Đời Người Bình Thản

Chương 77




“Dựa vào cái gì mà anh trai con phải chi tiền?” Bà nội Mạnh nghe xong nổi trận lôi đình, tay không ngừng run rẩy: “Bao nhiêu năm mẹ ở nhà bọn họ, con đều bỏ mặc, chỉ chu cấp chút tiền thì có ích gì?”

“Khôngphải hàng tháng con đều qua thăm mẹ hay sao?” Mạnh Ngọc Cương vừa nghe thấy lời này, trong lòng càng thấy buồn: “Mỗi lần sang thăm con đều mua đồ ăn đồ uống mang đến, đồng thời còn đưa cho mẹ một nghìn đồng tiền tiêu vặt đấy thôi.” Ông biết số tiền này căn bản mẹ ông không hề tiêu, vì lẽ đó mỗi lần đến thăm cũng sẽ mua thêm rất nhiều đồ dùng khác.

Không phải Mạnh Ngọc Cương từ chối không cho mẹ ông ở cùng nhà. Ngày trước mẹ ông chê nhà ông nghèo không thể cho bà cuộc sống tốt, thế mà hôm nay mẹ ông lại nói vậy. Hơn nữa ông cũng không hề bạc đãi mẹ ông, lúc nhà ông còn nghèo mặc dù không có tiền nhưng khi trong nhà có đồ ăn ngon đều nghĩ đến mẹ ông, trong nhà không đủ ăn cũng cố gắng nhẫn nhịn. Đến sau này khi đã có tiền, mỗi lần sang thăm cũng đều mua rất nhiều đồ tốt, còn đưa thêm tiền, vậy ông có chỗ nào làm không tốt đây? Tất cả những chuyện này Lý Thiến đều biết nhưng cô ấy cũng không hề kêu ca một câu nào. Con dâu hiền thảo như vậy vì sao mẹ ông lại không thích? Cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu như thế tại sao cũng không ưa? Mẹ ông không hiểu đạo lý yêu ai yêu cả đường đi lối về hay sao?

Bà nội Mạnh mặt đỏ bừng bừng không ngờ đứa con trai này tự nhiên trở mặt.

Trên mặt Quý Tú Mai lộ ra thần sắc kỳ quái: “Chú Ngọc Cương, hay là chú để mẹ đến ở nhà chú đi, chị cũng rất bận không có nhiều thời gian quan tâm đến mẹ được.” Bà ta nghĩ tạm thời cứ chuyển vấn đề khó khăn này sang xem Mạnh Ngọc Cương sẽ giải quyết như thế nào?

Nếu như mẹ chồng bà ta chuyển vào ở cùng gia đình Mạnh Ngọc Cương thì sau này bà ta có thể thuận nước đẩy thuyền thường xuyên chạy đến gia đình chú ấy nịnh hót mấy câu. Còn nếu không chịu để bà nội Mạnh đến ở, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ đi, với quy mô xưởng sản xuất lớn như thế này bồi thường mười hay hai mươi vạn chắc cũng không thành vấn đề. Bà ta cũng không tham lam gì, chỉ cần chút tiền này là đủ.

Mạnh Ngọc Cương thẳng thừng từ chối: “Đùa gì thế? Bọn em đều rất bận lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để chăm sóc mẹ?” Tự dưng bà chị dâu nói những lời này khẳng định không có ý tốt, ông phải cẩn thận đề phòng.

Quý Tú Mai ngẩng đầu lý sự: “Cũng không thể nói như thế, đều là phận làm con, tại sao gia đình chị vẫn nuôi mẹ, còn gia đình chú lại phủi tay không quan tâm?” Trong lòng bà ta cực kỳ đắc ý, bất luận thế nào bà ta cũng phải tìm mọi cách để chiếm được nhiều tiện nghi nhất.

Mạnh Ngọc Cương trừng mắt hung hăng nhìn Quý Tú Mai: “Chị dâu, chị nói gì lạ vậy? Lúc nào mà em không quan tâm đến mẹ?” Những chuyện thế này phải nói đúng theo lương tâm, mỗi lần ông sang thăm đều mua rất nhiều đồ ăn, một mình mẹ ông ăn làm sao hết, tất cả đều cho cả nhà anh cả cùng ăn. Ngay cả tiền ông cho hàng tháng cũng đều vào túi bà chị dâu này, vậy mà bây giờ còn đứng đây có ý trách móc ông hay sao?

Trong lòng Quý Tú Mai thấy sảng khoái: “Hay như thế này, để mẹ ở lại nhà chú một năm, sang năm sau mẹ lại đến nhà chị ở một năm.” Gia đình chú không nể mặt bà chị dâu này thì cũng đừng trách bà chị dâu này vô tình. Nói xong vụng trộm quay đầu sang ghé tai bà nội Mạnh nói thầm một lúc.

Nghe nói xong trên mặt bà nội Mạnh thay đổi vài tia hài lòng: “Đây cũng là một biện pháp hay, cứ theo như lời chị dâu con mà thực hiện, Ngọc Cương, con mau giúp mẹ dọn nhà.”

Mạnh Ngọc Cương thấy mẹ ông bị Quý Tú Mai dẫn dắt, trong lòng cực kỳ tức giận: “Mẹ, người muốn loạn càng thêm loạn hay sao?”

“Lời chị dâu con nói cũng không sai.” Vẻ mặt bà nội Mạnh vô cùng nghiêm túc: “Con cũng là con trai mẹ, phải có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ.” Ái chà, ngay cả nghĩa vụ cũng mở miệng ra nói, trình độ nói chuyện cũng tiến bộ rất nhanh đấy chứ.

Mạnh Ngọc Cương ngây ngẩn cả người, mẹ ông đưa ra lý do này ông không thể cự tuyệt được, mẹ ông phải chuyển đến đây, không có cách nào từ chối ông quay đầu nhờ sự giúp đỡ: “Lý Thiến, làm sao bây giờ?”

Lý Thiến lạnh lùng nhìn bọn họ: “Em có thể làm gì? Những gì cần nói thì mọi người đã nói hết rồi.”

Lúc trước khóc nháo muốn vợ chồng bà phải ly hôn, hôm nay lại đến đây lại ngầm mưu tính với vợ chồng bà, sao lại có loại người vô sỉ đến mức này? Nhưng bà nội Mạnh đưa ra lý do rất đầy đủ, bà có thể làm gì? Không cho mẹ chồng bước vào cửa hay sao?

Mạnh Ngọc Cương phiền não cau mày, nếu như mẹ ông đến đây ở, những ngày tháng tiếp theo làm thế nào vượt qua được đây? Đoán chừng anh cả và chị dâu ngày nào cũng sẽ đến đây, nhất định sẽ tìm cách giở trò rồi mới đi về.

Bà nội Mạnh và Quý Tú Mai đạt được mục đích cảm thấy rất vui vẻ.

“Cha, bà nội muốn ở đây, cứ để bà đến.” Mạnh Yên đứng bên cạnh từ nãy không tiện tham gia, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng: “Chỉ là sau này cha không cần phải đưa tiền cho bà nội nữa, dùng số tiền đó thuê một người giúp việc chuyên chăm sóc bà nội là được. Dù sao, công việc của cha mẹ cũng rất bận không có thời rảnh để chăm sóc bà nội.” Xử lý như vậy, người khác cũng không có cách nào bới lông tìm vết.

Phía sau phòng làm việc còn có một gian phòng nhỏ, đấy chính là nơi Lý Thiến dùng làm phòng thay đồ và nghỉ ngơi, đến lúc đó tạm thời đến gian phòng nhỏ lánh mặt ở mấy ngày.

“Không được, không được.” Bà nội Mạnh và Quý Tú Mai đồng thanh từ chối.

“Sao lại không được? Nơi nào không được?” Mạnh Yên cười híp mắt hỏi.

Đôi mắt bà nội Mạnh đảo đi đảo lại: “Số tiền đó vẫn để cho mẹ, không cần thuê người giúp việc, mẹ có thể tự chăm sóc được bản thân.”

Mạnh Yên mím môi cười: “Không được, người khác sẽ nói lời dèm pha, tốt nhất vẫn nên thuê người giúp việc, một nghìn đồng là có thể thuê được người giúp việc giỏi chuyên môn. Bà nội yên tâm, hàng ngày người giúp việc sẽ chuẩn bị thức ăn đưa tận nơi, quần áo người giúp việc cũng sẽ giặt thật sạch, bà nội không cần phải làm bất cứ một việc gì.” Thấy cô hiếu thuận chưa nào.

Sắc mặt bà nội Mạnh tối sầm lại, đều đặn hàng tháng chi phí trong nhà được chu cấp đầy đủ cơ mà. Mạnh Ngọc Cương hiểu được ý tứ trong câu nói của con gái ông, vẫn cắn chặt răng không chịu thả lỏng. Không phải ông không nỡ bỏ ra số tiền này, nhưng bị người khác mang ra đùa giỡn như một thằng ngốc thì không thể được.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Quý Tú Mai cũng biến đổi lúc đen lúc trắng, đều đặn hàng tháng bà ta chẳng làm gì cũng thu được một nghìn đồng trong tay, tại sao có thể thu mất được? Những tháng sau này đồ ăn thức uống ngon ngọt cũng không có, điều này làm cho bà ta không thực sự không có cách nào nhịn được. Nếu như đột nhiên thu hồi lại tất cả, điều này không phải muốn cắt thịt uống máu của bà ta hay sao? Không được, tuyệt đối không được.

Mạnh Yên nhìn biến đổi của hai người, tất cả thu vào trong tầm mắt, cảm thấy hả giận. Hừ, nhiều lợi ích như vậy không muốn, lại muốn lợi dụng bà nội để kiếm trác thêm lợi ích khác, lại muốn ngấm ngầm mưu tính gia đình cô, nghĩ hay thật. Cô sẽ cho bác dâu cả nếm thử một chút tư vị bị lâm vào tình thế khó xử.

Trong đầu Quý Tú Mai suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ: “Mẹ vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà anh chị, có điều mỗi tháng vợ chồng chú phải chu cấp thêm một nghìn đồng nữa.”

“Không thể được.” Lập tức Mạnh Ngọc Cương lên tiếng cự tuyệt, chị dâu coi mẹ ông là cây rụng tiền hay sao? Lại thêm một nghìn đồng? Tính toán kiểu gì mà hay thế!

“Ngọc Cương, không phải là chị tham tiền, mà là chị cũng không có cách nào.” Quý Tú Mai tỏ vẻ rất uất ức, vẻ mặt như bị trách nhầm người tốt: “Thật sự mẹ chi tiêu rất nhiều, một nghìn đồng không dủ cho mẹ dùng. Vợ chồng chị cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền cho mẹ, cũng không thể nào để chúng tôi bỏ tiền ra mãi được. Chúng tôi còn có hai đứa con cần phải chăm sóc.”

Mạnh Ngọc Cương nghe xong sắc mặt liền thay đổi: “Chị dâu nói như vậy là sai rồi, tốt nhất cứ để mẹ chuyển đến nhà chúng em ở thôi.” Nghe những lời chị dâu nói, có hàm ý trách mắng ông, chê trách ông đưa quá ít tiền. Nếu như ông đồng ý, đó mới là kẻ ngu.

“Chú đừng có mà hối hận.” Quý Tú Mai thấy yêu cầu không được đáp ứng, ngay lập tức sưng mặt lên nhìn chằm chằm Mạnh Ngọc Cương.

“Em có gì mà phải hối hận, em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.” Mạnh Ngọc Cương hạ quyết tâm không thể để cho chị dâu uy hiếp, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, ông cũng không thể cho mẹ ông được voi thì đòi tiên: “Cứ theo ý của tiểu Yên, thuê một người giúp việc hàng ngày sẽ chăm sóc mẹ.” Muốn đòi hỏi, nằm mơ đi.

Bà nội Mạnh vội vàng đi lên, dáng vẻ rất bồn chồn: “Mẹ có thể đến nhà con ở nhưng vẫn phải chu cấp tiền cho mẹ.” Nghe giọng nói của bà nội Mạnh giống như việc bà nội Mạnh đến ở nhà của Mạnh Ngọc Cương tựa như là ban thưởng lớn cho nhà ông vậy. Bà nội Mạnh nhìn một nhà ba người Mạnh Ngọc Cương trong lòng buồn bực không dứt.

Lần này, Mạnh Ngọc Cương không muốn làm theo ý mẹ ông nữa, giọng nói có chút hiu quạnh: “Gia đình con cùng chung sống với mẹ nên sẽ không thiếu thốn gì cả, mẹ cứ yên tâm.”

Bà nội Mạnh thấy con trai không chịu thực hiện theo ý mình, cảm thấy tức giận: “Con có ý gì?” Khuyên can đủ đường mà Mạnh Ngọc Cương nhất định không chịu khuất phục. Có lầm hay không? Bà là ai chứ?

“Vậy ý của mẹ là gì? Vĩnh viễn mẹ chỉ lo lắng cho gia đình của anh cả mà chưa bao giờ nghĩ đến gia đình con.” Mạnh Ngọc Cương đau lòng, nói thẳng không kiêng kỵ: “Con cho mẹ tiền, mẹ liền đưa cho chị dâu, con mua cho mẹ bất cứ cái gì mẹ cũng đưa hết cho chị dâu. Những việc này con biết hết, vậy mà mẹ còn thấy chưa thỏa mãn, con cũng chẳng còn gì để nói.”

Ban đầu, ông không muốn nói đến những chuyện này, cũng không muốn trở mặt khiến mọi người tiến thoái lưỡng nan. Nhưng ông bị bức ép không còn cách nào.

“Sao mẹ lại không nghĩ đến con chứ? Lời mẹ nói con nghe hay sao?” Bà nội Mạnh chột dạ vì dù sao bà cũng luôn miệng nói số tiền này được chi tiêu cho bản thân của bà: “Trong mắt con chỉ có Lý Thiến và Mạnh Yên, bao nhiêu tiền đều đem cho hai mẹ con nó. Còn mẹ thì sao? Mẹ nhọc nhằn khổ cực bao nhiêu năm nuôi con khôn lớn … mà con lại chỉ cho mẹ có một nghìn đồng?” Nói đến phần sau, bà nội Mạnh càng cảm thấy lý lẽ của bà là đúng, người khác đều sai, người khác đều thiếu nợ bà.

Mạnh Ngọc Cương thở dài: “Tiền này không ít, hơn nữa ba chị gái cũng chu cấp cho mẹ không ít tiền, mẹ muốn có nhiều tiền như vậy làm gì?”

Theo như ông biết, hàng tháng ba chị gái của ông đều chu cấp tiền cho mẹ ông, mỗi người hai trăm đồng, cộng thêm phần của ông thì mỗi tháng bà phải có ít nhất một nghìn sáu trăm đồng. Sống ở nông thôn cần gì phải chi tiêu nhiều tiền như vậy? Cho dù mẹ ông muốn để dành tiền cho cháu trai cũng không thể đối xử lạnh lùng với gia đình ông như vậy được.

Mạnh Ngọc Cương đem tất cả nói ra hết, bà nội Mạnh cũng không hề trốn tránh, khí thế hùng hồn như muốn đòi mạng người: “Mẹ muốn cho tiểu Quân, nó không biết kiếm tiền cho cha mẹ, mẹ phải giúp nó tiết kiệm.”

“Tiểu Quân có tay có chân, hoàn toàn có thể dựa vào bản thân kiếm tiền.” Mạnh Ngọc Cương cảm giác được việc quá cưng chiều một đứa bé không phải là chuyện tốt: “Mọi việc mẹ đều suy nghĩ giúp tiểu Quân, chưa chắc đã bảo vệ được mà nói không chừng còn là hại tiểu Quân.”

Ông nhớ khi Mạnh Quân còn bé cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, nhưng càng lớn càng có nhiều thói xấu, được nuông chiều không hiểu biết gì.

Bà nội Mạnh không thích nhất khi nghe những lời nói như thế, lập tức nổi trận lôi đình: “Con nói chuyện hoang đường gì thế? Sao mẹ lại có thể hại cháu mẹ được chứ? Đó là cháu đích tôn yêu quý nhất của mẹ.”

“Con nói cái gì mẹ cũng không nghe, vậy con không nói nữa.” Mạnh Ngọc Cương nhìn dáng vẻ kích động của mẹ ông, tâm rất lạnh: “Con cho mẹ hai sự lựa chọn, hoặc là giống như trước đây mẹ vẫn cứ ở nhà anh cả, mỗi tháng con sẽ chu cấp một nghìn đồng và không ít đồ dùng. Hoặc là mẹ đến nhà con ở nhưng tiền và đồ dùng sẽ không cần bàn đến nữa, một đồng con cũng không đưa.” Đối với mẹ ông nói lý lẽ là không được chỉ có thể cứng rắn mới giải quết được vấn đề.

Bà nội Mạnh thấy con trai bà từ trước đến nay luôn hiếu thuận, lần này bất kể thế nào cũng không chịu nghe lời, phẫn nộ công tâm: “Con giỏi thật, con … Được, được, mẹ sẽ đến tòa án để kiện.” Bà nội Mạnh muốn dọa Mạnh Ngọc Cương, buộc ông phải thỏa hiệp.

Thâm tâm Mạnh Ngọc Cương càng ngày càng lạnh, giọng nói nhàn nhạt: “Vì lý do gì? Con ngược đãi mẹ? Đem tất cả mọi chuyện nói cho thẩm phán nghe, xem thẩm phán sẽ đứng về bên nào?” Lại muốn kiện ông? Ông đã làm gì sai? Bà thật sự là mẹ ruột của ông hay sao?

Bà nội Mạnh luống cuống, hoang mang nói một tràng: “Con … con đừng tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể mua chuộc được thẩm phán giúp con? Mẹ sẽ đi lên tận tòa án thành phố để kiện, luôn có một nơi có thể làm chủ cho mẹ.”

Đúng, bây giờ Mạnh Ngọc Cương là người có tiền, có thể dùng tiền mua chuộc người khác giúp. Có điều bà nội Mạnh cũng có biện pháp, bà sẽ đến tòa án thành phố yêu cầu làm chủ cho bà. Dám không hiếu thuận với bà, xem bà làm thế nào mà trừng trị đứa con bất hiếu?

Mạnh Ngọc Cương không dám tin nhìn mẹ ông, trên đời có người mẹ như thế này hay sao?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

(Tác giả có lời muốn nói: Thật là một bà mẹ cực phẩm, có một không hai.)