Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 23: Không thể dính mùi của người khác




Sau khi vào Câu Lạc Bộ, Đường Tố Khanh đi như bay, khẳng định cô đã khá quen thuộc với nơi đây, chỉ thấy cô đi nhanh vào dãy lầu ba, sau khi gõ cửa liền đi vào trong, quả nhiên lúc này trong phòng đã có ba người ngồi đợi cô.

Một cô gái xinh đẹp động lòng người đang hát một bài hát gì đó mà cô không biết tên, chỉ thấy cô ấy mặc một cái cái đầm len đen bó sát, vóc người vô cùng châm chọc, quyến rũ xinh đẹp lại có lực hút mê người, đôi môi đỏ tươi, da dẻ trắng như tuyết; gương mặt trang điểm nhẹ, khiến cho không ít đàn ông điên cuồng.

“Tiểu Khanh tới rồi, Tiểu Kiều bảo đã gọi điện cho cậu, nói cậu sẽ đến thế mà tớ còn không tin nữa, lại nói kể từ sau khi cậu kết hôn đến giờ hình như vô cùng bận rộn nha, có phải do chồng cậu quản lý cậu chặt quá phải không?” Cô gái đang ngồi trên ghế sa-lon nói chuyện với Đường Tố Khanh là một cô gái với đôi mắt long lanh, cười nói hòa đồng. Cô ấy cũng có một làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy rất có hồn, lông mày thon dài với hàng lông mi cong vút; đó là cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm.

Tên Mạc Anh - là người trong nhóm bạn thân của Đường Tố Khanh, đừng xem dáng vẻ cô tùy tiện như thế mà đánh giá lầm, hiện tại cô ấy là thư ký của chủ tịch tập đoàn Ngạo Thiên – tập đoàn lớn nhất thành phố S, địa vị có thể nói là dưới một người trên vạn người.

"Tới rồi." Ngồi trên sofa còn có một cô gái khác đang chào hỏi, giọng nói của cô khi gọi điện thoại cho Đường Tố Khanh buổi chiều và giọng nói thật bên ngoài không khác bao nhiêu, vóc dáng của cô cũng giống như giọng nói, tựa như một thiếu nữ bước ra từ trong tranh, trên người mang theo một vẻ cổ điển, nụ cười tươi có thể khiến cho người khác nằm ốm mấy ngày liền; cô chính là Tiểu Kiều trong lời nói của Mạc Anh, đại danh Johanne.

Đừng xem vẻ ngoài gió thổi là bay, bộ dáng nhu nhược của cô mà hoài nghi; ở thành phố A, danh tiếng của cô không nhỏ, hiện tại đang đảm nhiệm chức chủ tịch ngân hàng lớn nhất thành phố S. Có rất nhiều người có tiền hoặc quan cao nịnh bợ cô cũng không kịp; nhưng những kẻ giàu làm ăn bất chính, nếu đã làm sai cô có thể khiến công ty người đó đóng băng... chết thế nào cũng không biết.

Đường Tố Khanh mệt mỏi ngồi xuống chiếc sofa lớn, nhận lấy ly nước Johanne đưa tới, chậm rãi uống. Nhìn cô bạn vẫn đang hát say mê, cô thắc mắc hỏi: "Cậu ấy sao vậy, thế nào lại hát lung tung vậy?" .

"Không rõ lắm, có lẽ là muốn lập gia đình! Hôm nay vừa đến cô ta liền cướp micro hát đến bây giờ." Johanne cười ha hả nói, đối với người bạn tốt vẫn ca hát, cô không có ý kiến gì, nhưng những ca khúc cô bạn hát đều là hận phải lấy chồng, nghe lâu khiến đầu cô hỏng tư tưởng mất.

"Muốn lập gia đình? Bằng vóc dáng chọc người khác phạm tội của cô ấy, chủ nhiệm cục thuế đất, chỉ một câu nhỏ như đầu ngón tay thôi, sẽ có rất nhiều anh hùng tuấn kiệt chạy đến, vì sao phải buồn?" Đường Tố Khanh nhíu mày nói.

"Là rất nhiều người chạy đến, nhưng dung mạo của cô rất câu hồn đàn ông, có người chồng nào cam lòng để cho cô ấy ra ngoài một mình, còn không sợ bị người khác bắt cóc sao, kết hôn vẫn không thể mỗi giây mỗi phút đều nhìn chằm chằm đối phương, một chút tự do cũng không có. Cậu cho rằng ai cũng như cậu à, may mắn như vậy, gả cho người ta vẫn nhẹ nhàng bình thường, muốn làm gì thì làm, đối phương không dám trông nom cũng không cần biết." Mạc Anh cười nói.

Nghe vậy, Đường Tố Khanh nhìn về phía cô gái đang hát hăng say, một cô gái với vẻ ngoài chọc đàn ông phạm tội, đem ánh mắt sắc bén quét từ đầu đến chân của Doãn Lạc Vân, mày đẹp giật mấy cái, đích xác là không dám để cô đơn thân độc mã chạy loạn, không chừng sơ ý báu vật quý sẽ bị người ta cướp mất.

Bạn tốt mới vừa nói cô may mắn, cô cũng không rõ là mình có may mắn hay không, vốn đã kết hôn hai năm, nhưng hai người vẫn không có bất kỳ quan hệ nào, không ngờ lại bị ông nội bày mưu kế, trực tiếp đưa anh đến nhà của cô, để anh chăm sóc cô, kết quả quay đầu lại cảm xúc dần thay đổi.

Đầu tiên là anh bị người ta bắt cóc, sau đó là thấy anh trở thành một con người kỳ quái, càng ở bên cạnh anh, ấn tượng của cô về anh dần thay đổi, tâm tình dần chuyển biến.

Kể từ sau chuyến về thôn Lăng Thủy, áy náy luôn vây quanh cô, nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây, Đường Tố Khanh có chút cảm giác mệt mỏi. Từ trước đến nay cô có thói quen sống một mình, trong cuộc sống đột xuất hiện thêm một người, cô cũng cảm giác dường như cô không còn là cô, loại cảm giác này khiến cô vô cùng lo lắng.

Một ca khúc lạ rốt cuộc cũng kết thúc, lúc này Doãn Lạc Vân mới ngừng lại, nhìn thấy Đường Tố Khanh cau mày suy tính, cười trêu nói: "A Khanh, gần đây dường như cậu càng lúc càng bận rộn? Tớ đã nói rồi, bản tánh đàn ông rất bá đạo, kết hôn xong cứ bắt giam người, quả nhiên, con cừu nhỏ cũng là một người đàn ông bá đạo." .

Khắp người Doãn Lạc Vân đều có vẻ phong tình, còn cố tỏ ra ta đây hiểu biết, cô không phải giải thích, cả người vô cùng sinh động.

Đường Tố Khanh không lên tiếng, một mặt cô đang đắm chìm trong sự ái náy và tự trách với Giảng Thiếu Hiền; mặt khác, hai ngày nay bận túi bụi cũng thật là tội cho cái người chồng trên danh nghĩa của mình.

Thấy Đường Tố Khanh không lên tiếng, Doãn Lạc Vân vừa uống rượu vừa nói: "Nếu có thể gặp được một người đàn ông tốt rồi tự do kết hôn, cuộc hôn nhân đó không mang nhiều áp lực, vẫn được làm điều mình muốn, chỉ là có thêm một người thương yêu mình, thật là tốt biết bao, nhưng lý tưởng tốt đẹp còn thực tế thì rất tàn khốc, người đàn ông tốt như thế cũng không có ra đời." .

Nghe vậy, khóe miệng Mạc Anh rất không nể tình nở ra một nụ cười, không nhịn được lên tiếng giải thích, "Người đàn ông lúc mình cần thì tự động nhào tới, không cần thì phải biết tự động lắc mình, như vậy mới là người đàn ông tốt, chứ không phải chó với mèo sủng nhau", Lạc Vân rất được hoan nghênh, nhưng lần này choáng vì mình bị chơi một vố nặng, kết hôn rồi sợ bị người ta quản chế, không có tự do, không kết hôn lại cảm thấy rất cô đơn, cho nên dù vô cùng hận phải kết hôn cũng không thể không lập gia đình, cho nên mới có một màn phiền não như lúc này.

"Này đừng nói với tớ, trừ Tiểu Khanh ra, hai người các cậu cũng không có đối tượng nhé, tuổi này không gọi là nhỏ, nên kiềm chế tâm tình, tìm một người tốt lập gia đình, nếu không coi như vẻ thùy mị có hơn nữa, sau này cũng rất khó tìm đối tượng." Doãn Lạc Vân hét lên.

Bị nói đến, Mạc Anh và Johanne cùng nhất trí bĩu môi một cái, bốn người trong phòng không ai nhịn ai ra tay thuyết phục đối phương về nhóm còn lại, cứ như kẻ bị trộm rồi trộm ngược lại.

Đường Tố Khanh đi theo ba người bạn đã một thời gian không gặp mặt, họ cũng nhau nói chuyện cuộc sống gần đây, công việc hiện tại, cho đến nửa đêm, bốn người mới bất đắc dĩ nói lời tạm biệt rồi về nhà ngủ, chỉ có Doãn Lạc Vân còn tương đối tự do nên tìm chỗ khác chơi tăng hai.

Đường Tố Khanh chạy xe về đến nhà, trong phòng khách có chiếc đèn nhỏ được mở sẵn, điều này làm cho cô có cảm giác đặc biệt ấm áp. Ngày xưa khi có công việc về trễ, về đến nhà chỉ là một căn phòng lạnh lẽo và tối đen như mực.

Mượn ánh sáng mờ nhạt, Đường Tố Khanh quét mắt nhìn căn phòng một lần, phỏng đoán người chồng trên danh nghĩa của cô đã ngủ, cô đổi dép trong nhà rồi đi vào phòng; quả nhiên, qua ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu ngoài cửa sổ, cô thấy trên chiếc giường lớn của hai người đã có một người nằm sẵn trên đó.

Đường Tố Khanh rón rén đi đến tủ thủy tinh cầm áo ngủ của mình lên sau đó đi vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, cô mang một thân thể thoải mái đi ra ngoài, rồi đi tới bên giường, nhẹ nhàng vén chăn, nằm lên, đắp chăn, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Không mất bao lâu, Đường Tố Khanh vì mệt mỏi mà dễ dàng tiến vào mộng đẹp, nhẹ nhàng ngáy khò khò.

Đường Tố Khanh ngủ không lâu, người đang ngủ say bên cạnh lập tức mở mắt, đôi mắt như chim ưng vô cùng sắc bén, chẳng giống với người vừa tỉnh ngủ.

Thật ra thì khi Đường Tố Khanh vừa mở cửa đi vào, Sở Chiến đã tỉnh ngủ, nghĩ tới cô vì sao lại về nhà muộn, tâm Sở Chiến đã chua xót lợi hại, thật vất vả mới nhịn được để cô gái nhỏ tiến vào mộng đẹp, lúc này Sở Chiến mới dám muốn làm gì thì làm, không rõ ràng lắm chuyện vì sao trong tâm tư Sở Chiến hoàn toàn không muốn quan tâm đến công việc, thứ anh muốn chỉ là cô gái bên cạnh.

Sở Chiến nhẹ nhàng lật người, lưu loát đem Đường Tố Khanh đã tiến vào mộng đẹp kéo lại bên cạnh, sau đó hai cánh tay anh không khống chế được mà chống lên trên người cô, để tránh chuyện mình quá nặng mà cô thể đè chết người đẹp.

Sở Chiến nhắm mắt lại đem toàn thân Đường Tố Khanh ngửi một lần, có mùi xà bông thoang thoảng, nhưng trên người cô gái nhỏ ngoài mùi thơm xà bông ra còn có một mùi khác, đó là mùi rượu, mặc dù đã dùng xà bông để bôi xóa, nhưng cái lỗ mũi nhảy cảm của anh vẫn cảm nhận được, ừ, còn có mùi nước hoa của cô gái khác, một vài thứ tạp nhạp khác thì ngửi không rõ.

Sở Chiến vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đem toàn thân Đường Tố Khanh ngắm một lần, còn đào sạch phân tích sâu hơi thở của cô một lần. Lúc này mới xác định trên người cô không có dính mùi của người đàn ông khác, lần này trong lòng của Sở Chiến không còn vị dấm chua, mới chịu nằm xuống bên cạnh Đường Tố Khanh, đầu tựa vào chiếc cổ trắng noãn của cô, hôn cổ cô, còn rất vui vẻ đem gương mặt cô hôn loạn một lượt.