Đời Người Bình Thản

Chương 70




Diệp Thiên Nhiên lái xe chờ ở cổng chung cư, ánh mắt lo lắng nhìn vào bên trong cánh cổng của chung cư, sau nhiều lần đứng ngồi không yên, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Mạnh Yên đi ra, trên vai cô khoác túi, hai tay đều xách hai túi đồ nặng nề bước đi. Tất cả đều là thực phẩm Lý Thiến đã chuẩn bị để cô mang đi.

Nhìn thấy vậy, anh khẩn trương mở cửa xe chạy ra giúp cô xách mấy túi đồ, đợi cô ngồi yên vị trong xe mới hỏi: “Cha mẹ em có nói gì không? Hai người có đồng ý cho em tiếp tục gặp anh nữa không?”

Mạnh Yên liếc mắt trừng anh một cái: “Cha mẹ em không phải phát xít, hơn nữa bọn họ sẽ không ép buộc em làm bất cứ việc gì em không muốn.” Từ lúc còn nhỏ cha mẹ cô đã rất tôn trọng quyết đinh của cô, bất kể là trong sinh hoạt cuộc sống hay trên phương diện công việc.

Có điều sau chuyện hôm qua, Lý Thiến xúc động cùng cô ngồi nói chuyện cả buổi tối nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn ngồi nghe.

Diệp Thiên Nhiên vỗ ngực: “Làm anh sợ muốn chết, thật sự anh rất lo lắng hai người không cho anh gặp em nữa.” Lời nói này của anh là nửa đùa nửa thật. Nếu xảy ra chuyện đó thật chỉ sợ anh sẽ càng phản kháng mạnh hơn.

Đêm hôm qua, anh trằn trọc không ngủ, đến khi Mạnh Yên gọi điện cho anh nói không cho anh đến Mạnh gia đón cô, mà chỉ cho anh chờ ở cổng chung cư thì trong thâm tâm càng lo sợ hơn.

Mặc dù anh biết cha mẹ Mạnh Yên vô cùng thương yêu cô con gái này nhưng vẫn lo sợ cô sẽ bị mắng, cô sẽ bị cha mẹ cấm túc ở nhà.

Mạnh Yên bị động tác của anh chọc cười, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt nói: “Anh lo lắng như vậy sao? Vậy tại sao anh còn nói ra làm gì?” Hại cô không hề có sự chuẩn bị mà trực tiếp phải đối mặt với tình huống lúc đó, càng nghĩ cô lại càng thấy giận.

Diệp Thiên Nhiên xoa nhẹ lên khuôn mặt cô dỗ dành: “Chuyện của chúng ta không thể trốn tránh mãi được, chỉ là anh muốn tranh thủ để cha mẹ em có thể đồng ý chuyện của chúng ta.”

Lén lút qua lại cũng đã mấy năm rồi, thật sự anh không thích loại cảm giác đó, thật sự không thể chịu được.

Mạnh Yên tức giận đẩy bàn tay của anh ra: “Anh nghĩ hay thật, bây giờ toàn bộ bị anh phá hỏng hết rồi.” Thật là, vào lúc này mà anh vẫn cứ bình chân như vại, nhìn thật chướng mắt.

Diệp Thiên Nhiên cười cười: “ Không có việc gì, anh sẽ tìm cơ hội cùng cha mẹ em nói chuyện.” Anh chỉ cần cô đồng ý là được, còn về phần cha mẹ Mạnh Yên từ từ sẽ nói chuyện, một ngày nào đó anh sẽ nắm chắc trong tầm tay.

Mạnh Yên nhíu mày: “Cha mẹ em rất cố chấp, em đoán chắc hai người sẽ không đồng ý.” Như tối hôm qua, Mạnh Ngọc Cương phản đối kịch liệt như vậy, chuyện này sợ rằng rất khó có thể thuyết phục.

Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cợt nhả nói: “Sẽ có cách giải quyết, còn nếu không có cách nào thì mình sẽ tự tạo ra kiểu gì cũng sẽ giải quyết được.”

“Anh thật là.” Mạnh Yên tức giận hung hăng đánh vào cánh tay anh mấy cái, cô đang nói chuyện đứng đắn với anh, mà anh vẫn cứ làm trò. Anh không biết cô đang rất lo lắng hay sao?

“Đừng giận anh.” Thấy cô giận, Diệp Thiên Nhiên nhẹ nhàng nói với cô: “Thật sự anh cũng không có biện pháp nào khác, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói.”

“Ít nhất anh cũng phải thương lượng trước một chút với em đã chứ.” Mạnh Yên vẫn càm thấy buồn bực: “Tự nhiên anh nói ra chuyện này, làm em không kịp ứng phó.” Đến cuối cùng cô cũng lựa chọn sẽ cùng anh đối mặt, nhưng khi sự việc xảy ra thì thật sự bị dọa sợ rồi.

“Thương lượng với em, em sẽ đồng ý để anh làm như vậy sao?” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên thừa biết, cô thích nhất là dùng chiến thuật “câu kéo”, muốn kéo dài đến mức không thể kéo được nữa mới chịu giải quyết vấn đề.

Mạnh Yên véo cánh tay anh cho đến lúc anh bị đau hô to gọi nhỏ thì mới thấy bớt tức giận: “Chuyện của chúng ta cứ từ từ không cần gấp đến vậy.” Bọn họ còn trẻ, có gì mà gấp chứ.

“Anh biết rồi, còn có thể làm thế nào?” Diệp Thiên Nhiên lại tiếp tục trêu cô: “Cùng lắm thì lần sau có chuyện nhất định anh sẽ thương lượng với em.”

Việc đã đến nước này, Mạnh Yên cũng không thể làm gì: “Nhớ những gì anh nói hôm nay đấy, sau này nhất định phải thương lượng với em trước.”

“Rõ.” Diệp Thiên Nhiên trả lời cực kỳ vang dội, chỉ là không biết có thực hiện hay không đây?

Mấy ngày sau đó, Mạnh Yên và mọi người trong công ty bận rộn làm việc. Cho đến ngày nhập học cô không thể không gác lại công việc đi đến trường báo danh.

Thẩm An và cô cùng nhau bàn bạc, quyết định để Mạnh Yên sẽ tới công ty trợ giúp vào hai ngày cuối tuần, đồng thời đưa cho cô một chiếc điện thoại di động, trong trường hợp có việc đột xuất xảy ra có thể trực tiếp gọi cho cô. Vì là công ty chuyên thiết kế nội thất nên mọi người phải sắp xếp nghỉ luân phiên vào các ngày cuối tuần, không giống các công ty khác toàn bộ nhân viên được nghỉ vào ngày chủ nhật. Có rất nhiều thành phần trí thức được nghỉ vào những ngày cuối tuần mới có thời gian nghĩ đến chuyện sửa sang lại căn hộ, tất nhiên công ty cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này.

Mạnh Yên nhận điện thoại xem đi xem lại, bây giờ mẫu mã điện thoại rất đẹp không giống mẫu điện thoại to như cục gạch trước kia nữa. Cô còn chưa kịp tìm hiểu kỹ các chức năng của điện thoại đã bị Diệp Thiên Nhiên lấy để lưu số điện thoại của anh vào bộ nhớ. Anh đã dùng điện thoại từ lâu, khi có việc cần liên lạc sẽ thuận tiện hơn.

Lúc trước anh cũng bảo cô nên dùng điện thoại di động để hai người liên lạc dễ dàng một chút, nhưng cô vẫn lắc đầu không chịu dùng với lý do kiểu dáng điện thoại không bắt mắt. Lần này thấy cô không có phản kháng gì, tất nhiên anh phải nắm chặt lấy cơ hội.

Mạnh Yên bật cười, lắc đầu một cái nhận lại điện thoại từ tay của Diệp Thiên Nhiên, cô nhìn màn hình điện thoại ngạc nhiên, anh lưu số điện thoại của mình vào vị trí thứ nhất, đã thế lại còn đặt tên “bạn trai thân yêu”. Trời ạ, anh cũng thật là quá mức rồi, thiết lập điện thoại như thế này làm sao cô dám gặp người khác đây.

Ngón tay cô định xóa bỏ thì bị Diệp Thiên Nhiên ngăn lại: “Không cho đổi.” Anh ước gì tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của hai người, vừa hay tuyên bố chủ quyền.

Khóe miệng Mạnh Yên cong lên: “Anh trai à, da mặt em không dày như da mặt anh đâu.” Nếu để cho người khác nhìn thấy, mặt mũi cô biết để vào đâu đây.

Diệp Thiên Nhiên nhất định không chịu nhượng bộ: “Em đừng cho người khác động đến điện thoại của em là được.”

Mạnh Yên giận dữ nhìn anh: “Làm sao có thể?” Chẳng may có ai đó muốn xem điện thoại của cô, làm sao cô có thể từ chối được chứ. Người ta sẽ nghĩ gì về cô đây.

Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể?” Kể từ lúc Mạnh Yên có thông báo trúng tuyển đại học, anh đã có chút lo lắng đề phòng, trong đại học có rất nhiều nam sinh ưu tú, đến lúc đó có người thấy hợp ý lại theo đuổi Mạnh Yên thì anh biết làm thế nào? Cứ suy nghĩ đến điều này là anh lại thấy phiền lòng.

Mạnh Yên liếc mắt nhìn anh, thôi, không thể đổi tên trước mặt anh, vậy khi nào anh không có ở đây sẽ đổi, không được sao? Cái này gọi là dương thịnh âm suy, hắc hắc.

Ý tưởng của cô rất hay, đáng tiếc sau mỗi lần gặp anh khi quay về ký túc xá đều phát hiện tên trên danh bạ điện thoại đã bị đổi lại. Nhiều lần như thế khiến cô rất khó chịu, về sau cô cũng lười không quan tâm đến nữa.

Ngày Mạnh Yên đến trường làm thủ tục nhập học, cha mẹ cô trực tiếp đưa đi, Diệp Thiên Nhiên chỉ có thể đứng bên cạnh. Bây giờ Mạnh Ngọc Cương rất không muốn gặp anh, còn đặc biệt dặn con gái không cho anh xuất hiện trước mặt của ông.

Không còn cách nào, Mạnh Yên chỉ có thể làm theo lời cha yêu cầu, đành thông báo với anh. Trong lòng Diệp Thiên Nhiên cực kỳ không thoải mái, nhưng anh không dám trái ý của nhạc phụ đại nhân tương lai, cố tình làm chẳng phải là thêm dầu vào lửa hay sao? Anh không thể làm gì khác hơn là chiếm chút tiện nghi từ Mạnh Yên rồi mới ủy khuất đồng ý.

Sân trường rất rộng, cũng may nhà trường tổ chức để những sinh viên năm hai ra đón và hướng dẫn những tân sinh viên năm nhất, không thì khó mà phân biệt được hướng đi. Mạnh Yên và cha mẹ cô được một vị học trưởng dẫn đường mới đến nơi đăng ký nhập học, sau khi hoàn thiện thủ tục, cả nhà ba người lại tiếp tục đi một vòng lớn mới đến được ký túc xá nữ.

Học trưởng dẫn mọi người đến ký túc xá nữ rồi nở nụ cười chào từ biệt, trước khi rời đi còn hướng Mạnh Yên nói có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm đến anh ta.

Lý Thiến liên tục nói cảm ơn khiến cho vị học trưởng này có chút ngượng, anh ta dặn dò mấy câu rồi mới chào mọi người rời đi.

Mạnh Ngọc Cương dẫn đầu xách va li đi lên phòng 302, trong tay Lý Thiến cũng xách túi lớn túi nhỏ đi theo, còn Mạnh Yên chỉ xách hai túi đồ ăn vặt đi sau cùng.

Trong phòng 302 đã có hai cô gái đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy tiếng mở cửa hai cô gái cùng quay đầu lại nhìn, một người có gương mặt tròn trĩnh, trông rất đáng yêu như trẻ con, một người còn lại khuôn mặt hơi lớn, mắt to mày rậm, cảm giác rất giản dị.

Lý Thiến khách khí chào hỏi hai cô gái và giới thiệu tên cho nhau biết. Cô gái có gương mặt tròn tên gọi Đàm Tuyết, là người thành phố N. Cô gái còn lại tên Mộc Bình Bình, nhà ở nông thôn. Lý Thiến nhờ hai cô bạn cùng phòng hàng ngày chăm sóc cho Mạnh Yên nhiều một chút, hai cô gật đầu đáp ứng, Mạnh Yên đứng bên cạnh nhìn không khỏi buồn cười, mẹ cô cũng quá khẩn trương rồi. Cô đến trường để đi học thôi mà, lúc cô đi thực tập ở công ty cũng không thấy hai người khẩn trương đến thế này.

Đàm Tuyết và Mộc Bình Bình đều đã chọn giường dưới, Mạnh Yên chỉ có thể chọn giường tầng trên, cô chọn giường phía trên Đàm Tuyết.

Hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương dọn dẹp giường đệm xong liền lấy đồ đạc trong hành lý ra sắp xếp gọn gàng. Sau khi sắp đặt mọi thứ xong liền mời hai cô gái cùng phòng đi ăn bữa cơm, nhưng hai cô nhã nhặn từ chối, mời kiểu gì cũng nhất định không chịu đi.

Mạnh Yên cười nói: “Hai bạn cùng đi ăn chung đi, đã trưa rồi, giờ này mà xuống căng tin sợ rằng chẳng còn thức ăn gì.” Hôm nay mới đến nên cô cũng chưa kịp mua phiếu cơm.

Đàm Tuyết cười từ chối: “Không cần đâu, tớ có mang theo mỳ ăn liền, ngâm một lúc là có thể ăn.”

“Như vậy sao được, cuộc sống sau này chúng ta cùng nhau ở ký túc xá, ăn chung một bữa cơm cũng không vấn đề gì.” Mạnh Yên kiên quyết kéo hai cô cùng đi ăn cơm.

Đều là bạn cùng phòng, sống cùng nhau trong bốn năm học nên cũng cần phải giữ gìn tốt mối quan hệ, chung sống hòa hợp với nhau.

Con đường bên ngoài cổng trường có một vài quán cơm, đặc biệt để phục vụ sinh viên. Nghe nói giá rẻ lại rất ngon, hơn nữa vệ sinh cũng rất sạch sẽ.

Mọi người chọn một quán cơm trông rất tươm tất, gọi mấy món thức ăn, mỗi món ăn số lượng vừa đủ, mùi vị không tồi, lúc ăn xong ai cũng no căng bụng.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Thiến thờ ơ lạnh nhạt đánh giá, hai cô bé này tương dối dễ tính, con gái bà có thể dễ thích ứng với cuộc sống ở ký túc xá làm trong lòng bà thấy yên tâm hơn. Điều duy nhất khiến bà lo lắng chính là vấn đề yêu đương của Mạnh Yên, tiểu tử kia cũng không phải là người dễ nói chuyện, chỉ mong Mạnh Yên sẽ nghe lời khuyên lúc trước mà bà đã nói.

Cuối cùng Mạnh Ngọc Cương và Lý Thiến dặn dò Mạnh Yên mấy câu rồi mới yên tâm lái xe ra về.

Lúc về phòng, Mộc Bình Bình nhìn đồ đạc của Mạnh Yên được sắp xếp ngăn nắp không khỏi trầm trồ khen ngợi: “Mạnh Yên, cha mẹ bạn thật thương yêu bạn.” Không những đưa Mạnh Yên đến trường nhập học, lại còn thu xếp đồ đạc ngăn nắp cho cô. Mộc Bình Bình nhìn Mạnh Yên mấy lần xem xét, trong mắt cô ta Mạnh Yên là một cô gái rất được cưng chiều nhưng tính cách của Mạnh Yên lại không giống như vậy, có thể ở chung rất tốt.

Mạnh Yên chỉ cười, cũng không trả lời. Lần này cha mẹ cô nhất định phải đưa cô đến trường vì hàng ngày công việc của hai người rất bận nên không có thời gian chăm sóc, hai người cố ý làm vậy là muốn bồi thường một chút cho cô. Một nguyên nhân khác nữa chính là không muốn để Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên tới trường, bọn họ không muốn bạn học cùng thầy cô giáo biết Mạnh Yên đã có bạn trai, tránh gặp phải phiền phức sau này.

Cô thầm nghĩ trong lòng, thuận tiện đổi đề tài hỏi: “Bình Bình, trong nhà cậu có những ai?”

Mộc Bình Bình cười giản dị: “Trong nhà tớ có, ông bà nội, cha mẹ, ba chị gái và một em trai.” Trong mấy chị em, Mộc Bình Bình xếp thứ tư, do nhà có nhiều chị em nên không được chú ý đến, chỉ là lần này đỗ đại học khiến cho mọi người trong thôn từ già đến trẻ cảm thấy rất hãnh diện. Mới đầu gia đình không có đủ tiền cho Bình Bình đi học, nhờ mọi người trong thôn gom góp chút tiền mới đủ tiền đóng học phí. Đối với việc này, trong lòng Bình Bình rất biết ơn.

Mạnh Yên và Đàm Tuyết ngạc nhiên không dám tin, những bốn chị em. Cha mẹ Bình Bình không có kế hoạch hóa gia đình hay sao? Có điều câu nói kiểu như thế này không ai dám nói ra khỏi miệng.

Mộc Bình Bình nhìn rõ nghi vấn của hai bạn cùng phòng, cũng không thèm để ý: “Cha mẹ tớ muốn có con trai.” Quê nhà của cô ta chỉ thích có con trai, nhà nào cũng phải sinh bằng được một con trai mới thôi. Nếu như gia đình cô ta mà không có con trai thì sẽ bị người khác xem thường.

Mạnh Yên chợt hiểu ra, chẳng trách lại sinh nhiều con đến thế, ban đầu toàn sinh con gái, mãi đến lúc sinh được cậu con trai mới dừng lại. Thật ra cần gì phải làm như vậy chứ? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn xảy ra tình huống này chứ. Huống hồ, con gái so với con trai lại càng hiếu thuận, cũng có thể chăm sóc cha mẹ được mà.

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì cánh cửa bị đấy ra, một cô gái rất xinh đẹp cùng một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi vào, cô ta không thèm chào hỏi ba người, mà chỉ nhìn chẳm chằm vào chiếc giường cuối cùng còn trống trong phòng. Nhìn một lúc lâu, cô ta khoanh tay trước ngực đứng một bên chỉ đạo người phụ nữ kia dọn dẹp giường đệm, sắp xếp đồ đạc, cho đến lúc sửa soạn xong xuôi mới để người phụ nữ kia trở về. Nhìn dáng dấp của người phụ nữ kia chắc là người giúp việc, mà cô gái này có điệu bộ giống như đại tiểu thư.

Nhóm người Mạnh Yên ba mặt nhìn nhau, tính cách Đàm Tuyết phóng khoáng chủ động đến gần cô gái kia chào hỏi, nhưng cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi nhảy lên giường lấy điện thoại ra nghịch không thèm để ý đến ai.

Đàm Tuyết bĩu môi không vui quay về giường của mình nằm xuống lấy một quyển sách ra xem.

Mộc Bình Bình thấy vậy cũng cúi đầu nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, Mạnh Yên nhìn đi nhìn lại ba cô bạn cùng phòng, trong lòng cảm thấy bất an với cuộc sống sinh viên trong bốn năm đại học sắp tới.