Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 41: Thất thố nam nhân




“Jess.. sao rồi? Ân.. hảo… Đã biết… Tốt… giữ gìn sức khỏe a~ Tạm biệt.” Hà Mộng Điệp cúp điện thoại thở dài nhẹ nhõm rồi nở một nụ cười ấm áp… là hai nữ hài… xem ra Jess lại phải mệt mỏi… cứ nghĩ tới bắt đầu từ bây giờ sau lưng Jess sẽ có một cái đuôi lớn cùng hai cái đuôi nhỏ cô liền cảm thấy buồn cười.. chàng lãng tử năm xưa bây giờ đã là một người đàn ông thực sự… cô mừng cho họ…

Nhìn phía đang híp mắt hạnh phúc mỉm cười nữ nhân Hiên Viên Thần sắc mặt chợt âm trầm… đôi màu trà ánh mắt lóe ra tia nhìn ảm đạm… thân thể lạnh lẽo như có một cơn gió lạnh buốt lướt qua… hắn… chưa bao giờ thấy cô mỉm cười một cách hạnh phúc như vậy trừ khi bé cùng buổi lễ kết hôn năm đó..

......

Trong bộ đầm trắng bồng bềnh tinh khiết Vũ Mộng Điệp nhìn phía bó hoa trên bàn khẽ mỉm cười.. bộ dáng bất an thay thế bằng vẻ mặt hạnh phúc… cô đi tới cửa ngọt ngào mỉm cười rồi khoác lấy tay hắn hạnh phúc híp mắt lại… qua lớp màn sa trắng tinh là nụ cười hắn không thấy rõ… nhưng hắn biết cô vẫn đang cười…

“Ghê tởm… Vũ Mộng Điệp… ngươi sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay.” hắn cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô rồi hài lòng cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay hắn khẽ run rẩy…

Hắn mãi mãi không quên được câu trả lời khi đó của cô… bởi vì cô đã nói “Yêu ngươi… ta không hối hận… Thần ca ca…” đó cũng là lần cuối cùng hắn nghe cô gọi hắn Thần ca ca…. bởi vì sau khi buổi lễ kết thúc cô đã chính thức lượt bỏ từ ca ca và dịu dàng gọi tên hắn… cô gọi hắn là Thần… chỉ là khi đó hắn chỉ khinh miệt mỉa mai châm chọc cô… rồi xem như không nghe thấy...

......

Ngụm càfê trong miệng khẽ chua xót… bàn tay cầm tách khẽ run lên rồi hắn nhanh chóng đặt tách nước lên bàn… trái tim càng thêm ủ rũ khó chịu… hắn còn nhớ rất rõ sau khi vừa kết thúc hôn lễ hắn đã buông ngay bàn tay mềm mại của cô và bỏ đi một mạch đến quán rượu…

Đêm tân hôn trong căn phòng lạnh lẽo… một thân hình bé nhỏ đang mong mỏi đợi hắn… nhưng lại thất vọng một cách nặng nề… bởi vì suốt một tuần sau đó sau buổi lễ… hắn chưa một lần bước chân vào nhà… ngôi nhà tân hôn của cả hai… hắn biết rõ điều đó.. nhưng lại không mấy quan tâm… chỉ lo lắng cho tâm trạng của Hải Nhiên Vi… bởi vì quyết định kết hôn cùng Vũ Mộng Điệp của hắn khiến cô giận hắn đã quá lâu rồi...

Tâm trạng của cô khi đó có phải hay không là tâm trạng bây giờ hắn có? Chua xót đến không thể diễn tả bằng lời… cô đơn lạc lõng trong lòng… lạnh lẽo trống vắng như trái tim bị khoét mất một lỗ?… cứ như từng nhát dao đang đâm vào tim khiến nó càng thêm đau đớn khó thở…

Hiên Viên Thần đưa tay vân vê nơi ngực mình rồi lần nữa cười khổ... hắn… lại nhớ đến quá khứ đó… cái quá khứ mà khi xưa hắn đã nguyền rủa nó cả trăm ngàn lần… cái quá khứ mà khi xưa hắn đã từng hy vọng chưa bao giờ xảy ra…

Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của cô là do tự tay hắn đánh mất… bây giờ hắn lại ích kỷ muốn giành giựt lại nó sao? Có phải hay không hắn thật đáng chết?

Nhìn phía đang tỏa sáng bốn phía nữ nhân hăn đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy cô vào lòng… cứ như khi còn bé… bảo vệ cô không bị ai bắt nạt… bảo vệ lấy nụ cười mà cô đã… từng có…

Vũ Mộng Điệp… ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Hay nói đúng hơn là… ta nên làm gì để ngươi có thể lần nữa tiếp nhận lại ta? Có thể hay không nói cho ta biết?

Cặp mắt nhắm lại rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt…

Đang cúi người lau lại chiếc bàn mà vị khách vừa đi Hà Mộng Điệp chợt cứng đờ người lại… dưới ánh hoàng hôn trong một tiệm càfê vắng vẻ nam nhân từ phía sau ôm chặt nữ nhân vào trong ngực của mình… vòng tay siết lại thật chặt như muốn khảm cô vào lồng ngực của mình…

Đột ngột bị ôm khiến cô chợt thất thần rồi cô giãy giụa đưa tay dùng sức tháo ra vòng tay đang vòng chặt cơ thể mình… đôi mắt tím tràn đầy tức giận cùng khó xử…

“Tiên sinh… thỉnh buông tay.” giọng nói lạnh lẽo vô tình vang lên khiến Hiên Viên Thần chợt giật mình một cách sững sờ… mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi khiến hắn càng thêm lúng túng… nhưng khiến hắn buông tay hắn lại làm không được… hắn không muốn buông ra thân thể ấm áp mềm mại trong ngực mình… hắn không muốn… hắn sợ buông ra rồi cô sẽ lại lần nữa biến mất trong cuộc đời của hắn… hắn không muốn đánh cuộc…

“Chỉ một chút… một chút nữa thôi… lão bà” chỉ ôm ngươi thêm một chút nữa là đủ… một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của cô khiến nó gần như bị bỏng… đầu hắn cúi xuống dựa vào hỏm cổ của cô khẽ run rẩy...

Hắn khóc?