Đơn Phương

Chương 6




Rốt cuộc, ngày hôm đó tôi vẫn không kể cho Việt nghe về Minh. Nhưng tôi cũng đoán là cậu đã ngầm biết tất cả.

Áy náy, day dứt, cảm động, không yên tâm... tất cả những cảm xúc ấy cùng lúc hòa quyện, làm tôi nảy sinh tâm lý muốn đền đáp, bù đắp cho Việt. Tôi cố gắng quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn, chủ động hẳn lên trong mối quan hệ này. Thay vì chờ Việt đến giờ gọi điện, tôi gọi trước. Thay vì chỉ toàn nhận sự chăm sóc của cậu như xưa, tôi giúp cậu làm những việc nhỏ, như mua đồ ăn nhẹ, xuống sân xem cậu chơi bóng mỗi giờ nghỉ, hay cùng cậu thu dọn dụng cụ trước khi ra về…

Còn Việt, không biết có phải tôi nhạy cảm quá không, mà dạo gần đây lại cảm thấy cậu ấy cứ khang khác thế nào... So với ngày trước, Việt càng ra sức cưng chiều, mỗi ngày đưa tôi về nhà đều dùng dằng không muốn tạm biệt. Lại cũng có lúc Việt thần người ra như đang nghĩ ngợi điều gì, hay trầm tư ngồi nhìn tôi rất lâu. Giữa lớp học thêm đông đúc nhưng mọi sự ồn ào, chen chúc, rồi những lời thầy giảng dường như tách biệt hẳn ra khỏi tâm trí cậu. Đến mức tôi chẳng thể tập trung làm bài được, lại phải quay sang hỏi:

“Cậu có điều gì muốn nói với tớ à?”

“Ừ.”

“Chuyện gì?”

“Tớ thích cậu!”

Tôi phì cười, gõ gõ bút vào tập vở của cậu.

“Tớ biết rồi, cậu chú ý ghi bài đi! Thầy vừa chuyển sang dạng đề mới rồi đấy!”

Việt đột nhiên tóm lấy tay tôi, ánh mắt trong thoáng chốc cũng trở nên quyết liệt.

“Thanh Mai! Cậu phải nhớ, là tớ rất thích cậu! Thích hơn bất kì ai, thích hơn mọi thứ trên đời này!”

Dáng vẻ vừa nghiêm túc, lại như có gì đó bất chấp tất cả của Việt khiến tôi ngẩn ra. Đợt này cậu ấy liên tục nói thích tôi, có lúc còn dùng hẳn từ “yêu” nữa. Rõ ràng có gì đó không giống với Việt hồi trước, nhưng khi hỏi lại thì cậu lại chỉ cười cười, như hôm nay vậy, bảo vì tình cảm ngày càng sâu đậm hơn, không giữ trong lòng được phải bày tỏ ra đó thôi.

Biết là vậy. Có điều vẫn cảm thấy gì đó… không hiểu lắm, rất khó giải thích…!

Đem tâm sự với Phương, liền bị nó cằn nhằn:

“Trời ạ! Mọi chuyện tốt đẹp vậy cậu còn lăn tăn cái gì?! Trừ khi tên đó tỏ ra lạnh nhạt, hay giấu giếm gì mình thì mới phải lo chứ!”

Kể ra thì… Phương nói cũng đúng. Tôi với Việt cả buổi đều dính nhau như sam, quấn quýt suốt. Tình cảm của cậu ấy cũng rõ như ban ngày, không có bất cứ dấu hiệu gì để phải hoang mang hay nghi ngờ cả.

Liệu còn rắc rối nào có thể xảy ra được nữa cơ chứ?!

Chắc tôi đã cả nghĩ quá rồi…!

***​

“Hai ông bà trình chiếu nhiều quá đấy…! Có phải muốn những kẻ cô đơn như tôi đây chết thèm không?”

Phương rên rẩm trong lúc hai đứa tôi đang ngồi bó gối ở một góc nhà thể chất. Tiết thể dục hôm nay thầy giáo có việc bận cho tan sớm, nên mấy cậu con trai trong lớp liền vào kho lấy bóng ra rồi chia đội đấu với nhau.

“Trình chiếu cái gì chứ!”

Tôi hơi thẹn, vội quay sang ngắt lời nó. Dù quen nhau gần một năm rồi, nhưng tôi với Việt vẫn rất trong sáng. Bình thường cũng chỉ nắm tay, mãi hôm rồi mới ôm có một lần. Cái gọi là “quấn quýt” kia thực ra chỉ là đi đâu làm gì cũng có nhau thôi.

“Không việc gì phải xấu hổ!” Phương cười gian, ghé lại gần nói nhỏ. “Hai người chắc cũng hôn nhau rồi chứ gì?”

Vừa nghe đến từ “hôn” tôi đã giật thót mình, tưởng như mình vừa bị đổ một cái vạ gì đó lớn lắm, bèn đập tay xuống sàn một cái rõ to.

“Không có!”

Phương vẫn không thu lại ánh nhìn mờ ám, thậm chí còn đáp lại vẻ hùng hổ của tôi bằng điệu bộ “không cần chối, đây hiểu cả rồi” rất dễ ghét.

“Khi hai người thực lòng yêu thích nhau, cơ thể tự nhiên sẽ muốn gần nhau nhất. Nắm tay, ôm, hôn gì cũng chỉ là những hành động thể hiện tình cảm bình thường thôi mà. Ôi… Tôi cũng muốn có một người như vậy…!”

Phương ngả người dựa vào tường, tiếp tục khúc hát cô đơn đã nhàm.

Còn tôi lại ngây ra, chằm chằm nhìn nó.

***​

“Yeahhhhhh…!”

Tiếng reo hò cổ vũ đằng xa bỗng nhiên nổi lên cắt đứt mọi suy tư trong lòng tôi. Tôi loáng thoáng nghe tiếng í ới gọi tên mình. Chẳng phải mấy anh chàng hiếu động kia lôi bóng rổ ra chơi nãy giờ sao, có gì gay cấn mà đột nhiên kêu tôi vào vậy?

Vừa chen tới nơi, tôi đã thấy ngay một màn giằng co đầy căng thẳng ở giữa sân. Ra là Việt đang cầm bóng. Còn người đứng chắn trước cậu hiện giờ, không phải ai xa lạ.

Chính là Minh.

Minh?!

Tôi há hốc mồm, không khỏi cảm thấy bất ngờ trước cuộc đối đầu giữa hai người. Lâu nay Minh khá im hơi lặng tiếng, còn tôi bận rộn quan tâm Việt nên cũng ít khi để ý đến cậu. Chính xác hơn, là cố tình không để ý. Tôi không muốn Việt buồn. Với lại, dù không còn quá khắt khe trong việc đối mặt với Minh nữa, nhưng chẳng biết từ lúc nào tôi đã hình thành bản năng tránh né cậu. Không chỉ thế, còn muốn tất cả những gì liên quan tôi, đều không liên quan Minh!

“Người yêu đang thi đấu kìa, cổ vũ đi chứ!”

Bọn con gái xung quanh liên tục huých tôi. Trong sân, mấy cậu bạn khác cũng đồng loạt dừng lại, không di chuyển nữa để tạo khoảng trống cho trận tranh đoạt.

Dạo gần đây, môn thể thao này mới du nhập vào giới học sinh. Tôi cũng khá thích nó vì sự đối kháng tương đối nhẹ nhàng. Những lần theo Việt ra sân tập xem cậu chơi với đám con trai trong lớp, thường thấy mọi người chỉ dùng kỹ thuật, rồi tốc độ và những cú ném chuẩn xác để so tài. Giờ mới biết, nó thực tế cũng căng thẳng chẳng kém gì đấu vật.

Minh với Việt cao sàn sàn nhau, nhưng tôi có thể thấy rõ sự cạnh tranh đang bùng lên dữ dội trong mắt Việt. Cậu liên tục làm các động tác giả đầy mạnh mẽ và dứt khoát, không hề nương tay. So với một Hoàng Việt lễ độ thường ngày, tựa như đây là một con người hoàn toàn khác vậy.

Trái với sự quyết liệt nọ, Minh vẫn không tỏ rõ thái độ gì. Hai tay cậu dang rộng, về phản xạ cơ thể cũng không thua kém. Có vẻ như toàn bộ sự chú ý của Minh đều dồn vào quả bóng trong tay Việt kia, chỉ chờ đối phương lơ là một khắc sẽ lập tức đoạt lấy.

Giữa mùa đông, mà mồ hôi tuôn ướt đầm lưng áo đồng phục trắng của hai người. Việt cố sức dẫn bóng vượt qua, còn Minh thì cố sức chặn đứng và giành lại. Hết một hiệp, bóng vẫn cầm chắc trong tay Việt. Nhưng cậu cũng không vượt qua nổi Minh. Những tiếng nhồi bóng bồm bộp, rồi hò reo, rượt đuổi… làm mắt tôi hoa lên. Chẳng hiểu rốt cuộc trò gì đang diễn ra thế này nữa…?!

Thế rồi chớp mắt một cái, bỗng Minh xoay người lao vọt lên, cánh tay cũng nhanh như gió táp mạnh vào quả bóng trong tay Việt. Tôi chỉ kịp nhìn thấy sự giận dữ xẹt qua đáy mắt cậu ấy. Rồi sau đó, là một cú va chạm đến nảy lửa.

“Rầmmmm…!”

***​

Cả Việt với Minh đều ngã lăn xuống sàn. Quả bóng theo đó cũng lăn lông lốc ra tận ngoài cửa.

“Lỗi!”

Cánh con trai hô to lên, rồi vội chạy vào sân. Minh ngúc ngắc đứng dậy trước, mặt mũi tối sầm lại. Còn Việt dường như bị nặng hơn. Cả tôi và Thắng, anh chàng vẫn hay chơi cùng nhóm với cậu, phải dìu mới đứng lên được.

“Cậu có sao không? Bị đau chỗ nào?” Tôi lo lắng nhìn Việt, đồng thời đưa tay phủi đi những vết bụi bám trên quần áo cậu.

“Không sao. Hơi choáng một chút thôi.” Việt gượng cười.

“Mày đó! Bạn bè chơi vui là chính, sao đột nhiên lại lồng lên như vậy? Không may gãy tay gãy chân thì sao?”

Thắng cũng lên giọng nhắc nhở, nhưng Việt chỉ cười khì.

“Gặp đối thủ mạnh tự dưng ngứa nghề thôi. Ai ngờ ông bạn đó nhìn vậy mà cũng trâu ra phết!”

Rồi cậu quàng tay qua vai tôi đầy ngả ngốn.

“Thôi bọn mày chơi tiếp đi! Tao nghỉ!”

Tư thế này của Việt khiến tôi có chút không tự nhiên lắm. Dù cả lớp cũng chẳng lạ gì chuyện bọn tôi quen nhau, nhưng trước mắt mọi người lại trình chiếunhư vậy thì hơi ngại. Nghĩ thế, nhưng tôi cũng không đẩy cậu ra, mà cứ để Việt khoác vai mình trong cái ôm hờ hững. Dù sao cậu ấy cũng vừa mới bị ngã.

Đi qua trước mặt Minh, không hiểu sao tôi lại không nhịn được, lén liếc cậu ấy một cái. Một vài bạn khác cũng đang đứng xung quanh hỏi han, nhưng Minh chỉ cau mày im lặng. Đôi mắt buồn thẳm càng trở nên nặng nề. Khuôn mặt cậu tái đi, khóe môi cũng run run như thể đang dồn nén một điều gì đó kinh khủng lắm.

Rồi Minh khoát tay một cái, quay bước ra khỏi sân tập. Đến cửa, tôi còn thấy cậu nhặt trái bóng nọ lên, nhìn nó một lúc như thể đang suy nghĩ điều gì rồi mới ném trở lại. Bọn con trai nhanh chóng bắt lấy, lại tiếp tục tranh giành.

Đối lập với đám đông đang hò hét sau lưng, chỉ một mình Minh đi về phía ngược lại. Cậu thả một tay vào túi quần, lặng lẽ bước, không một lần ngoảnh lại. Tấm lưng thẳng tắp, hiên ngang mà cô độc. Đến cả cái bóng giữa trời đông âm u lạnh lẽo cũng chẳng hiện ra để cùng cậu sánh đôi...

Trái tim ngỡ đã ngủ yên bấy lâu rồi, sao đột nhiên lại trở dậy như vậy?

Tôi thấy đau, đau quá…!

***​

“Việt à… Nếu không có việc gì, sau này cậu có thể… đừng can hệ gì với Minh nữa có được không?”

Tôi ngập ngừng nói khi dìu Việt ngồi xuống ghế trong phòng y tế. Đầu gối cậu rướm máu sau cú ngã, vừa được cô Lan y vụ băng bó giúp cho.

Việt ngẩn ngơ nhìn tôi, mồ hôi còn chưa ráo hẳn đọng thành những vệt dài dưới hai hàng tóc mai đậm nét. Có lẽ sự âm thầm trên suốt đoạn đường vừa rồi của tôi đã khiến Việt đôi chút chột dạ. Cậu vội vã cụp mắt xuống, như một đứa trẻ biết sai đang dũng cảm đón nhận sự trách phạt.

“Cậu… giận tớ à?”

Tôi lập tức lắc đầu.

“Không.”

“Tớ xin lỗi…” Việt hấp tấp nắm lấy tay tôi. Bàn tay ướt đẫm và nóng hổi khẽ run lên theo nhịp thở gấp gáp của cậu. “Tớ đã cư xử quá trẻ con! Thật xin lỗi!”

Ánh mắt cậu đột ngột trở nên bi thương như sắp khóc. Tôi lặng người. Cảm thấy cổ họng mình bỗng nghẹn lại trước biểu cảm tha thiết ấy của cậu.

Lòng chùng xuống, tôi khẽ nuốt khan một tiếng, tay cũng siết mạnh lấy bàn tay đang run run kia.

“Không đâu. Cậu không có lỗi gì cả. Chỉ là tớ... hơi lo xa một chút thôi..."

Đột nhiên Việt ôm chầm lấy tôi. Rất chặt.

"Đừng... Nhỡ có ai vào đây thì sao?" Tôi hốt hoảng vội gỡ tay cậu ra, nhưng chỉ làm Việt thêm ôm chặt vào.

"Tớ mới là bạn trai cậu, đúng không? Bây giờ người cậu thích, chính là tớ, đúng không?"

Tôi ngỡ ngàng nhìn Việt. Cảm tưởng nơi nào đó đang chôn chặt dưới đáy lòng mình kia đang bị ai đó hung hăng đào lên mà bóc trần. Từng cuốc. Rồi lại từng cuốc.

Tôi liên tục hít những hơi thật sâu.

"... Đúng."

Lời vừa thốt ra, đã thấy Việt cúi người xuống. Hơi thở nóng ấm quen thuộc của cậu dồn cả lên mặt tôi. Trong tích tắc, lời nói của Phương ban nãy bỗng hiện lên, gõ bên tai tôi những tiếng chát chúa.

Khi hai người thực lòng yêu thích nhau, cơ thể tự nhiên sẽ muốn gần nhau nhất. Hai người chắc cũng hôn nhau rồi chứ gì?

"Không...!"

Việt khựng lại. Nụ hôn của cậu lạc lõng rơi trên má tôi. Lạnh toát.

"Xin... Xin lỗi!"

Tôi lắp bắp, vẫn chưa hết bất ngờ với phản xạ vô thức của mình. Đến khi nhận ra thì Việt đã đứng thẳng dậy. Cậu đưa tay lên gãi tai, cười xòa:

"Không, tớ mới là người phải xin lỗi! Bọn mình vẫn chưa..., nhỉ? Đáng lẽ tớ phải thận trọng hơn một chút, ai lại làm điều đó vội vàng ở một nơi thiếu lãng mạn thế này. Hơn nữa, đột ngột như vậy chắc cũng khiến cậu sợ phải không?"

Việt rõ ràng đang cười mà. Sao ánh mắt cậu ấy lại đau đớn như thế? Tôi muốn nói gì đó, nhưng không sao cất lời nổi ngoài hai từ xin lỗi đầy nhạt nhẽo. Việt liên tục lắc đầu, miệng vẫn cong lên cái điệu bộ vô tư vui vẻ, rồi cầm tay dắt tôi bước ra khỏi phòng y tế quay về lớp.

Suốt đường về, người không nói thêm lời nào, lại là Việt.

Còn tôi, phải nén mình lắm để không khóc nấc lên.

Tôi, đã làm cậu ấy tổn thương mất rồi!

Tổn thương ghê gớm...!

***

​ Cánh rèm che giường nằm trong phòng y tế hơi lay động.

Hôm nay, ở nơi này, ngoài hai người vừa bước ra ngoài kia, còn có một cõi lòng khác cũng đang âm thầm tan nát...!