Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 28: Sự thật của quá khứ






- Cô ấy đã làm gì mà các người lại đối xử như vậy???

Người đàn ông áo đen kia nghe vậy liền xoay chiếc ghế lại nhìn Hỏa Nhã :

- Cậu động lòng với cô ta . . . đó là việc của cậu. Còn cô ta rời khỏi tổ chức

thì chỉ có cái chết thôi Hỏa Nhã nắm chặt nắm đấm của mình kiềm nén cảm giác muốn giết người trước mặt. Mặc Tuyết, cô ấy vốn phải vui vẻ yêu đời vậy mà bị các người nhuốm màu đen chết chóc, cô ấy vì các người mang tính mạng liều đến nỗi ngay cả bộ đội đặc chủng cũng liều mạng làm bằng được. Vậy mà. . . .

- Tuy nhiên, Hỏa Nhã, cậu đừng lo. Nếu cậu muốn cô ta sống, ta cho

cậu một cơ hội cứu cô ta Nghe vậy, một tia sáng hi vọng len lỏi trong Hỏa Nhã

- Được, tôi chấp nhận, nói đi

Người đàn ông mỉm cười :

- Giết hết gia đỉnh cô ta

" đoàng' Chấn động, giết cả nhà bọn họ, cô ấy vì bọn họ mới bước chân vào cái thế giới này, nếu vậy. . . .nhưng nếu không thì mạng sống của cô ấy . . . . Lòng Hỏa Nhã không khỏi rối loạn. Tựa như nhìn thấu con người lạnh lùng chỉ vì Mặc Tuyết mà thành ra thế này. Một sát thủ bậc nhất do hắn tạo ra đã có điểm yếu mất rồi. Vì thế, cô ta càng không thể sống sót.

- Vì cậu lưỡng lự như vậy, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật. Thật ra, không

phải cô ta dấn thân vào thế giới này mà chính bố mẹ cùng chị ruột của cô ta đã khiến cô ta phải như vậy. Vì người ông đã mất mà cô ta nghe theo lời của gia đình, vốn tưởng sẽ bảo vệ cô ta mà lại không ngờ cô ta bị bọn họ thuê sát thủ của tổ chức giết hại, chẳng qua cô ta có tài nên giữ lại thôi Hỏa Nhã sững người. Mặc Tuyết, em có biết không. Sự thật này . . . thật quá tàn khốc đi

- Được, tôi chấp nhận điều kiện

Xoay lưng rời đi, mang theo cả đau đớn tâm tình bị nhấn chìm mà Hỏa Nhã không biết người đàn ông kia nở nụ cười yêu nghiệt nở rộ trong màn đêm :

- Cái này vốn là sự thật . . . chẳng qua không ngờ lại có tác dụng

vậy thôi ************************************* Hỏa Nhã cầm khẩu FN Five

-Seven ngắm nhìn mục tiêu là mình qua chiếc

gương rồi dắt sau lưng sau đó rời giường tiến đến ngôi nhà của Mặc Tuyết. Nhưng Hỏa Nhã không biết rằng lúc hắn đi hạ sát bọn họ, Mặc Tuyết cô lại được người đàn ông kia trả lại tự do. Tâm không khỏi vui vẻ mua đồ cho ba mẹ và chị gái mình. Miệng không khẽ ngâm nga khúc hát, cô rất muốn rất muốn gặp Hỏa Nhã nói cho anh biết. Bởi anh là người cô yêu, là người cô muốn gửi gắm số phận mình. Nhìn cửa hàng nhẫn cưới, cô không khỏi nở nụ cười gian xảo. . . . . Hỏa Nhã bấy giờ nhìn người cha mẹ và chị gái của cô không khỏi buồn Họ vui vẻ, khoái hoạt như vậy, cô làm vậy có đáng không??? Không một chút nhớ về đứa con sinh đôi với cô gái kia mà chỉ chúc mừng tổ chức cho cô ta??? Mặc Tuyết thì sao??? em ấy rất muốn về với gia đình các người biết không mỗi một lần sinh nhật là mỗi lần hắn thấy cô nhìn chiếc bánh nho nhỏ kia hát khúc ca mừng sinh nhật một mình trong bóng đêm. Vậy mà các người thoải mái như vậy??? Khúc mắc không khỏi thão gỡ, hắn tiến vào ngôi nhà.

- Các người thật vui vẻ nhỉ ????

Nghe giọng nói lạnh thấu xương đang chấm biếm ấy, 3 người bọn họ quay đầu lại. Cha cô nhìn hắn lên tiếng :

- Cậu là ai ???

Nhìn một màn kịch như vậy, Hỏa Nhã bật cười sau đó nói với giọng châm biếm

- Các người còn chả nhớ đến Mặc Tuyết, chỉ biết đến cô ta mà không biết

em ấy vì các người phải trả giá đắt như thế nào Nghe đến cái tên ấy, khuôn mặt cha cô trắng bệch, người chị gái máu mủ ruột thừa nghe vậy không khỏi khẽ cười :

- Thì sao, cô ta chết có là gì??? Những kẻ mang sức mạnh của Chi thần phẫn

nộ như cô ta nếu không chết sẽ là hậu hoạn. Dù sao cô ta cũng chết rồi Hỏa Nhã vốn không tin tưởng cho lắm những gì tên kia nói nhưng khi nghe những lời này, hắn không khỏi phẫn nộ

- Con bé đó sống hay chết không liên quan đến chúng tôi, nó không phải

con của chúng tôi, thật may là chúng tôi đã giết nó Bật cười thành tiếng, Mặc Tuyết, em có biết những người em muốn bảo vệ lại nói vậy không, họ ruồng bỏ em chỉ vì sợ hãi, họ muốn em chết bởi vì em mang sức mạnh tối thượng ấy. Tôi không muốn em vì họ bỏ mạng, không xứng không xứng. Rút khẩu súng sau lưng của mình, Hỏa Nhã bắn một phát vào chân người chị của cô :

- Phát này, tôi trả lại thay Mặc Tuyết vì có người chị lòng lang dạ sói

như cô