Đối Thủ Của Đại Ca

Chương 37




-“Hàn Dương, em đang ở đâu? Anh có chuyện muốn nói với em!” – Tử Kỳ vội vàng nói, nôn nóng muốn biết Hàn Dương đang ở đâu.

Hàn Dương nhàn nhạt trả lời –“Hiện giờ tôi đang bận, không thể tiếp anh được”

-“Em đang làm gì?”

-“Thân cận!”

- ái gì?” – đầu giây bên kia hét lên một tiếng, Lý Tử Kỳ thật không thể ngờ được rằng nàng cũng sẽ đi thân cận –“Hàn Dương, em không thể thân cận, em đang ở đâu, nói cho anh, anh có chuyện rất quan trọng cần nói cho em!” – Hắn nhẫn nại nhỏ giọng cầu xin.

Hạo Trung thấy Hàn Dương nghe điện thoại mà tâm tình phức tạp, hắn biết đối tượng đầu dây bên kia là ai, mặc dù hắn yêu Hàn Dương, nhưng hắn biết nàng vẫn luôn yêu người tên Tử Kỳ kia, vì thế hắn chỉ biết chúc phúc cho nàng –“Cậu cho hắn đến đây đi.”

Hàn Dương đang không biết nên trả lời như thế nào thì đột nhiên Hạo Trung lên tiếng, thấy đối phương không phản đối vì vậy nàng cũng đồng ý cho Lý Tử Kỳ biết địa chỉ nhà ăn sau đó cúp máy.

-“Cậu vẫn yêu hắn phải không?” – Hạo Trung hỏi, trong giọng nói mang vài tia chua xót.

Hàn Dương nhìn thẳng vào Hạo Trung, bi ai cười –“Vẫn còn yêu thì sao? Cũng không thể thay đổi được gì”

-“Có khi nào cậu nghĩ mọi chuyện đều là một hồi hiểu lầm không?”

-“Hiểu lầm?”

-“Đúng!”

-“Không thể nào, bức hình đó rất rõ ràng, làm sao có thể là hiểu lầm được.” – nói xong, nàng cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

Hạo Trung thấy Hàn Dương không tin, cũng không nói gì nhiều, chậm rãi ăn thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, bỗng nhiên hắn nhìn thấy bên môi nàng có dính một chút thức ăn –“Hàn Dương, đừng động”

Không hiểu sao hắn tự nhiên nói nàng đừng động, nhưng nàng cũng nghe theo. Chỉ thấy hắn vươn một bàn tay về phía mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng lướt qua môi nàng một chút.

Thấy nàng ngốc lăng, Hạo Trung mỉm cười nói –“Bên môi cậu có dính chút thức ăn, hết rồi”

Ra là vậy –“Cám ơn” nàng tươi cười nói cám ơn.

Không ngờ một màn này lại để cho Lý Tử Kỳ vừa vội vàng chạy vào, trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng hắn bùng nổ, tại sao nàng có thể thân mật với người con trai khác như vậy? không được, nàng là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp đi.

Nhưng vì chuyện chính nên hắn đành phải nhịn, hít sau một cái, hắn chậm rãi đi đến bên nàng.

-“Tiểu Dương” Lý Tử Kỳ thân thiết gọi.

Hạo Trung cùng Hàn Dương đang ăn cơm đều cùng ngẩng đầu lên. Hạo Trung đánh giá người nam nhân trước mắt, anh tuấn tiêu sái, trên người phát ra một cỗ khí chất quý khí làm người ta cảm thấy hắn không hề tầm thường. Người này quả là đáng giá để hắn chịu thua.

Hàn Dương ngẩng đầu lên, nghênh đón nàng là ánh mắt của Lý Tử Kỳ tràn đầy ghen tị. Này có thể xem là hắn còn yêu nàng không? Trong lòng của nàng rất mong là như vậy, nhưng lại không dám nói lên.

-“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?” – Hàn Dương cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng nói.

Lý Tử Kỳ không đáp lại câu hỏi của nàng mà quay sang nhìn Hạo Trung –“Anh có thê cho chúng tôi riêng tư một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”

Chưa để cho Hạo Trung lên tiếng, Hàn Dương đã nói –“Tại sao anh ấy phải đi, tôi thấy chúng ta cũng không có gì riêng tư để nói nữa, nếu anh có gì muốn nói thì nói ngay tại chỗ, không thì xin mời anh về đi, đừng cản trở chúng tôi.”

-“Em…” Tử Kỳ rất tức giận khi nghe Hàn Dương nói vậy, nhưng cũng đành phải nín giận. Khi hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì Hạo Trung lại lên tiếng cắt ngang.

-“Tiểu Dương, mình nghĩ cậu và hắn còn có chuyện cần giải quyết, đừng nên trốn tránh, trốn tránh không giải quyết được gì cả, hai người hãy ở lại đây nói chuyện đi, mình đi trước.” Nói xong, Hạo Trung đứng dậy, không để cho Hàn Dương kịp ngăn cản tiến về phía cửa. Mặc dù hắn yêu Hàn Dương, nhưng trong lòng của nàng từ trước đến nay chưa từng có vị trí của hắn, hắn chỉ có thể giúp nàng đến đây mà thôi.

-“Hạo Trung!” Hàn Dương đứng lên lên tiếng gọi lại, nhưng hắn vẫn tiêu sái đi về phía trước mà không quay đầu lại, nhìn bóng dáng rời đi của hắn, lòng của nàng ẩn ẩn nỗi đau, tại sao trông hắn cô đơn như vậy?

Tử Kỳ thấy nàng như muốn đuổi theo liền nhanh tay cầm lấy tay nàng ngồi xuống,sau đó chính mình ngồi đối diện với nàng.

-“Chúng ta còn chưa nói chuyện, em không thể bỏ đi như vậy được.”

Hàn Dương nhìn vào ánh mắt hắn, trong đáy mắt đó nàng cảm nhận thấy được có chân tình toát ra.

Lý Tử Kỳ thấy nàng không nói gì, tiếp tục lên tiếng –“Năm đó em rời đi, có phải là do Thu Mai đưa gì đó cho em xem phải không?”

-“Chuyện đã qua, anh còn nhắc lại làm gì? Không phải bây giờ anh đang có người yêu ở nước ngoài du lịch chưa về sao?” – trong giọng nói mang nồng đậm mùi dấm chua.

Nghe thấy ngữ khí của nàng như vậy, Tử Kỳ nhất thời cảm thấy rất vui, nàng nói như vậy có phải nàng đang ghen không? Có phải nàng vẫn còn để ý đến hắn không?

Hắn kích động vươn tay cầm lấy bàn tay của nàng, ánh mắt tha thiết không buông tha cho một cử chỉ nào của nàng –“Tiểu Dương, anh nói anh có người yêu đang ở nước ngoài là giả, lúc đó anh rất tức giận nên nói vậy để chọc giận em, em có thể nghe anh giải thích sao?”

-“Giữa chúng ta có thân thiết đến mức phải giải thích cho nhau nghe những chuyện này không?”

-“Rất cần là đằng khác, Tiểu Dương, lúc mới gặp lại em quả thật anh rất hận em, hận em năm đó rời đi không nói một lờ, nhưng sau khi biết nguyên nhân anh đã biết rằng anh hiểu lầm em, cho anh xin lỗi được không?” hắn thành khẩn nói cho nàng, mong nàng hiểu được lòng của hắn từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

-“Ý anh nói, chuyện về bức ảnh đó là hiểu lầm sao?” – Hàn Dương vẫn lạnh giọng nói.

-“Đúng, lúc đó quả thật anh có đi gặp Thu Mai ở vũ trường, nhưng lúc đo cô ta hẹn anh ra là để nói cô ta đã hiểu và chúc chúng ta hạnh phúc, rồi sau đó bỗng nhiên cô ta hôn anh, anh bất ngờ một lúc nhưng ngay sau đó đã đẩy cô ta ra, em phải tin anh rằng sau khi chia tay với cô ta anh đã không còn yêu cô ta nữa, như vậy sao anh có thể chủ động hôn cô ta”

Hàn Dương hừ lạnh –“Ai biết đây chỉ là do anh nghĩ ra để thoát tội?”

-“Không, đây là sự thật, nếu em không tin anh có thể yêu cầu cô ta đến đây giải thích cho em hiểu.”

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Phong –“Triệu Phong, cậu hãy dẫn cô ta đến đây gặp mình…Đúng, là Thu Mai…ừ…địa chỉ ở đây là….” Sau đó cúp máy.

-“Tiểu Dương, chúng ta chờ một lát, cô ta sẽ đến đây nói cho em tất cả”.