Đợi Chờ Ký Ức

Chương 7




Tất cả chỉ là hồi ức của anh.

Hiểu Huy cầm ly nước cam vào phòng cho em gái, thấy Hải Quỳnh đang hí hoáy ghi ghi, chép chép cái gì đó rất chuyên tâm nên đến gần xem xét. Hóa ra là đang ghi những tuyển dụng trên mạng. Thấy em gái vất vả, Hiểu Huy bỗng cảm thấy đau lòng, từ nhỏ được cưng chiều chưa bao giờ phải vất vả cả. Anh đặt ly nước cam xuống, xoa đầu em gái nói:

- Hay là đến công ty anh làm đi, anh sẽ sắp xếp cho em công việc mà em sẽ có cơ hội phát huy tài năng của mình.

- Không đâu, em muốn thử tự lập một lần, khôngA thể cứ dựa vào anh và ba mãi. Vào công ty anh làm, nếu có gì thể nào em cũng chạy đến tìm anh khóc lóc cho xem – Hải Quỳnh liền lắc đầu và kiên quyết giữ vững ý kiến của mình.

Hiểu Huy thấy em gái kiên quyết như vậy thì đành chịu thua, anh biết cho dù có nói thêm thì với bản tính bướng bỉnh được chiều chuộng từ nhỏ của em gái, nhất định sẽ không nghe theo. Anh thở dài khẽ nói:

- Được rồi, em thích sao thì làm vậy đi. Nhưng không cần phải gấp gáp tìm việc như vậy, em mới tốt nghiệp, cứ thong thả chơi cho đã rồi hãy nghỉ đến việc làm.

- Em biết rồi, cám ơn anh – Hải Quỳnh cười hì hì nhìn anh hai nói.

- Uống nước cam đi, anh ra ngoài đây – Hiểu Huy đẩy ly nước đến trước mặt Hải Quỳnh rồi quay đi.

Hải Quỳnh nhìn theo bong dánh của anh trai thì long dâng lên cảm xúc yêu thương dào dạt. Từ nhỏ cô mất mẹ, ba lại bận bịu trên giảng đường, chỉ mình anh hai lo lắng chăm sóc cô, hai anh em vì vậy mà vô cùng thân thiết. Biết rằng anh trai lo lắng sợ cô vất vả mới đề nghị như vậy, Hải Quỳnh cảm thấy có chút có lỗi, cô bèn nói:

- Anh, nếu em không tìm được việc thì phải làm phiền anh rồi.

- Đừng khách sáo – Hiểu Huy quay lại cười vui vẻ nói.

Cả ngày Hải Quỳnh cầm đơn đi xin việc rất nhiều nơi, đến mỏi cả chân mà vẫn bị từ chối với lí do cô vẫn chưa có kinh nghiệm. Cô đành gọi điện hẹn lũ bạn ra than thở.

- Bà ngu quá, cứ nói dối là là đã có kinh nghiệm từ nữa năm đến 1 năm là được rồi – Minh Trang lườm bạn mình mắng.

- Xì… nhìn cái bằng tốt nghiệp của nó, người ta biết ngay là mới vừa tốt nghiệp thì làm sao mà nói dối – Phương Hồng lên tiếng trả lời thay cho Hải Quỳnh.

- Thì có gì đâu. Bà không biết là có nhiều người đã đi làm trước khi tốt nghiệp à. Cứ nói là đã làm thêm ở công ty nào đó là được. Chẳng có công ty nào hoạt động giống công ty nào cả. Cho nên không biết chỗ nào có thể hỏi mà lo gì – Minh Trang cãi lại.

- Thôi đi, Hải Quỳnh mà nói dối là bị bắt quả tang ngay, bị người ta biết được là tiêu – Lê Phương lên tiếng ngăn.

- Được rồi, bỏ đi. Chắc tao phải vác mặt đi nhờ anh Huy thôi – Hải Quỳnh than thở nói.

- Vậy cũng tốt, dù sao có anh Huy thì sẽ không bị tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới – Ngọc Yến gật đầu nói.

Trong nhóm thì Minh Trang quyết định đi tiếp sự nghiệp sáng tác của mình. Phương Hồng thì mở tiệm thời trang cao cấp để buôn bán cho đúng với sở trường của mình. Lê Phương thì tiếp quản công việc gia đình. Ngọc Yến thì xin được công việc gần nhà, nhưng cũng bị trục trặc vì quan hệ với đồng nghiệp không tốt nên trong nhóm chỉ mình cô có kinh nghiệm truyền dạy nhất cho Hải Quỳnh.

Sau đó mọi người tranh nhau kể chuyện hàng ngày của mình rồi cùng nhau ngồi cười. Đột nhiên điện thoại của Hải Quỳnh vang lên:

- Alô!

- Bạn có phải là Hải Quỳnh hay không? – Đầu bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

- Đúng vậy. Xin hỏi có việc gì hay không? – Hải Quỳnh lo lắng suy xét xem ai đang gọi ình.

- Vâng, mình là người của công ty LK, mình gọi đến để thong báo rằng bạn đã trúng tuyển vào đợt tuyển chọn lần này của công ty – Giọng bên kia vẫn nhẹ nhàng nói.

- Thật sao? Tôi trúng tuyển rồi sao? – Hải Quỳnh reo lên vui mừng rồi đưa tay ra hiệu ấy đứa bạn im lặng.

- Chính xác bạn đã trúng tuyển. Ngày mai mời bạn đến công ty làm hợp đồng thử việc trước. Chào bạn.

- Chào. Tạm biệt và cám ơn đã thông báo – Hải Quỳnh hớn hở nói.

- Đừng khách sáo – Đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy.

Nghe những tiếng túp túp từ đầu dây kia vọng lại mà Hải Quỳnh cứ ngỡ đang mơ. Không ngờ cô lại được trúng tuyển, không ngờ lại là công ty lớn như vậy tuyển chọn, không ngờ lần đầu tiên xin việc đã được nhận ngay. Hải Quỳnh vui đến nỗi, cô nhìn mấy đứa bạn ôm chầm nhảy múa mà chẳng nói được lời nào.

Sau khi qua cơn xúc động, cô mới thở hổn hển và từ từ nói:

- Mình được tuyển rồi, là công ty LK tuyển. bất ngờ ghê. Mình cứ tưởng là bị loại rồi khi thấy cái ông tổng giám đốc nhìn mình một cái rồi bỏ đi. Vậy mà….ôi vui quá đi mất.

Hải Quỳnh hớn hở reo mừng mà không hề nhìn thấy sắc mặt của mấy đứa bạn. Dường như họ đang gượng cười vui vẻ với cô nhưng ánh mắt lướt nhìn nhau rồi nhìn cô lo lắng, bất giác thở dài.

LK…tổng gíam đốc…câu chuyện của mấy năm trước lại hiện về. Người vẫn nhớ, thì mãi mãi không thể quên hình ảnh đáng thương năm đó.

Muốn nói ra nhưng sợ lại gây tổn thương một lần nữa, người đau thì vẫn đau, người đã quên thì hãy để quên đi.

Lần này Hải Quỳnh chọn một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt để bận đến trình diện trong lần đầu tiên. Người hướng dẫn lại dẫn cô đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Hải Quỳnh lo lắng vô cùng khi nhìn con số trong thang máy. Chưa nói đến việc cô vẫn chưa chính thức làm nhân viên thực tập nữa là, nói chính xác cô chỉ là một nhân viên hèn mọn, còn thấp hơn nhân viên bình thường đến mất bậc. Vậy thì sao lại được diễm phúc được đưa lên tầng cao nhất thế này.

Nhớ lại thái độ lần trước của cái anh chàng tổng giám đốc, cô lại thấy rầu rĩ vô cùng. Bây giờ chẳng phải cô đang đi đến giáp mặt anh ta sao. Bất giác Hải Quỳnh muốn khóc một trận quá.

- Ding……..

Cửa thang máy mở ra và người hướng dẫn cô đi thẳng vào phòng giám đốc trong dự lo lắng hồi hộp của Hải Quỳnh.

- Vào đi – Tiếng tổng giám đốc vang lên sau cánh cửa, giọng nói mạnh mẽ đầy uy lực.

- Tổng giám đốc, cô ấy là nhân viên mới đến thử việc – Người hướng dẫn Hải Quỳnh lên tiếng giới thiệu.

Tần Phong gật đầu nhưng không ngẩng đầu lên, anh đang chăm chú xem tài liệu sau đó nói:

- Được rồi, cô ra ngoài đi đợi một chút đi, tôi muốn phỏng vấn cô ấy một chút.

Người hướng dẫn gật đầu rồi cáo từ ra ngoài, còn Hải Quỳnh ở lại mặt đấi mặt với cái tên tổng giám đốc, chờ đợi buổi phỏng vấn lần thứ hai. Nhưng cô đứng đó cũng hơn 15 phút rồi mà tổng giám đốc vẫn chưa lên tiếng. Hải Quỳnh thầm nghĩ, công việc của tổng giám đốc đúng là bận rộn hơn người khác rất nhiều. Điều khổ sở nhất là hôm nay Hải Quỳnh mang một đôi giày cao gót, lại đứng lâu không hề cử động, bây giờ hậu quả đã xuất hiện. Cô cảm thấy hai chân mỏi nhừ, bàn chân tê cứng co rút nhức nhói. Chịu không nổi cuối cùng đành cúi người xuống xoa bóp lấy cái chân mấy cái, rồi dẫm dẫm cử động chân cho khỏi tê.

Nhờ hành động này của cô mà cuối cùng tổng giám đốc đã để ý đến sự tồn tại của cô đã bị anh ta quên lãng từ nãy giờ.

- Ngồi đi – Tần Phong lạnh lùng nói.

Hải Quỳnh khẽ ngồi xuống. Đầu vừa ngẩng lên thì chạm vào ành mắt của người đối diện, cô thoáng giật mình. Cái ánh mắt đó có gì đó rất kỳ lạ, vừa như lạnh lùng, vừa như hận, lại vừa như yêu thương đong đầy. Điều đáng nói, dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.

- Tại sao cô lại muốn vào đây làm? – Tần Phong lên tiếng hỏi khi hai người vô tình chạm mặt nhau.

- Ai cũng biết đây là công ty tốt nhất ở thành phố này, tôi đương nhiên là muốn được vào đây làm – hải Quỳnh thành thật trả lời.

- Chỉ có nguyên nhân này thôi – Tần Phong nhìn cô dò xét, anh mắt phảng phất một điều gì đó khó hiểu.

- Chỉ có nguyên nhân này thôi – Hải Quỳnh gật đầu đáp.

Tần Phong nhìn Hải Quỳnh chăm chăm không chớp mắt khiến cô đỏ bừng cả mặt lên, muốn ngoảnh mặt đi tránh ánh nhìn này nhưng lại không dám, đành miễng cưỡng nhìn lại. Bắt gặp trong đôi mắt ấy có sự thất vọng đến tội nghiệp, không hiểu sao Hải Quỳnh lại cảm thấy áy náy với đôi mắt ấy.

Với tay lấy tập hồ sơ xin việc của Hải Quỳnh đặt trên bàn, tần Phong mở ra nhìn một lượt rồi hỏi:

- Tại sao lại chuyển trường?

- Sao ạ. Tôi chưa từng chuyển trường? – Hải Quỳnh ngơ ngác nói.

- Nếu không muốn nói thì cứ im lặng, không cần phải giả vờ như thế – Tần Phong hừ mũi lạnh lùng phán xét.

Hải Quỳnh cảm thấy hơi chóng mặt, cô không hiểu cái anh chàng tổng giám đốc này có vấn đề gì hay không mà lại nói như thế. Còn đang mãi suy nghĩ thì nghe anh ta phán một câu:

- Được rồi, ra ngoài đi.

Đúng là tức chết đi được mà, Hải Quỳnh cố gắng chịu đựng sự tức giận này, mím môi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Còn phải khép cửa nhẹ nhàng nữa chứ. Đúng là ở nhà được cưng chiều, ra đường bị đối xử tệ bạc. Cô không tiếc lời hỏi thăm ông bà tổ tiên của cái tên tổng giám đốc này.

Nhưng đột nhiên

- Hải Quỳnh – Giọng nói nhẹ nhàng gọi sau lưng.

Hải Quỳnh giật mình quay lưng lại nhìn, lại bắt gặp một ánh mắt tràn ngập yêu thương và một giọng nói êm đềm.

- Nếu đã làm thì phải cố gắng hết sức.

- vâng – Cô khẽ cười đáp.