Đơn Giản Tiếng Yêu

Chương 35: Đau tận tâm cang




Nương nương…

Từ khi hầu hạ Lâm Nghi, lần đầu tiên nhũ nương thấy nàng mất bình tĩnh như thế. Ngày trước dù trong đêm tân hôn, tận mắt chứng kiến phu quân hoan ái cùng Lạc Mỹ phu nhân hay là khi mất đi đứa con yêu quý, chưa bao giờ Lâm Nghi thờ thẫn, không có sức sống như thế này.

-Cô cô…

Hàn Khánh nghe tiếng chân người, vội vã chạy vào. Trên tay đứa trẻ là bức tranh vừa mới vẽ xong:

-Con vẽ cô cô nè…Cô cô xem có đẹp không?

Tiếng trẻ thơ ngây thơ, nũng nịu. Nghi phi nghe qua màn lệ, gương mặt xinh đẹp mới bắt đầu có chút sinh khí. Nàng ngẩng lên. Nhìn thấy nước mắt chảy dài trên má Nghi phi, Hàn Khánh hoảng hốt đưa tay lau vội, mếu máo muốn khóc theo:

-Cô cô…Sao cô cô lại khóc? Cô cô đừng khóc mà. Tiểu Khánh nhi rất ngoan, Tiểu Khánh nhi rất nghe lời, không làm cô cô phải buồn đâu.

Khánh nhi đang khóc. Con thơ đang khóc. Lâm Nghi bật dậy, ôm lấy Hàn Khánh. Cái ôm thật chặt. Hàn Khánh đau…Nhưng không đẩy Lâm Nghi ra. Cô cô đang buồn và cần Hàn Khánh, làm nam nhi thì phải che chở cho người mình yêu quý. Huống gì cái đau nhỏ nhoi này.

-Cô cô…Cô cô khóc đi. Khánh nhi không khóc, Khánh nhi sẽ thương cô cô. Thương cô cô hoài mà.

Nước mắt. Bảy năm nay nước mắt nghẹn đắng trong lòng, bây giờ tuôn như suối chảy. Nàng không cần kiềm nén nữa. Những người thương yêu, những nguồn hy vọng xung quanh Lâm Nghi đều lừa gạt nàng, xem nàng như một con cờ cho họ mặc tình điều khiển. Chỉ có Khánh nhi, Khánh nhi là thực. Khánh nhi là máu thịt, là lẽ sống của Lâm Nghi.

-Khánh nhi…Đừng bỏ mẫu thân. Đừng bỏ mẫu thân…. Con là con của mẫu thân mà.

Hàn Khánh chỉ mới bảy tuổi nhưng thông minh, nhanh nhẹn. Tiếng mẫu thân đã từng là một khao khát bao lâu trong lòng cậu bé. Với cô cô này, Hàn Khánh yêu thương vô hạn, lưu luyến không muốn rời. Nhưng cậu bé nhiều lần nhìn thấy người khác đối với cô cô vô cùng tôn kính, còn gọi là nương nương. Phụ thân cũng không thể đến gần cô cô. Cô cô tuyệt đối không thể là mẫu thân của Hàn Khánh được. Không…

-Cô cô…Khánh nhi thương cô cô lắm…Nhưng -Cậu bé hơi lùi người ra, nước mắt đã bắt đầu ứa ta – Cô cô là nương nương…Cô cô không phải là mẫu thân của Khánh nhi. Cô cô đừng…

Con là con của mẹ. Nhưng con không thể gọi là mẹ là mẹ. Con vẫn nhìn mẹ dưới đôi mắt thần tử nhìn một nương nương.

Trái tim Lâm Nghi như tan nát thành muôn mảnh vụn. Nàng lảo đảo muốn ngả. Khánh nhi…Khánh nhi của mẹ ơi.

-Nương nương…

Nhũ mẫu hoảng hốt, còn Hàn Khánh hoảng loạn khi Nghi phi đảo người về phía trước. Máu tuôn ra từ đôi môi mọng đỏ, ướt đẫm lớp áo trắng, phun cả lên áo của Tiểu Khánh nhi.

-Cô cô…Cô cô sao vậy? Đừng làm Khánh nhi sợ…Cô cô…

Phải chăng do Khánh nhi không chịu gọi cô cô là mẫu thân nên người tức giận? Khánh nhi cũng muốn lắm chứ. Khánh nhi đâu muốn cô cô phải buồn lòng.

Hàn Khánh ôm chặt lấy người Lâm Nghi. Nước mắt chảy tràn trên má. Đứa bé gào thét trong nỗi sợ tràn ngập. Có khi nào…Có khi nào cô cô sẽ không mở mắt ra nữa. Cô cô sẽ giận Khánh nhi mãi mãi không?

-Cô cô ơi. Khánh nhi gọi nè…Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi!

Tiếng khóc của Hàn Khánh làm Hàn Viễn càng kinh động. Nhìn thấy nàng bị Cấm vệ quân gần như áp giải về Phượng nghi cung, lòng hắn như lửa đốt. Nhưng Bạch Phượng Khanh đi bên cạnh lúc đó lại đang mải mê thảo luận về một vấn đề quan trọng nên hắn không kịp đuổi theo.

Phượng nghi cung lại là nơi ở của phi tử. Dù là sủng thần nhưng Hàn Viễn cũng không thể tùy tiện bước vào. Bây giờ lòng nóng như lửa đốt, hắn dùng kinh công lẻn vào bên trong, vừa kịp lúc tiếng thét la của Hàn Khánh vụt ra.

Không còn e ngại gì nữa, Hàn Viễn chạy vội vào trong. Lâm Nghi đang bất động. Máu ướt cả áo nàng. Sắc mặt tái xanh.

-Nghi nhi…

Nhũ nương cũng hoảng hốt khi người xông vào là một người đàn ông không phải hoàng thượng. Hắn đã đỡ nương nương lên, còn để nàng tựa vào lòng mình. Bàn tay không kiêng dè, điểm lên người Nghi phi, chạm phải phụng thể vốn chỉ thuộc về hoàng thượng. Người…

-Người là ai? Nương nương…

Nghi phi từ từ mở mắt. Gương mặt của Hàn Viễn kề sát, thật gần.

-Ngươi…

-Bốp!

Một cái tát tai dồn hết sức lực. Lâm Nghi đánh để trút đi bao nỗi hận. Nhũ nương lại nghĩ khác….Hành động ấy là do muốn bảo vệ danh tiết của mình. Vì thế bà vội thét lên:

-Người đâu…Người đâu…Có người đột nhập Phượng Nghi cung.

-Người đâu…

Giọng ai vang lên lanh lảnh. Nghi phi định thần. Trước mặt nàng là gương mặt xinh đẹp nhưng lại đầy sự hả hê, thích thú của Mạnh Khiết -Mạnh phi nương nương. Nàng ta chỉ vào Hàn Viễn, ban lệnh cho Cấm vệ quân:

-Gã này tùy tiện xông vào Phượng Nghi cung, xúc phạm phượng thể của Nghi phi. Người đâu…Bắt hắn vào đại lao, chờ hoàng thượng xử lý. Mau lên!