Viên khen.

Thượng Quan Thập mỉm cười nói: “Cảm ơn! Bởi vì bọn chúng là một đôi cánh của cháu, vì thế cháu cho bọn chúng cái tên này.”

Lời nói ngắn gọn rung động lòng mỗi người. Thì ra bọn nhỏ không chỉ là bảo bối Thập mạo hiểm tính mạng nguy hiểm sinh hạ, cũng là tất cả mạng sống cùng hi vọng của Thập.

Đang khi mọi người rơi vào cảm thán của mỗi người, Thượng Quan Thập bỗng nhiên đề nghị: “Hôm nay, Tả Dực cùng Hữu Dực cũng không ở. Tôi lấy ảnh chụp hồi nhỏ của Tả Dực đến đây nhé! Mọi người có muốn xem không?”

Mọi người ở đây đều cùng nhau gật đầu. Thượng Quan Thập hiểu rõ cười cười, liền đứng dậy đi vào phòng.

Mà ở sau lưng cậu lại xuất hiện một màn thế này.

“Này! Anh hai, thành thật khai đi! Ban nãy ở trong phòng bếp, hắc hắc! Anh cùng anh Diệu đã làm gì với Thập thế? Bằng không, Thập làm sao giống như một trái cà chua chín vậy? Nói mau đi! thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị nga!” Nam Cung Ngữ cười gian hỏi.

Câu hỏi của Nam Cung Ngữ giống như tin tức trung ương lúc hoàng kim, đặc biệt giá trị để nghe. Thế là, Nam Cung Diễm cùng Hiên Viên Diệu liền thành nơi tập trung của mọi người. Mọi người dường như cùng lúc nhìn về phía hai người bọn họ, yên lặng mà kích động chờ mong đáp án. Có điều, vẻ mặt hai người bọn họ, nhìn qua cũng dị thường cực đoan, phân hoá hai cấp khác thường.

Hiên Viên Diệu vẻ mặt thỏa mãn, vẻ mặt còn muốn nữa. Mà Nam Cung Diễm lại là vẻ mặt mất mát, vẻ mặt trời u ám.