Đời Người Bình Thản

Chương 52-2




Đường Tiểu Thiên mừng rỡ, vội vàng giải thích, "Là em gái ruột của tớ, không phải là bạn gái." Thật tốt quá, cậu ta còn có cơ hội. "Ngại quá, xem như cũng quen biết." Mạnh Yên ngượng ngùng cười cười, cũng không muốn nói nhiều. Nhưng Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh đã sớm thu vẻ mặt người trước mặt trong mắt, trong lòng đã sớm khó chịu.

"Không sao sao." Sắc mặt Đường Tiểu Thiên vui mừng, "Trong nhà của bọn tớ không nấu ăn, cho nên mới ra ngoài tìm đồ ăn, lại quên hôm nay là lễ tình nhân."

Hàn huyên mấy câu, Đường Tiểu Thiên dẫn em gái đi tìm chỗ ngồi ngồi xuống ăn cơm.

Diệp Thiên Nhiên thấp giọng hỏi, "Sao em biết cậu ta?"

Mạnh Yên thấy khó hiểu hỏi ngược lại, "Anh không nghe thấy sao? Là hôm sinh nhật của Phương Phương nên quen biết." Lỗ tai anh rất tốt, nghe rõ còn hỏi?

"Chính là ngày khai trương công ty hôm đó?" Diệp Thiên Nhiên hỏi tới. Anh nhớ ngày hôm đó đó cô chỉ nhắc tới chuyện của Phương Phương và Giang Vũ, những chuyện khác không đề cập tới.

"Đúng vậy, em không kể qua sao?" Mạnh Yên không khỏi hoài nghi nhớ lại.

"Không có." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận nhìn cô, "Hai người chỉ gặp mặt qua một lần sao? Sao anh thấy có vẻ em và cậu ta rất thân."

"Chỉ 1 lần, thiếu chút nữa em không nhận ra, thật mất mặt." Mạnh Yên không nhớ được mặt của người không quen, thường người mới gặp mặt một hai lần chào hỏi cô, mặc dù cô cười đáp trả, nhưng trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có ấn tượng.

"Trí nhớ của em luôn không tốt." Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên dễ chịu hơn, bệnh đãng trí của cô anh rất rõ, xem ra tên kia không có cơ hội khiến cho cô nhớ, hoàn toàn không cần lo lắng.

"Hừ, làm gì có?" Mạnh Yên đảo mắt, phát ra một tiếng cười quái dị, "Không phải là anh đang ghen nhỉ?"

"Làm gì có?" Diệp Thiên Nhiên tặng cái liếc mắt cho cô.

Mạnh Yên nghịch ngợm giễu cợt mấy câu, "Phải, chưa ăn dấm là tốt rồi, em còn sợ anh ăn dấm chua rồi biến thành dáng vẻ điên cuồng quát tháo."

"Lúc nào thì anh ăn dấm chua rồi biến thành dáng vẻ điên cuồng quát tháo? Cô bé này lại nói lung tung." Diệp Thiên Nhiên siết chặt khuôn mặt tươi cười của cô. Nhìn bộ dáng cô đắc ý sao lại khó coi vậy? "Tuyệt đối sẽ không có chuyện này."

"Thật sao? Có những chuyện không thể nói trước." Mạnh Yên thuận miệng một câu. ^d&d(l)q_d

"Đương nhiên là thật." Diệp Thiên Nhiên hùng hôn nói, đáng tiếc anh quên trên đời không có chuyện tuyệt đối, có những chuyện tuyệt đối không nên nói trước.

Ăn xong món tráng miệng, hai người đứng dậy rời đi, lúc đi qua người Đường Tiểu Thiên lịch sự lên tiếng chào muốn rời đi.

Đường Tiểu Thiên đứng dậy gọi cô lại, "Mạnh Yên, cậu có cách thức liên lạc không? Cho tớ số điện thoại đi."

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên tối sầm, nam sinh này lại muốn đuổi theo Mạnh Yên, không thể tha thứ.

"Có chuyện gì không?" Mạnh Yên dừng bước khó hiểu nhìn cậu.

Sắc mặt Đường Tiểu Thiên ửng đỏ, "Ặc, nếu như trường học của bọn mình lại thi gì đó, mời cậu đi xem." Đây là cái cớ cậu đã suy nghĩ thật lâu, theo đuổi nữ sinh hình như cũng không đơn giản như vậy.

"Như vậy à." Mạnh Yên suy nghĩ một chút, "Cậu có thể nói với Phương Phương một tiếng, số điện thoại nhà của tớ không tiện cho người khác." Khéo léo từ chối như vậy là nể mặt Lâm Phương Phương, ai biết sau này cậu ta có quen Lâm Phương Phương không? Lúc này mà cô còn không rõ ý tứ của Đường Tiểu Thiên thì thật ngốc.

"Được." Đường Tiểu Thiên đành đồng ý, dù sao cô đưa ra lý do hợp tình hợp lý. Nhưng đảo mắt nghĩ có lẽ gia đình cô rất nghiêm khắc, ba mẹ cô không thích nam sinh gọi điện thoại cho cô, như vậy nói với người khác cũng không có cơ hội. Cậu có thể từ từ suy nghĩ biện pháp. d?d?l?q?d

Đi ra cổng lớn, Diệp Thiên Nhiên vẫn đen mặt, kéo tay cô im lặng không lên tiếng đi.

"Thuê xe trở về, thời tiết quá lạnh." Mạnh Yên đi một đoạn đường, cảm giác người bên cạnh có gì đó không đúng.

"Không phải em nói chỉ gặp mặt cậu ta 1 lần sao?" Diệp Thiên Nhiên dừng lại nhìn chằm chằm cô, "Vậy tại sao cậu ta muốn xin số điện thoại?"

"Làm sao em biết?" Mạnh Yên không giải thích được.

"Em. . ." Diệp Thiên Nhiên vừa tức vừa giận, có thể thấy rõ ràng bộ dạng cô như tàng hình trong chuyện này, lại không ngờ nam sinh kia nói ra ý đồ với cô.

"Người ta cũng không làm gì, chẳng qua là muốn xin số điện thoại mà thôi." Gương mặt Mạnh Yên vô tội, "Khoan nói người ta muốn gì, em không liên quan. Anh có thể không hẹp hòi vậy chứ? Em không có dụ dỗ cậu ta, có cần đến mức vậy không?" Người ta cũng không làm gì, chưa kể đây là người mà Phương Phương thích, cô không có hứng thú với đời sống tình cảm của người khác.

Diệp Thiên Nhiên nghe lời này, biết cũng không có thể trách cô, mười ngón tay nắm chặt cô, "Em nói thế nào? Con gái mà nói gì dụ dỗ, thật khó nghe."

"Ai biết đầu óc anh có nghĩ vậy không?" Mạnh Yên biết anh hết giận, lắc lư tay anh cố ý nói như vậy.

"Nói bậy, sao anh lại nghĩ em như vậy?" Diệp Thiên Nhiên nóng nảy, "Anh chỉ là . . Chỉ là có chút khó chịu nam sinh kia, ngay trước mặt anh với em xin số điện thoại, cũng thật là quá đáng." Ở trong lòng anh, Mạnh Yên vẫn là tốt nhất, cô làm việc gì cũng đúng. Không tốt không đúng cũng là người khác.

"Cậu ta lại không biết quan hệ của chúng ta." Mặc dù Mạnh Yên không biết rốt cuộc anh khó chịu chuyện gì, nhưng vẫn dịu dàng dỗ anh. Đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ.

"Em còn nói giúp cậu ta? Có phải em muốn chọc anh tức chết?" Diệp Thiên Nhiên lại thưởng cô cái liếc mắt. d_d_l_q_d

"Được rồi." Mạnh Yên chui vào trong ngực anh, ôm anh cọ cọ, "Vui vẻ hưởng thụ ngày lễ, cần gì vì người ngoài mà cãi nhau, vậy có ngốc không?"

"Thật sự chỉ là người ngoài?" Được cô ôm lấy cơn tức giận cũng biến mất, lại nghe được câu này, trên mặt Diệp Thiên Nhiên không khỏi lộ ra nụ cười.

Mạnh Yên cười híp mắt gật đầu, "Dĩ nhiên, chỉ gặp mặt một lần mà thôi."

"Đừng đến trường học cậu ta." Diệp Thiên Nhiên vẫn có chút không yên lòng.

"Được." Mạnh Yên rất sảng khoái.

"Phương Phương kéo em đi, cũng không cho đi." Diệp Thiên Nhiên càng được voi đòi tiên.

"Được." Mạnh Yên buồn cười anh ngây thơ. d+d+l+q+d

"Cậu ta tới tìm em, em cũng không được để ý đến cậu ta."

". . ." Im lặng

"Sao lại không đồng ý?"

"Không còn lời nào để nói."

". . ."