Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 22: Tự bạch của Võ Nhị về cuộc gặp mặt khủng bố của Võ – Vưu




Ba trăm năm trước, tôi là một tú tài.

Mùa hè năm ấy, qua kì thì nên tôi ngồi nghỉ bên hồ. Ba trăm năm nay, cảnh hồ dần thay đổi nhưng tôi vẫn không muốn rời đi, ngày nào cũng ngồi đây thả câu, chỉ vì tôi có một mong muốn chưa thực hiện được.

“Có cá không?” Tiếng một cô gái vang lên bên tai tôi.

“Chắc là có.” Tôi nhàn nhạt đáp lời, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, lại là một cô nàng lẳng lơ thấy tôi đẹp trai nên mượn cớ đến true ghẹo đây mà.

“Anh chẳng câu được con cá nào cả.” Cô ta chú ý đến sọt cá của tôi.

“Ừm, tu tâm dưỡng tính ấy mà.” Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu cô biết vì sao xung quanh cái hồ này cây cối rậm rạp, chỉ sợ là cô sẽ không hỏi như vậy. Ba trăm năm nay những người bắt chuyện với tôi đều có đến hàng trăm hàng nghìn, không một ai không bị tôi giết chết, chon dưới gốc cây đại thụ quanh hồ, năm nay qua năm khác, những cái cây đó càng lúc càng xanh tươi. Tôi thở dài, đặt cần câu xuống, từ từ xắn tay áo lên.

“Vậy thì tôi đi bơi.” Cô gái đó nói xong liền cười hì hì rồi chạy đi, không lâu sau cô ấy mặc một bộ quần áo mỏng quay lai.

Trong lúc sững sờ, cô ấy đã nhảy xuống hồ. Tôi ngây ra nhìn cô ấy thoải mái bơi trong hồ, trong lòng vô cùng hâm mộ. Nếu tôi cũng biết bơi như vậy thì tốt biết mấy!

Nhìn mặt hồ, tôi đột nhiên nhớ ra, trong lòng lập tức quay cuồng, kích động đến mức ngón tay khẽ run lên.

“Có biết lặn không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy, cô ấy gật đầu.

Tôi thu cần câu lại, không muốn để cô ấy nhìn ra nội tâm đang sục sôi của mình, tôi cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh lên tiếng: “Có thể giúp tiểu sinh một việc không, tìm xem dưới đáy hồ có cái giày nào không?”

Lúc này trái tim tôi như đang treo trên cổ họng, chỉ sợ cô ấy sẽ lên tiếng từ chối. May mà cô ấy thoải mái đồng ý, bắt đầu lặn xuống tìm cho tôi. Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy cô ấy hào hứng nổi lên mặt nước, trong tay giơ cao cái giày mà tôi bị mất ba trăm năm trước. Tôi vui mừng khôn xiết, giật lấy cái giày đã khiến tôi mong nhớ ngày đêm, chờ đợi ba trăm năm nay cho giờ phút này.

Không kịp nói lời cảm ơn, cô gái đó đã bị người ta vây quanh, tôi nhìn bóng lưng cô ấy, nước mắt ngân ngấn. Mặc dù tôi chỉ là một oán quỷ, chỉ là một ác quỷ nhưng có ân tất sẽ báo, đó là lời hẹn kiếp sau!

P/S: Ba trăm năm trước, tú tài Võ Nhị đi qua hồ này vốn định ngâm chân, không ngờ rơi một chiếc giày xuống hồ. Nhà Võ Nhị nghèo chỉ có một đôi giày đó, không có giày thì không thể đi thi. Võ Nhị nôn nóng vớt giày đã vô tình rơi xuống hồ, đi đời nhà ma. Võ Nhị tự xưng là thông minh cả đời, nhưng lại vì một cái giày mà tiễn biệt một đời, không cam lòng nên nộ khí hóa thành ác quỷ, ngày nào cũng ngồi bên hồ này câu giày.

(Chương này hoàn toàn là phần sáng tác của 1 bạn đọc Trung Quốc được tg ưu ái thêm vào, không phải là thật và không liên quan đến truyện J Coi là ngoại truyện bổ sung cũng được)