Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu

Chương 22: Ra mắt nhà vợ




- Ba mẹ có tiền không để con sang Thái chuyển giới? - tiếp tục câu chuyện nhiều người, Khôi Vĩ nuốt nước bọt nói

- Sao thế? Người ngoài hành tinh đến bắt mày ạ? - Kiến Văn đứng dậy kẹp cổ thằng em, đồng thời ra xem cửa

- Tại người ngoài cửa đẹp trai quá mà.....

2 người nói gì đó sau cùng Kiến Văn cũng mời hắn vào nhà. Cẩu động kinh vẫn giữ gương mặt tươi cười rạng rỡ như hoa hậu Việt Nam, xách theo 1 hộp yến cao cấp đi vào

Mà nàng và Minh Triết há hốc mồm, những người duy nhất biết thân phận thật sự của hắn

- Cháu chào cô chú, cháu là Thiện Ngôn, con mẹ Thảo nhà đối diện. Hôm nay biết tin bác gái về, con đem chút quà biếu - hắn đặt quà xuống bàn

Trái táo nàng đang ăn bỗng nhiên trở nên vô vị. Đầu tóc đã nhuộm màu đen nguyên thủy rồi ha. Đột nhiên tóc hắn màu đen làm nàng cảm thấy thật nhục nhã dùm cho màu tóc dân tộc. Ngứa mắt, lập tức lôi hắn ra 1 góc

- Cậu đang làm cái trò yêu gì trong nhà tôi thế?

- Còn làm gì, không thấy sao, tôi đang biếu quà cho bác gái - hắn bình chân như vại

- Gì? Bác gái, ai mượn cậu tặng quà

- Không lẽ muốn tặng, tôi phải xin phép chị. Dù sao quà cũng là tôi tặng bác gái, đâu phải chị, đừng ảo tưởng nữa.... - xem cái miệng của hắn kìa. Hắn bảo hắn là bánh bao ú nàng không tin cũng là chuyện dễ hiểu

- Ngậm mồm lại cho tôi, từ khi nào mồm mép cứ như chim chích chòe thế hả? - nàng trợn mắt, lợi dụng vẻ hung dữ hù dọa hắn

- Hừ, ngày xưa thì 1 chị 2 em, bây giờ cứ tôi tôi cậu cậu, vậy mà chị còn lên mặt được sao?

- Cẩu, động, kinh - nàng nghiến răng ken két. Hắn vẫn nhướn mày kiêu ngạo, tỏ vẻ không thèm nghe nàng. Thấy vậy, nàng đổi chiêu mới, giọng điệu mềm mỏng - Bánh bao ú~~~ - vẻ mặt nàng thay đổi thật nhanh, để hắn coi nàng còn kiên nhẫn đến bao nhiêu - à không......em trai....

- Tôi cấm chị gọi tôi là em trai! - nghe tới chữ thứ ba hắn lại tức giận, không cho phép nàng xem hắn là trẻ con

- Xí, không kêu em cũng than, kêu em cũng quát. Cậu thật như cái chổi cùn.....

Hắn nghe được càng tức giận hơn, định mở miệng nói thêm gì đó nhưng bên ngoài đã vọng vào tiếng người lớn

- Kim, làm gì thế con? - nàng liếc hắn rồi mỉm cười đi ra

- Dạ mẹ....

- 2 đứa quen nhau sao?

- Là ông chủ cũ của con đó - nàng hào phóng cho hắn 1 danh phận

- Kiêm bạn trai ạ - hắn đốp thêm 1 câu điếng người. Ngay lập tức hằng hà sát khí lạnh lẽo toát ra từ Minh Triết. Nàng trợn mắt nhìn hắn, không kịp nói năng gì

Trong lúc 2 người còn bàn chuyện chính sự, Minh Triết đã nhanh chóng triển khai thông tin cho anh em, bàn kế hoạch tác chiến, tuyệt đối không để cành liễu ở nhà rơi vào tay lâm tặc. Vì vậy mà, 2 người kia cũng nhìn hắn với ánh mắt khác người cùng với những suy nghĩ thầm kín

Hoàng Kiến Văn: "Nghe anh hai nói ổng tóc bạc, té ra là đã nhuộm tóc rồi á. Mặt cũng không tệ mà không biết tính cách quái dị cỡ nào"

Hoàng Khôi Vĩ: "Tuyệt hảo, tuyệt hảo, gương mặt với tỉ lệ vàng. Ước gì người đến giúp việc cho anh ấy là mình"

Trong khi đó, cũng có 1 cuộc đối thoại ngầm giữa những bậc tiền bối

Mẹ Kim: "Thằng đó có vẻ để ý con mình, nếu sau lấy phải con mình thì....."

Ba Kim: "Chúng ta nên thông cảm với con rể?"

Mẹ Kim: "Không. Thằng đó chắc kiếp trước tạo nghiệt nhiều lắm mới vớ phải con gái mình. Không nên thông cảm"

- Mọi người đừng nghe thằng này nói bậy - nàng lập tức thanh minh nhưng liền nhận được cái trừng mắt của mẹ thì nín bặt

- Được rồi, từ từ ngồi xuống nói chuyện đã - hắn thuận theo ý bà, ngồi đối diện như đàn ông thực thụ - thế, sao quen nhau mà bác không thấy gặp mặt gì hết??

- Dạ tại..... - hắn ngưng 1 lúc, nhận ra không biết bao nhiêu lựu đạn với cả bom nguyên tử bắn về mình, ngược lại thái độ vô cùng lễ phép mà tiếp - tại Kim cô ấy nói chưa muốn nói với bác, với lại, chuyện tụi con sống chung nhà..... - hắn bỏ lửng câu nói mờ ám, liếc gương mặt càng ngày càng khó coi của nàng

- 2 đứa đã đến mức đó rồi sao? - mẹ ngạc nhiên, không ngờ nàng lại dạn như vậy

- NÀY TÊN KIA, ĐỪNG CÓ NÓI BẬY BẠ!!! - nàng lập tức thét lên như heo bị chọc tiết

- Gì chứ? Cái gì của anh..... cũng cho em nhìn thấy hết rồi - phi phi, buồn nôn, hắn còn bày ra vẻ mặt cún con, lời nói đen tối như vậy, muốn đầu óc trong sáng nữa cũng khó

Oan quá! Phật tổ đức mẹ ơi, oan cho Hoàng Nhã Kim con quá! Nàng khóc không ra nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Cũng may còn có anh em sống chết có nhau. Trong khi mẹ đang tiêu hóa lời nói hiện đại của giới trẻ, Minh Triết đã can ngăn:

- Mẹ, chỉ là sống tạm vài ngày lúc chị Hòa ở nhà mình thôi. Hơn nữa Kim nó là giúp việc chứ có chơi đâu - Minh Triết nhanh miệng đập tan âm mưu xâm lược đầu óc mẹ Kim của hắn

- Nhưng mà.....vài ngày vẫn cứ là vài ngày, làm sao con biết không có chuyện gì phát sinh? - hắn cũng ngầm đồng tình ý kiến của mẹ Kim nên không có mở miệng nửa lời

Ngược lại, Minh Triết bị mẹ làm cho kín miệng, chỉ đành ngước mắt bất lực nhìn nàng. Đợt này thì hỏa khí của nàng thật sự đã bốc lên cao lắm rồi. Hắn dám lớn mật ở trước mặt mẹ nàng, hủy hoại danh tiết của nàng, ở trước mặt bao nhiêu anh em, hủy đi hình tượng của nàng, nếu nàng cứ tiếp tục nhịn nhục như nhịn đi tiểu như vậy, hẳn là đã bị vỡ bóng đái từ lâu rồi

- Mẹ, mẹ thật sự tin con có khẩu vị tệ đến thế sao? Lại muốn lái máy bay bà già à?

- Nhỏ hơn tuổi chị luôn sao? - Kiến Văn ngạc nhiên

- Cái gì mà khẩu vị tệ, người ta đẹp trai ngời ngời thế còn gì? - mấy con mắt trợn trừng nhìn Khôi Vĩ - quân phản bội kia...

- Này, mày có nhớ thằng Bi không? Nó với tên này là 1 đấy

- Bi? Bi nào?

Ngay lập tức xâu chuỗi các sự việc, kết nối đến kí ức "Thằng Bi và những người bạn", từng người từng người có những vẻ mặt hết sức phong phú. Nàng nhếch mép, coi hắn tự kiêu được bao lâu

- Ơn bờ li vơ bồ..... - Khôi Vĩ nín câm không thèm ơi hỡi gì sấc

- Dù sao cháu cũng quen biết nhà mình từ lâu, xem cũng giống như người thân - ngược lại mẹ Kim giống như tuyên bố tuyên ngôn độc lập, làm tổn thương bao trái tim nhỏ bé

- Mẹ! Mẹ nói cái gì thế? - nàng nhảy dựng lên oan oan. Cái gì mà quen biết, cái gì mà người thân

- Suỵt, người ta đang bàn chuyện trọng đại, đừng ồn ào - cái gì mà chuyện trọng đại, bộ muốn hỏi cưới nàng hay sao?

Nàng thấy không thể làm gì được mẹ, lại xoay qua ngước môi mắt long lanh cún con nhìn ba cầu cứu. Ba Kim cũng chỉ biết lắc đầu, nhà này mọi quyền hành đều nằm trong tay mẹ. Mà đám quân binh vô dụng này cũng chỉ ngước mắt ngu ngốc nhìn thôi

Thôi xong, thôi xong, thôi xong rồi. 2 người này đang nói cái gì mà nàng không nghe ra nổi. Đầu nàng bắt đầu ong ong, cái gì mà 2 người nói nhiều thế nhỉ? Nàng còn mơ màng thấy hắn đưa danh thiếp cho mẹ nàng nữa. Không được, không được đưa...nàng thầm thét trong đầu nhưng tay chân cứ như đeo chì cứng ngắc không cử động được

Mãi 1 lúc sau mẹ mới gật đầu như bao thanh thiên phán án, nàng mới được lôi ra ngoài không khí trong lành. Tại sao mẹ cứ phải viện cớ cho cả 2 trong khi nhà nàng với nhà hắn gần xịt, gần quái gì đưa với chả tiễn khách

Mặt nàng đen như đít nồi, hừng hực không nói lấy 1 câu

- Chị không nói gì, làm tôi hơi tổn thương đó

- Tổn thọ càng tốt

- Ai, chị đừng độc ác như vậy mà

- Hừ, ác sống lâu, chưa nghe à?

- Chị giận sao?

- Không phải giận.....mà là tôi muốn 1 phát chém chết cậu luôn đi... - nàng nghiến răng trợn mắt

- Đừng vậy mà, sau này còn ở với nhau dài dài, chị mà cứ như vậy làm sao còn sức, sẽ nhanh chóng tăng huyết áp, đồng thời làm giảm đi tiền trong tài khoản của tôi thôi

- Cái gì? Còn có sau này, cậu đùa với tôi đó à.....mà tôi bị cao huyết áp liên quan éo gì đến tiền trong tài khoản của cậu? - thật không thể tin nổi là nàng với hắn đang đứng giữa đường đôi co trái phải trong khu 2 nhà chỉ cách nhau 2 chục mét là cùng

- Sao không liên quan? Tại vì sau này tôi còn phải trả tiền thuốc men cho vợ nữa mà..... - đột nhiên hắn thôi đùa cợt hẳn, nói nghiêm túc. Nàng thấy cổ họng mình nghẹn lại, tức thời cơn giận lắng xuống

- Cậu.....

- Thật ngại quá, vợ tương lai của tôi mặc dù lớn hơn tôi, nhưng tính tình lại vô cùng trẻ con, hay nói tục chửi thề nhưng không biết tại sao năm xưa lại được đạo đức tốt, cũng mang hơi hướng đàn ông, thường xuyên động đến đồ lót đàn ông mà không thấy ngứa tay, đồ ăn cô ấy nấu cũng không ngon và có thể đôi khi tôi phải đến bệnh viện kiểm tra lại vị giác của mình....... - bây giờ hắn đang xỉa xói nàng đó sao. Nàng tức giận quay người đi nhưng nhanh chóng bị giữ lại

- Cũng có thể, tôi không thể hứa hẹn được gì nhiều cho cô ấy, không thể nói sau này sắm biệt thự Đảo Xanh hay Lambogini, nhưng tôi.....

- Cậu đang nói nhảm cái gì thế, vợ tương lai của cậu thì liên quan gì đến tôi - nàng hất mặt sang chỗ khác, làm bộ khó chịu giận dữ

- Chị thật sự......không muốn biết người đó là ai ư? - hắn đan chặt 5 ngón tay với nàng

Có lẽ sự ấm áp và cái nhồn nhột khó tả đó làm nàng không nỡ buông tay, thành ra, nàng vẫn để im cho hắn tự tung tự tác. Tim nàng khẽ theo chiều rung rung....

- Không muốn biết.... - nàng nói lắp bắp, không hiểu sao tim đập chân run như chính bản thân sắp đi tỏ tình

- Không muốn biết, vậy thì anh sẽ nói cho em biết..... - hắn đột nhiên thì thầm to nhỏ vào tai nàng - Chị bánh bèo, nếu cả đời này anh dùng cái tên này gọi em, vĩnh viễn không có 1 người đàn ông nào thèm ngó ngàng tới em giống như em nói, vậy anh sẽ theo em cả đời, được không?

Nàng thoáng sững sờ đỏ mặt, cũng có chút lâng lâng, có chút buồn cười, có chút hạnh phúc của người được tỏ tình. Nhưng vẫn làm mặt lạnh kiêu ngạo

- Bây giờ.....cậu đang......tỏ tình với tôi đó sao? - nàng cứ tưởng mấy người tỏ tình hay sến lắm, ai ngờ lại dễ nghe như vậy. Hơn nữa, nàng còn có chút rung động nha

- Rõ ràng như vậy mà, không nhận ra sao?

- Nếu tôi......không đồng ý thì sao? - nàng nhướn mày hỏi vặn lại

- Nếu vậy sau này hằng ngày anh phải mua yến với nhân sâm cho mẹ em tẩm bổ rồi, nhân tiện bàn bạc ngày cưới luôn

- Không sợ tốn tiền?

- Đằng nào tiền anh kiếm cũng là vì em

- Cậu thật sự......thích tôi sao? - nàng hoài nghi cứ muốn hỏi đủ thứ. Ai bảo chuyện này quá đột ngột chi

- Anh không biết.... - hắn thành thật lắc đầu, làm nàng tưởng hắn thật sự có vấn đề về thần kinh - anh chỉ biết, mình muốn cùng em vĩnh viễn ở chung 1 chỗ thôi