Đóng Cửa Thả Boss

Chương 3: Dụ tổng tôi có thể mời anh làm người mẫu được không




An Tín là người lạc quan, lạc quan ở đây ý chỉ sau mỗi lần bị thương cô đều có thể tự hồi phục nhanh chóng lạ thường, đến bố cô cũng than thở về bản tính đơn giản của con gái. Trốn trong chăn khóc quá nửa đêm, mắt cô sưng húp cả lên, song cuối cùng vẫn ngủ được như thường.

Chỉ có điều trước khi ngủ cô nhắc đi nhắc lại với mình: “Không được khóc, phải vươn lên. Không được khóc, phải vươn lên…” Ngày hôm sau mở mắt ra, cô tiếp tục nhắc mãi câu ấy, khiến bố cô đang ăn sáng cũng phải dừng lại nhìn cô: “Con bé này, trúng tà à?”

An Tín lén chạy vào phòng mẹ lấy một tấm mặt nạ, xong lại chườm đá lên mắt, miễn cưỡng qua được mắt bố. Cũng có thể là bố cô đã biết thừa, nhưng cố tình không muốn làm cô khó xử, nói tóm lại cô rất là biết ơn

Thế là cô kể hai câu chuyện cười để báo đáp: “Một hôm, đậu xanh chia tay với bạn gái. Cậu ta rất buồn, thế là cậu cứ khóc, khóc mãi, khóc hoài,… kết quả là… cậu nảy cả mầm”.

Bàn tay đang cầm muỗng uống canh của bố khựng lại. Cô lại tiếp tục kể: “Còn chưa hết đâu, bố ạ. Đậu xanh sau khi nảy mầm rất chi là si tình nhé, cậu ta lại chạy tới đợi trước cửa nhà bạn gái, đợi cô hồi tâm chuyển ý, thế là cậu ta cứ đợi, đợi mãi, đợi hoài, kết quả là mùa hè đến… mưa một trận như trút nước… cậu ta trở thành hoa thủy tiên”.

Hậu quả của việc kể chuyện cười nhạt nhẽo là khiến ông An đau răng, đến cơm cũng không nuốt nổi. Rõ ràng, tối qua cô đã tự chữa trị vết thương cho mình bằng hai câu chuyện liên tưởng này, tăng cường kiến thiết nội tâm, tỷ dụ như: Không thể học theo đậu xanh, chi bằng khóc đến độ sau cùng biến luôn cả hình, đến bạn gái cũng không nhận ra cậu ta nữa.

An Tín không phải là đậu xanh, khi cô bước vào thang máy bên trái của Dực Thần, Dụ Hằng vẫn nhận ra cô như thường: “Cô An, chào buổi sáng…” Sở dĩ nói là như thường vì Dụ Hằng là người cực kì bình tĩnh, bất luận đối diện với hình ảnh nào của cô, anh đều thể hiện rất lịch sự, biết tiến biết thoái.

Còn cô lại cực kì khổ sở, không ngờ đến trước giờ quẹt thẻ chỉ một giây mà vẫn gặp phải anh. Cô hôm nay đã cố ý đội mũ, phần lưỡi trai đã kéo sụp xuống, chính vì không muốn người khác trông thấy mí mắt sưng đỏ của của cô.

Thời gian trôi qua từng giây một, hai người đều không nói gì.

An Tín nghiêng đầu, từ dưới lưỡi trai mũ bóng chày trông thấy cổ áo sơ mi cài ngay ngắn và bộ vét thẳng thớm của người đàn ông bên cạnh, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài.

Cô là tín đồ của đàn ông cá tính và già dặn, cô biết từ lâu rồi

Dụ Hằng thở rất nhẹ, mùi hương phả ra từ cổ áo cũng rất nhẹ, chen chúc trong không gian thang máy chật hẹp, tất cả đều âm thầm sinh sôi nảy nở. Đối với sự lặng lẽ và lưỡi trai mũ sụp thấp hơn mức bình thường của cô, anh cũng không chất vấn gì, chỉ nghiêng người bấm giúp cô tầng mười lăm, rồi lùi lại một bước.

Đại não của An Tín tăng tốc phi nước đại, rơi vào trạng thái hỗn loạn. Sắp đến tầng lầu làm việc, cô bỏ mũ ra, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Dụ tổng, tôi có thể mời anh làm người mẫu không?”

Dụ Hằng hình như thoáng cười, không rõ nét: “Người mẫu gì?”

Thấy khoé môi anh hơi mím lại, cô lấy hết dũng khí nói: “Thiết kế bản vẽ gốc NPC lần này, tôi muốn lấy anh làm nguyên mẫu”.

Dụ Hằng thoáng tư lự, rất nhanh ngẩng đầu đáp: “Xin lỗi, công việc của tôi rất bận”. Nói rồi ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, nhìn thẳng, mức độ quan tâm vượt xa bản thân cô.

An Tín không giấu nổi vẻ thất vọng trong mắt, cô lùi lại bước ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa đồng sáng loáng đến độ soi gương được từ từ khép lại, cùng với Dụ Hằng ở trong, lặng lẽ biến mất trước mắt cô.

Giây phút thang máy đóng lại, thân hình anh vẫn cao lớn khôi ngô như thế, trên mặt cũng vẫn biểu cảm xã giao nghìn lần như một: cười nhạt. “Để nói ra được câu đó, tôi đã phải luyện mắt cả tháng đấy!”, An Tín nhìn cánh cửa thang máy lạnh ngắt, thực sự có chút tổn thương.

Trong giờ làm, cô mở PS(1) ra vẽ, lao tâm khổ tứ với thiết kế nguyên mẫu, dẫu sao Boss Dụ cũng từ chối cô rồi, cô chỉ còn cách tìm cảm hứng từ người mẫu nam khác thôi. Nhưng bình thường đàn ông tiếp xúc có hạn, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có hai gương mặt Nghiệp Trầm Uyên, Nguyễn Chính Nam hiện lên hàng đầu.

(1) PS: Photoshop

Hai người đều là mĩ nam, ngoại hình mỗi người một vẻ, cô thích nhất là Trầm Uyên. Trầm Uyên là nhân vật trong trailer(2) game “Thập Niên”, đôi mắt sâu thẳm như biển, khiến người ta liên tưởng đến màu xanh bao la dưới bầu trời. Ở phần cuối câu chuyện, anh mất đi người yêu mà mình khổ tâm chờ đợi mười năm, bèn ngồi dưới mưa xuân lất phất, hạnh hoa bay bay tự cắt kinh mạch. Cánh hoa phớt hồng bay rợp trời, che phủ bóng áo trắng tự do tự tại của anh, cảnh tượng đẹp đẽ mà thê lương nhường ấy, khiến cô mãi không sao quên được…

(2) Đoạn phim quảng cáo cho phim, game mới.

“An tóc xoăn, chị khóc đấy à?” Tiếng đồng nghiệp cắt đứt mạch hồi tưởng của cô, cô quệt lên mắt, không thấy nước mắt, rất đỗi ngạc nhiên đáp: “Đâu có đâu!”

“Thế sao mắt lại đỏ thế kia”.

An Tín mỉm cười, đương nhiên là không thể kể với cô nàng Chương Tiểu Muội nhiều chuyện này rằng tối qua cô tỏ tình thất bại, khóc cả nửa đêm nên thành ra thế. Chương Tiểu Muội tò mò xán đến máy tính của cô nhìn, rồi hỏi: “Bức NPC này vẽ đẹp quá, có nguyên mẫu chưa?”

An Tín định thần nhìn lại, toi rồi. Vừa rồi cô mải chìm đắm trong khung cảnh đẹp đẽ, khi chọn ngũ quan nhân vật, lại chọn ngay những cái quen thuộc trong thực tế, tổ hợp lại, càng nhìn càng thấy giống Nguyễn Chính Nam. Trong bức hình, cô ghép cảnh rừng hạnh hoa lúc Trầm Uyên tự vẫn, nhưng mặt mũi vị công tử áo trắng lại thay bằng hình ảnh của Nguyễn Chính Nam, thần thái của anh toàn bộ toát lên từ đôi mắt sáng, chỉ đứng trong màn hình, phong độ anh tú nho nhã cũng vẫn phả cả ra ngoài.

Không thể trách cô được, mỹ nam cô tiếp xúc đâu có bao nhiêu, có thể sờ tới trong thực tế cũng chỉ có Chính Nam cùng cô đả hổ mà thôi.

Tấm áp phích ấy chế tác rất thành công, sau ba ngày, phía trước phòng trưng bày dưới tầng một đã đứng đầy các cô nàng mê trai. Cô nàng Chương Tiểu Muội lắm chuyện vô địch thiên hạ kia thì giảng giải như thật nội tình tấm áp phích: “Tôi tới chỗ An Tử giao ảnh tuyên truyền, thì thấy An Tử vừa mới khóc xong! Điều đó chứng tỏ gì chứ: Chứng tỏ cô ấy rất rất rất yêu người đàn ông này, yêu đến nỗi không kìm được lòng lấy anh ta làm nguyên mẫu để vẽ, xong lại còn vì anh ta mà rơi lệ tương tư nữa chứ!”

An Tín đứng phía sau, nghe Chương Tiểu Muội nói thế, đúng là muốn rơi lệ “muốn chết”(3) thật. Đặc điểm lớn nhất của tổng bộ Dực Thần là tin đồn lan đi rất nhanh, một vài cô em sợ kênh thông tin ùn ứ, còn đặc biệt đem tin phòng đăng lên báo điện tử, và thế là, chỉ cần nhân viên của Dực Thần mở trang mạng nội bộ ra, họ thậm chí không cần bước chân ra khỏi cửa cũng có thể cập nhật được thông tin trong thời gian ngắn nhất.

(3) “Tương tư” và “muốn chết” trong tiếng Trung có cùng phiên âm là “xiangsi”, đọc cũng gần giống nhau.

Đúng sáu giờ tan làm, cô cố tình kéo dài thêm hơn một tiếng, đợi mấy người đồng nghiệp nhiều chuyện kia về hết mới xuống lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy, cô đã thấy có bóng người áo sẫm màu đứng trước chỗ kính trưng bày.

Dụ Hằng đang đứng trước tấm poster “Quang Trầm Uyên”, lặng lẽ quan sát. Ánh đèn đại sảnh vương trên vai anh, nhẹ rơi xuống che phủ mặt đất. An Tín bước tới chỗ người đàn ông đang đứng bất động, gần tới nơi, anh đột nhiên quay mặt sang nói: “Vẽ rất giống”.

Thành lũy trong lòng An Tín phút chốc sụp đổ, cô chau mày nói: “Tôi chỉ tiện tay vẽ thôi…”

“Tiện tay vẽ cũng thấy được bản lĩnh thực sự”. Dụ Hằng cười nhạt, “Thần thái của Nguyễn tiên sinh đều đã được cô thể hiện ra cả rồi”.

An Tín càng chán nản hơn. Nghe anh nói vậy, chẳng phải đã chứng thực nguyên mẫu của nhân vật trong tấm áp phích, còn sở thích của cô lại vừa hay “đúng là có chuyện đó” sao? Tối qua cô vừa mới tỏ tình, hôm nay đã để xảy ra vụ scandal này, anh sẽ đánh giá cô thế nào đây?

An Tín không sao hiểu nổi. Cô lấy dũng khí bước một bước lại gần, thì thấy Dụ Hằng lập tức lùi ra sau một bước, trên mặt bất giác để lộ vẻ tổn thương. Dụ Hằng nhìn cô một cái, gật đầu nói, “Xin phép về trước”, rồi không nhanh không chậm bỏ đi.

Để lại cho cô, vẫn là bóng lưng như màn đêm phồn hoa ấy, tĩnh mịch mà xa xăm.

Cứ thế một ngày trôi qua trong muộn phiền, sau bữa tối, cô đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký trưởng phòng hành chính Dương Thuỵ Trân, Bạch Cốt Tinh dùng cái giọng the thé nói: “A lô, cô An, xin hỏi cô có khỏe không?”

“Có chuyện gì?” cô đang chán chường, không muốn nhiều lời với đằng kia.

“Dụ tổng đang tiếp một người bạn Hàn Quốc, cần một người đi tháp tùng”.

Nghe xem, khẩu khí của Bạch Cốt Tinh kia lúc nào cũng vênh vang hống hách thế đấy – Nếu cô tới giúp, trong con mắt người khác chỉ là tháp tùng, đến cái chức “phiên dịch” chính thức cũng không được tính! Tuy ghét cay ghét đắng cái giọng điệu ấy, An Tín đắn đo mấy giây rồi cũng đồng ý, bởi cô không muốn để Dụ Hằng rơi vào cảnh bị động ngôn ngữ bất đồng.

Bạch Cốt Tinh nhấn mạnh qua điện thoại: “Người hôm nay gặp tên là Mẫn Chính Xương”, là sếp tổng khu vực Châu Á Thái Bình Dương của “Đông Tĩnh” Hàn Quốc, chuyến này đến Dực Thần với tư cách khách mời, không liên quan đến hoạt động kinh doanh. Có điều chúng ta phải cố gắng tạo ấn tượng tốt với ông ta, có thể tháng sau khi Đông Tĩnh tới Trung Quốc tìm đối tác chiến lược, ông ta mới ưu tiên kết giao với chúng ta, cô nghe rõ chưa?”

“Ừm”, An Tĩnh đáp lại, lần đầu nghe thấy điện tử Đông Tĩnh đến, cô giật mình sửng sốt. Lại nghe nhắc đến Mẫn Chính Xương, ngạc nhiên há hốc mồm. Đông Tĩnh không chỉ giống như Dực Thần, là doanh nghiệp hàng đầu không thể không nhắc đến, hơn nữa còn là tập đoàn thế gia mà mẹ từng ở.

“Này, giọng điệu cô thế là sao hả, trả lời yếu xìu thế hả!” Thư ký Dương không bằng lòng, gào lên, “Thảo nào Dụ tổng nói cô không được khỏe, bảo tôi đừng ép cô đến”.

Ồ, anh ta còn biết tôi không được khỏe sao? An Tín buồn bã nghĩ, hôm qua tôi chịu hai trận đả kích ở chỗ anh ta, xem ra anh ta đều hiểu rất rõ đấy chứ, thế mà lại tỏ vẻ lạnh lùng như thế, giờ lại không muốn tôi ra ngoài, có được tính là quan tâm không?

Cô buồn rầu nghĩ, buồn rầu thay bộ vest khá là lịch sự, chỉnh trang lại mình gọn gàng đúng mực, rồi bắt xe đến khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ dưỡng là một câu lạc bộ tư nhân, rất sang trọng, nhân viên phục vụ trong đó mảnh mai hấp dẫn, trong lúc đi qua đi lại còn phảng phất hương thơm.

An Tín nhìn cô gái dẫn đường đằng trước đeo chiếc cài tóc đính đá, tính sơ sơ, đoán chắc cũng phải hơn ba bốn nghìn tệ, cố gắng chuẩn bị tâm lý về đẳng cấp và trải nghiệm ở đây, đồng thời cũng hiểu rõ đẳng cấp cuộc gặp riêng mà cô sắp tham gia: Dụ Hằng đối đãi với khách như thượng khách, có thể thấy anh ta rất coi trọng ông Mẫn.

Cô rất nhanh đã trông thấy Mẫn Chính Xương, tuổi ngoài bốn mươi, mặc bộ comple màu đen vừa vặn, nét mặt nghiêm khắc cứng rắn. Dụ Hằng đang ngồi cạnh ông ta, y phục màu tối tương tự, thần sắc lạnh lùng y chang, nếu so sánh ngoại hình của họ với nhau, cô sẽ nói, người trước giống Diêm Vương mặt đen, người sau như Tu La bóng đêm.

Đều là nhân vật đẳng cấp Boss, tuy có sắc đẹp, nhưng thiếu mất chút ôn hoà. An Tín bước lên phía trước, hơi cúi người về phía hai người đang nhấm nháp sâm-panh, nói: “Rất xin lỗi, tôi giờ mới tới được”. Lại dịch một lượt sang tiếng Hàn: “Tôi là An Tín, trợ lý của Dụ tổng, xin lỗi vì giờ mới tới”. Mẫn Chính Xương khoanh tay trước ngực, cứng rắn đáp: “Nghe nói ở Trung Quốc đến muộn sẽ bị phạt rượu, cô An không định uống một ly sao?”

Hóa ra ông ta nói được tiếng Trung, lại còn loạn thanh điệu, cứ như không kiểm soát được sức lực của máy bay, vút cái bay lên tận trời… An Tín nghe mà cười thầm trong bụng, có điều cô không dám thể hiện ra mặt, chỉ đeo nguyên mặt cười tiêu chuẩn tám cái răng, nói: “Nếu có thể khiến ngài Mẫn đây hài lòng, tôi chấp nhận phạt một ly”.

Nói xong, cô cầm một cái ly miệng vuông, nghiêng người rót nửa ly Wisky, nâng lên ngang ngực, chân thành nói: “Chúc ngài bách niên trường thọ”. Nói rồi nghiêng người chầm chậm uống cạn, lúc rót thêm rượu cho khách, cô đặc biệt lấy tay trái đỡ lấy cánh tay phải tỏ ý kính trọng, hành vi cử chỉ hoàn toàn tuân theo lễ nghi của người Hàn Quốc.

Ánh mắt Mẫn Chính Xương dịu lại, khẽ gật đầu. Còn Dụ Hằng từ đầu tới cuối ngồi yên lặng, không ra bất cứ chỉ thị gì. An Tín lùi lại tới trước bộ sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống mép bàn, cách họ một khoảng.

Mép sofa cách xa chỗ ánh sáng, ngồi trong góc trái, cảm giác tồn tại không mạnh mẽ, nhưng thuận tiện để quan sát. An Tín nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Mẫn Chính Xương.

Không có hình bóng mẹ trong kí ức, bởi mẹ có gương mặt to tròn, còn đường nét của ông ta lại gầy nhọn. Cô nhớ mẹ từng nói, trước khi bị đuổi ra khỏi nhà, người cậu này cũng từng lên tiếng ngăn cản ông ngoại, khẩn cầu đừng bệnh tật, giúp mẹ cô khi ấy tìm lấy một chốn dung thân, về tình về lý, cô cũng nên tôn kính người cậu này.

An Tín quan sát kỹ ông cậu, rồi lại đánh mắt sang bên, không ngờ bắt gặp đôi mắt Dụ Hằng, vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, chỉ gọi một tiếng: “Cô An, mời ngồi sang bên này, cùng ngài Mẫn uống một ly”.

An Tín nghe lời bước sang, ngồi giữa hai người đàn ông, chân tay cô gắng thu lại. Dụ Hằng vẫn như lần trước, cô vừa lại gần liền dịch sang bên một chút. Cô mặc kệ vẻ u ám trên mặt, trước tiên phải khoản đãi tử tế người thân vô tình gặp mặt này trước đã, không ngó ngàng đến bên trái. Bởi có mùi hương thanh khiết trên áo quần quen thuộc, cô không cần quay đầu sang cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh bên cạnh.

Mẫn Chính Xương coi An Tín như đại diện cho lớp nhân viên trẻ của Dực Thần, không ngừng hỏi cô những kiến thức liên quan đến chuyên ngành điện tử. An Tín bỗng nảy ra ý tưởng, thể hiện cách nhìn của mình đối với tiền đồ ngành điện tử thông qua những kinh nghiệm chơi game trên mạng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu nói rõ từng loại lý luận. Cô đưa ra một câu hỏi: “Trung Quốc từng tổ chức “Cuộc thi đấu điện tử thanh niên Châu Á”(4), khai thác được rất nhiều ý tưởng trò chơi có giá trị, “Dực Thần Quốc Tế” năm ấy đã giành được thành tích xuất sắc. Có thể nói, những công ty như Dực Thần ở Trung Quốc không nhiều, chúng tôi có triển vọng trở thành bá chủ AACC kỳ tới, không biết ngài Mẫn đây có hứng thú cùng thúc đẩy Đông Tĩnh tham gia thi đấu, mở ra một sân chơi cho các tài năng cho các thanh niên quý quốc giao lưu cùng chúng tôi hay không?” An Tín hỏi rất khéo léo, mà cũng rất cần thiết. Cô dùng cách nói thanh thiếu niên giao lưu thi đấu điện tử để thăm dò ý đồ hợp tác với Dực Thần của Đông Tĩnh. Cấp trên Dụ Hằng ngồi cạnh án binh bất động, lại không dùng tiếng Hàn trao đổi, cô chỉ mạo hiểm thăm dò chút thôi. Hơn nữa cô từ đầu tới cuối luôn nghi ngờ anh nghe hiểu tiếng Hàn, bởi khi cô nhắc đến những thuật ngữ khó như “thi đấu điện tử” rồi “sân chơi giao lưu”, khoé miệng anh có hơi cong lên.

(4) AACC

Chủ trương chí hướng của một người đều có thể thể hiện ra từ những động tác nhỏ nhất, Dụ Hằng cũng thế. An Tín mỗi tối ngồi vẽ anh đã cực kì quen thuộc với khoé môi ấy, mỗi lần cong lên chính là thể hiện sự quyết đoán, và cả vô tình của anh; khi anh khẽ cười, là báo hiệu anh có tâm trạng tốt.

Hiệm giờ anh đang dần thả lỏng, cô có thể hiểu là sự ngầm tán thành.

Mẫn Chính Xương khoanh tay, giữ một tư thế ngạo mạn, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô An đang nói tới diễn đàn hợp tác thanh thiếu niên đúng không? Tôi cảm thấy vấn đề của người trẻ tuổi có lẽ là sự thận trọng, bởi nó đại diện cho một thứ văn hoá giao lưu, nếu không cẩn thận, tôi e sẽ ảnh hưởng đến thế hệ trẻ của Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi”.

Nghe xong những lời xằng bậy ấy, lông mày bên trái của An Tín bất giác nhíu lại. Mẫn Chính Xương tuy là cậu cô thật, nhưng điều đó không có nghĩa ông ta có quyền hạ thấp người Trung Quốc. Cô im lặng mím chặt môi, nén lại câu “mẹ kiếp” chuẩn bị buột ra. Lúc ấy Dụ Hằng nhổm dậy, dùng mỗi tay phải rót đầy sâm-panh cho Mẫn Chính Xương, từ tốn nói: “Không biết ngài Mẫn có hứng thú với hoạt động ngoài trời không? Ngày mai tôi muốn mời ngài đi cưỡi ngựa”.

Trong tình cảnh im lặng như thế, Boss khéo léo lên tiếng hoá giải bầu không khí, An Tín nhìn anh tỏ vẻ biết ơn, xong Dụ Hằng không đếm xỉa gì đến ánh mắt cô, chỉ hướng về phía Mẫn Chính Xương nâng ly: “Ngựa Trung Quốc cực kỳ dẻo dai, chạy tới cuối cùng mới thể hiện tài năng của nó. Khi chúng còn nhỏ, sẽ vùng vẫy thoát khỏi dây cương của chủ nhân tung vó bốn phương, có thể mới tới đích trước những con ngựa xuất phát chậm chân hơn được.”

Nói xong, anh một hơi uống cạn, cười nhìn Mẫn Chính Xương: “Mai tôi sẽ đưa ngài đi xem con ngựa đó”.

“Không phải vội, ngài Dụ”. Mẫn Chính Xương khoát tay ra hiệu, tỏ ý ông ta hiểu động tác đứng dậy tiễn khách của Dụ Hằng, nhưng vẫn đanh mặt nói tiếp, “Tôi bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác rất quen thuộc với cô đây, tôi có một câu muốn thỉnh giáo cô ấy”.

An Tín ngồi thẳng lại, nghiêng đầu về phía ông ta lễ phép nói: “Ngài cứ nói”. “Nghe nói cô An đã từng học ở Đại Hàn Dân Quốc? Không biết cô có suy nghĩ thế nào về chúng tôi?”

Câu này bắt buộc phải trả lời cẩn thận rồi, rõ ràng sắc mặt không vui của mình đã bị ông ta bắt gặp, An Tín tự nhắc nhở mình, không thể gây thêm rắc rối cho Boss Dụ được.

Cô nghĩ một chút, rồi mới đáp: “Hàn Quốc thuộc khu vực bán đảo hướng ra biển, rừng núi bao phủ đại bộ phận đất đai, tôi cho rằng đó là một đất nước xinh đẹp…” lời còn chưa nói hết, Mẫn Chính Xương đã ngắt lời: “Cô An, tôi muốn nghe những câu thật lòng” Ngữ khí của ông ta bao phủ một sự cứng rắn không giấu diếm.

“Được thôi”. An Tín bất đắc dĩ nói, “Tôi sẽ kể một chuyện để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, có liên quan đến Jun In Kwon”. Cô bình thản nhớ lại, bình thản kể, Dụ Hằng ngồi bên cạnh cô, nhấp ngụm sâm-panh, cử chỉ vẫn lạnh lùng như cũ nhưng không thất lễ.

“Mùa hè năm 2000, tại sân vận động đại học Yonsei, tôi may mắn được xem trực tiếp một chương trình ca nhạc ngoài trời. Màn đêm hôm ấy rất tĩnh mịch, khói lửa đèn đuốc tụ lại một chỗ, tôi ngồi trên ghế nghe tiếng hát phía trước vọng đột nhiên nhận thấy chung quanh xảy ra một chuyện không sao tưởng tượng nổi – Bởi những người bạn học thường ngày lạnh nhạt và giỏi kiềm chế là thế đều lao về phía trước như phát điên, thân hình lắc lư theo tiếng nhạc điện tử chói tai. Sau đó, tôi mới biết là Jun In Kwon cùng ban nhạc Hoa cúc dại đã lên sân khấu”.

“Giọng hát của ông ấy chất ngất thê lương và căm phẫn, như dòng nham thạch phun trào, cả sân vận động cùng ông chìm vào cơn mê. Mọi người lúc thì im bặt, như đang nghe ông thủ thỉ kể chuyện; lúc lại châm lên vô số những ngọn nến, điên cuồng lắc lư cánh tay và đầu của họ, mọi người gào thét một cái tên. Khi ấy, tôi có thể cảm nhận được tinh thần Hàn Quốc, phẩm chất Hàn Quốc, chúng như hiển hiện trước mắt tôi, đó là một cuộc hẹn ngầm kỳ lạ và sự kiên cường nghị lực vạn người như một.”

“Ngài biết không, ngài Mẫn”. An Tín nói với đôi mắt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, “Trong tiếng hát của Jun In Kwon, tôi nghe thấy lịch sử và hiện thực của Hàn Quốc, chất giọng khàn khàn cao vút của ông ấy đã thức tỉnh quần chúng đang ngủ mê, khiến họ trở nên thống nhất hơn bao giờ hết, cho nên tôi gọi ông ta là “Linh hồn của Hàn Quốc” cũng không phải là nói quá”.

“Nhưng rồi sao? Chính nhân vật huyền thoại bậc thầy ấy, không ngừng sử dụng chất gây nghiện, không ngừng ra vào sở cảnh sát, lại cùng với một Jang Ja Yeon, một người mà tôi rất tôn kính gây ra vụ tai tiếng tình dục, bôi nhọ thanh danh cô ấy, khiến cô ấy phải tự sát, ông ta vẫn một mực khăng khăng giữa họ là tình yêu. Sáng hôm tôi rời Hàn Quốc, thấy báo đăng ông ta lại phải vào trại giam, đó đã là lần thứ tư rồi”.

“Ngài Mẫn, tôi ở đây không hề có ý không tôn trọng đất nước của ngài, tôi chỉ muốn thể hiện suy nghĩ của mình với những việc mà mình tiếp xúc. Tối hôm đó, tôi đã bị Jun In Kwon và bạn bè xung quanh cảm hóa, hát rống lên bài hát của họ, xúc động đến rơi nước mắt, bởi với một đứa mắc bệnh nhớ nhà trầm trọng như tôi mà nói, thời khắc đó là một sự rung động sâu sắc. Tôi lớn lên trong tiếng hát, trở về ngôi nhà Trung Quốc trong tiếng kêu gào, chưa từng nghĩ nhân vật linh hồn hát lên tiếng lòng của đại chúng cũng có thể gục ngã – do đó tôi muốn nói với ngài, bất cứ thứ âm thanh nào cũng có thể bị dịch chuyển trong hiện thực, thứ mà chúng ta có thể khống chế được chỉ có thể là những căm phẫn trong lòng mình, mà thứ căm phẫn ấy, thường chỉ là phiến diện”.

Nói đến cuối cùng, Mẫn Chính Xương đang tiêu hoá mớ trường ca phát ngôn của An Tín, những suy tư trong mắt đã hiển hiện lên mặt, An Tín quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp khóe môi Dụ Hằng đang hơi cong lên, cùng với nét cười không kịp che giấu.

Nụ cười đó thật đẹp, cô lặng lẽ khép hàng mi, thầm nghĩ, anh cũng nghe hiểu tiếng Hàn, hôm nay gọi cô đến đây quả nhiên là để mua vui, anh chờ đợi niềm vui bất ngờ mà cô đem đến, cô cũng không phụ lòng mong đợi, đã khiến anh nở nụ cười rồi.

Mẫn Chính Xương không nói năng gì ngồi đến cuối buổi. Ông đứng dậy bước lên chiếc xe công ty phái riêng đưa đón, cố ý dừng lại nhìn An Tín, nói với Dụ Hằng: “Cô gái này rất khá, là một người sâu sắc”.

Dụ Hằng gật đầu mỉm cười: “Tôi thay mặt nhân viên của tôi cảm ơn lời khen tặng của ngài”.

Chiếc xe riêng sang trọng lướt đi. An Tín nhìn Dụ Hằng đứng ngoài sảnh lớn, định không tới gần làm phiền anh nữa, bèn lên tiếng trước: “Dụ tổng, tôi xin phép đi trước, hẹn gặp lại”.

“Không phải vội, để tôi đưa cô về”. Dụ Hằng đón lấy chìa khoá từ người gác cổng, mở cửa xe ra trước. “Mời”. An Tín không từ chối, chỉ không hề mở miệng suốt dọc đường về. Ánh mắt cô lướt theo khung cảnh ngoài cửa sổ xe, đầu óc hỗn loạn, có tiếng nói không ngừng hỏi cô hết lần này đến lần khác: “Vừa rồi cô làm thế có đúng hay không? Có phải đã lỡ lời không? Cô có nghĩ đến lập trường của Dực Thần không?”

“Mệt lắm không?”, trong xe đột nhiên vang lên giọng nam trầm ấm của Dụ Hằng, tiếp đó, anh mở CD, một bản giao hưởng của Bach dìu dặt vang lên. Thứ âm thanh như nước, thoắt cái đã vỗ về trái tim người nghe, vô hình chung mang lại sức mạnh yên ổn. An Tín dần bình tĩnh lại, mở miệng nói: “Hy vọng tối nay không làm khó cho Dụ tổng”.

“Không, cô làm rất tốt”. Dụ Hằng ngắn gọn đáp, “Khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác”.

“Ý Dụ tổng là suy nghĩ của tôi trước kia rất tầm thường phải không?”

Dụ Hằng cười: “Cô An là người lạc quan, đi đến đâu cũng tràn ngập tiếng cười, tôi không cho rằng đó là “rất tầm thường””.

An Tín giờ mới thật sự yên tâm. Còn có gì làm xao động lòng người hơn sự khẳng định của anh chứ? Dẫu rằng những lời ẩn giấu phía sau anh không nói ra, cô cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của anh: Bình thường ấn tượng của anh về cô là nhí nhố, lúc nào cũng hi hi ha ha, tối nay gặp Mẫn Chính Xương vừa hay ngược lại hoàn toàn, đúng lúc bù đắp những thiếu hụt trong bản tính của cô, chưa biết chừng còn có thể khiến anh nhìn nhận lại về cô.

Nhưng cô vẫn thấy mệt mỏi rã rời, có thể là do anh ở gần quá. Vẻ phờ phạc của cô thể hiện ra mặt, người có con mắt tinh đời đều nhận ra, anh lại nắm chặt vô lăng, cười cười: “Cô có đói không? Tôi mời cô đi

“Cũng không đói lắm…”

“Nhưng tối nay tôi vẫn chưa ăn gì”.

Cô miễn cưỡng ngồi thẳng người lại: “Được thôi, vậy tôi đi cùng anh”.

Hương thơm thanh nhẹ và tiếng nhạc dìu dặt tiếp tục trôi chảy trong xe, có lúc Dụ Hằng không nói thêm gì, chỉ chuyên tâm lái xe, gương mặt chênh chếch đón lấy ánh đèn khi tỏ khi mờ, cùng lúc thể hiện vẻ vững vàng và anh tuấn của anh, song không khỏi thấp thoáng vài phần xa cách. An Tín quay sang nhìn anh, không đoán được anh đang nghĩ gì lúc này, chỉ cảm thấy sự dè dặt và lạnh lùng của anh lại lần nữa nới rộng thêm khoảng cách với cô.

Thâm tâm cô có chút nản lòng, trong không gian nhỏ hẹp như thế, nhất cử nhất động của người bên cạnh đối với cô mà nói, đều có tầm ảnh hưởng vô cùng to lớn. Càng để ý, cô càng kiềm chế hơi thở của mình, cứ thế cố gắng chống đỡ được một lát, ý chí của cô cuối cùng không thắng được sự hồi hộp và mệt mỏi, khiến cô bất giác lún mình vào lưng ghế, chìm dần vào giấc ngủ.

Trước khi ý thức cuối cùng tan rã, cô chỉ trông thấy đèn đường quanh co vụt qua, từng đường vẽ nên vẻ thanh bình của đường phố. Cô co người ngủ trong khoảng sáng ấy, mí mắt khép lại vẫn cảm nhận được ánh sáng bồng bềnh – ánh sáng chói lọi theo con đường vụt qua, bỗng chốc hoá thành một thứ bóng tối không tên.

Không chói mắt, nhiệt độ ổn định, cùng với mùi hương dịu dàng.

An Tín ngủ ngon lành, đến lúc cô tỉnh lại mới nhận ra xe đã chạy tới bên cầu trên lưng chừng núi, đối diện với ánh sáng của mấy vì sao của màn đêm bên ngoài. Áo vest Dụ Hằng đắp trên nửa thân trên, phảng phất một mùi hương; cô nhìn bốn phía xung quanh, mới nhận ra những ánh sáng kia là ánh đèn lướt qua trước khi xe đi vào núi, chủ nhân chiếc xe thấy cô ngủ say, chu đáo cho xe dừng lại một nơi phong cảnh đẹp lại có ánh sáng vừa phải.

Cô đẩy mở cửa xe, nhìn bóng người cao ráo rắn rỏi đứng cách đó vài mét.

Gió thổi bên cầu, mái tóc Dụ Hằng khẽ phấp phới, anh mặc áo sơ mi xanh thẫm, đang đứng hút thuốc dưới gốc cây. An Tín nhìn anh qua bóng lưng, nhìn ánh sao lung linh đầy trời, cảm giác cảnh tượng đẹp đẽ này có lẽ chỉ xuất hiện trong mộng cảnh.

Cô nhẹ nhàng bước tới, không muốn phá tan vẻ tĩnh mịch như trong mộng ảo này. Không ngờ Dụ Hằng lại quay đầu lại trước, đôi mắt đen phản chiếu ánh sao ngoài trời, trong đó còn có con sóng giữa biển mây sâu lắng.

Anh im lặng nhìn cô, cô cũng không nói năng gì. Gió khẽ mơn man, hương thơm nồng nàn của hoa mùa hạ theo gió bay đến. An Tín dưới ánh nhìn của anh, trong làn gió dịu dàng, tim cứ thình thịch đập nhanh kinh khủng. Cắn môi mất mấy giây, cô cuối cùng cũng mở được miệng: “Dụ Hằng, có chuyện này vẫn cứ canh cánh trong lòng tôi, tôi rất muốn được hỏi trước mặt anh”.

Dụ Hằng cười hiền: “Sao phải hỏi trước mặt?”

An Tín thầm động viên tinh thần mình: “Bởi bố tôi từng nói, nếu tôi nhìn thẳng vào mắt người ta mà nói, sẽ khiến người đó cảm nhận được sự chân thành trong mắt tôi, người đó sẽ không lừa dối tôi. Như là, như bây giờ chẳng hạn”.

Dụ Hằng cười thành tiếng, vẻ rất vui .

Trái lại, hai má An Tín đỏ ửng cả lên, bàn tay nhỏ nắm chặt, cả thân người hồi hộp như sắp sửa bỏ chạy.

Dụ Hằng giúp cô kéo chặt vạt áo khoác ngoài mà anh để lại cho cô, hạ giọng nói, “Cô hỏi đi”.

Giọng anh mới ấm áp làm sao, cô cũng thả lỏng hơn.

“Anh có nhớ show truyền hình COS hôm trước không? Chính cái hôm anh lái xe không cẩn thận đụng phải tôi ấy…”

“Nhớ”.

An Tín nuốt nước bọt: “Vậy tôi có thể hỏi - Tại sao anh không cho phép tôi mặc trang phục dị nhân, như Trương Mỹ Nhã để lên sân khấu biểu diễn tiết mục?”

Ánh mắt Dụ Hằng trầm lại: “Cô và Trương Mỹ Nhã không giống nhau”.

“Không giống thế nào?”, trong lòng An Tín có chút mong chờ, cô khẽ hỏi lại.

Dụ Hằng nhìn cô, lặng im.

Tiếng gió xào xạc, hoa cỏ đung đưa, An Tín ngẩn ngơ chăm chăm nhìn anh, gần như sắp sửa cùng cảnh vật xung quanh hoà vào ánh mắt anh.

Anh cuối cùng cũng mở miệng cười: “Mấy bộ quần áo đó hở hang quá, không hợp với khí chất của cô, tôi không muốn người ta nhìn thấy thân thể cô”.

Nếu thay từ “muốn” kia thành “thích” có phải là tốt biết bao không! Như nhân vật nam chính trong mấy phim thần tượng ấy, có thể nghiêm lệnh yêu cầu người con gái mà mình thích, coi cô ấy như một phần của mình.

Như thế, cảm giác sở hữu sẽ mạnh mẽ hơn, chứ không như bây giờ, làm cô phải đoán già đoán non thành phần tình cảm trong câu hỏi ấy, bởi lùi lại trước một chút, cô có thể hiểu là anh đang phát huy tinh thần thân sĩ, không để cái xương sườn là cô ăn mặc hở hang. An Tín đứng chôn chân tại chỗ.

Dụ Hằng vỗ vỗ đầu cô: “Đi thôi”.

Cô vẫn đang chau mày hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi thêm chút nữa không, anh tại sao lại “không muốn” chứ?”

An Tín không kìm được dậm chân giẫm đạp đám hoa cỏ cạnh chân.

“An Tín”. Tiếng Dụ Hằng bỗng vang vọng lại cách đó không xa, “Ánh đèn chỗ này thế nào?”

An Tín nghe anh gọi thế, sức mạnh đủ để đạp núi phá đá dưới chân tức khắc tiêu tan, đám hoa cỏ bé nhỏ trên đường cũng vì thế mà được cứu. Cô trở lại bên cạnh anh, sánh vai đứng cùng anh, nhìn biển đèn dưới núi.

Trông xuống ánh đèn phát ra từ hàng nghìn hàng vạn hộ phía dưới, cảnh đêm ấy đẹp không sao tả siết. Cô lặng lẽ hồi tưởng lại một lúc, mới lên tiếng: “Hàng đèn lồng mà anh nhìn thấy kia là khu phố cổ, trước đây cứ tan học là tôi lại chạy tới đó chơi, bên trái có một công viên lớn, tập trung một hội các chú các bác diễn viên nghiệp dư có sở thích giống bố, đi ngược trở lại là một cây cầu xi măng lớn, liên thông Nam Bắc, trên cầu cứ cách 3m là lại có cột đèn ngọc trai, từ xa nhìn lại cứ như ngôi sao bay lơ lửng giữa sương mù, đó, như chúng ta bây giờ đây này”.

Cô chỉ những cảnh vật đã quen thuộc từ thủa nhỏ, giải thích cho anh một hồi, sau cùng, hàng mi và mái tóc xoăn đều tung bay không kìm được xúc động trong lúc nhớ lại chuyện cũ. “Rất đẹp đúng không?” Cô quay mặt sang, cả giương mặt thậm chí còn sinh động hơn cảnh đêm diễm lệ, cô không hề biết rằng, trong cơn gió đêm hè, những mệt mỏi và bất an trong cô đã được xoa dịu, sức sống hoạt bát vô hình trung đã hồi phục.

Dụ Hằng cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn nụ cười trên mặt cô, khẽ gật đầu: “Đúng, đúng là rất đẹp”.

An Tín cười khà khà, bất giác dịch sang phía anh một bước, tiếp tục kể với anh từng câu chuyện nhỏ nơi phố cũ, đến lúc cô tỉnh ra, mới phát hiện mình đã kề sát anh rồi, còn anh chỉ mỉm cười lắng nghe, chứ không lùi xa ra như trước nữa.

Dụ Hằng mặc xong áo vest ngoài An Tín đưa trả, nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn chút gì đó”. Anh nói với vẻ rất bình thản, kiểu buột miệng nói ra mà thôi, nhưng nhà hàng anh chọn thì lại không hề tùy tiện chút

Nhà hàng hình trăng lưỡi liềm này toạ lạc tại chính giữa quảng trường, hội tụ toàn bộ ánh đèn giao thoa của ba con đường, vẻ ngoài nguy nga lộng lẫy.

Bước vào đại sảnh sáng choang, bên tai đã vang lên tiếng nhạc trầm trầm êm ái, môi trường tao nhã hệt như lạc vào cung điện nghệ thuật. An Tín mím môi, dè dặt theo sau Dụ Hằng, chốc chốc lại quan sát đánh giá phục sức hợp thời của mấy mỹ nữ xung quanh.

Nhìn cách ăn mặc của họ, nhìn lại mình, cô bỗng nhận ra: cùng là con gái mà đẳng cấp giữa họ sao mà xa vời vợi…

Dụ Hằng dường như nhìn thấu tâm can cô, quay đầu cười nói: “Bọn họ đa phần là người mẫu, cô không phải để ý đến cách ăn mặc của họ”.

An Tín lè lưỡi: “Nơi này đẳng cấp khá là cao đấy nhỉ, tôi còn trông thấy cả ngôi sao điện ảnh nữa!”

“Đúng đấy, chỗ này tập trung một số ngôi sao điện ảnh và nhân vật nổi tiếng”. Dụ Hằng giúp cô xếp ghế, mời cô ngồi. Người phục vụ đưa menu đồ chay lên, Dụ Hằng ra hiệu ưu tiên phụ nữ, An Tín chúi cái đầu bù xù sau tấm bảng kín chữ loằng ngoằng, nhíu mày nhìn hồi lâu, sau cùng, cô hạ menu xuống, nhìn anh phục vụ cười nhạt như mía lùi, chỉ chiếc cuppy cake(5) màu sắc tươi tắn: “Cái này”.

(5) Bánh ngọt hình cốc

Đôi mắt đen của Dụ Hằng nhìn theo đầu ngón tay cô, cùng lúc khoé miệng cũng khẽ cười: “Ăn cái này mà no được sao?” Anh đón lấy menu, chậm rãi gọi vài cái tên, thời gian vừa hay, đủ để An Tín lắng lại tâm trạng bối rối không biết dâng lên từ lúc nào.

Trong thời gian đợi đồ ăn, Dụ Hằng nhấm nháp vài ngụm rượu khai vị, ngoài ra không có động tác thừa nào, cứ ngồi yên lặng. An Tín thì mở to đôi đồng tử đen tròn xoe, hết nghiêng trái rồi lại nghoẹo phải, nhàm chán lướt nhìn những người đang dùng bữa, không dám đối diện trực tiếp với đôi mắt trước mặt.

Cô bỗng chú ý tới hai bóng người ngồi phía sau bình phong kính. Người đàn ông nhìn nghiêng anh tuấn có thừa, lại thêm bộ vest màu trắng, ngoài khí chất cao quý toát ra, dung mạo của anh ta gần như là hoàn mĩ. Người con gái sánh đôi với anh cũng là một tuyệt sắc giai nhân, tấm lưng trần với xương bướm(6) hơi gồ lên, đường cong hút mắt thuận theo cổ chữ V uốn lượn xuống dưới.

(6) Xương bả vai

“Đúng là báu vật!”, nhìn đến độ An Tín bất giác thở dài, cắn mãi chiếc muỗng bạc không chịu dời mắt.

Dụ Hằng đưa mắt nhìn, thò tay lấy chiếc muỗng bạc của cô, trộn nước sốt với rượu gia vị, đặt trước mặt cô: “Thử món sò biển này xem”.

An Tín lúc ấy mới nhận ra trên bàn ăn đã rực rỡ muôn màu, bày la liệt những món ngon. Chỉ riêng món mỳ Ý và sò biển Queensland mà cô có thể đọc tên, đã đủ biết giá bữa ăn này không đạm bạc tí nào rồi, lại còn món côn trùng nướng và canh hải sản mà cô mới chỉ nhìn thấy trên báo, tất cả phô trương đến độ khiến cô chỉ còn biết trố mắt nhìn.

“Dụ… Dụ tổng, đây là thứ hai người chúng ta ăn sao?”

Dụ Hằng vẫn như trước nay trịnh trọng trả lời: “Cô An tối nay đã dốc sức vì công ty, về lý nên được thưởng”.

An Tín nghe xong câu ‘Cô An” khách sáo lúc trước, vai thõng xuống một bên, đầu cúi xuống như gà con mổ thóc, lại trông khóe miệng cười nhạt phía đối diện, càng thấy càng nản bội phần. Có điều món bánh ngọt trước mắt càng trở nên ngon lành hấp dẫn nước xoài rưới trên lớp kem trắng xốp, hiệu quả thị giác tạo ra khiến cô quên đi rất nhiều phiền não. Cô bắt tay khởi động luôn, trong khi nụ cười của anh cũng đang từ từ sâu thêm.

“Dụ”. Đang yên ắng, cạnh bàn chợt vang lên một giọng thánh thót đáng yêu, ăn đứt tiếng nhạc êm ái du dương kia. An Tín ngẩng đầu, trông thấy một người đẹp mặc váy lụa màu ngọc trai đang đứng thả dáng cạnh Dụ Hằng, bàn tay mảnh mai trắng ngần khẽ đặt lên vai anh. Vẻ đẹp của rất nhiều phụ nữ thể hiện qua phấn son áo quần, quy luật ấy tối nay lại vô hiệu. An Tín trông thấy Lan Nhã, tóc xoăn buông thõa, vừa vặn điểm xuyết trên bờ vai ngà, kết hợp làm nổi bật vẻ trí thức và yêu kiều của cô nàng. Rõ ràng người đẹp này hiểu rõ bản thân mình, lớp trang điểm nhạt và phục sức trở thành trợ thủ của cô, không sao che lấp được chủ thể vô ngần.

An Tín thoáng sững sờ. Liên tiếp đụng độ hai người đẹp không thể so sánh, thứ cảm giác thất bại này không hề tấn công cô, cái cô nghi hoặc là thái độ của Dụ Hằng. Bàn tay xinh xắn của người đẹp vẫn đặt trên vai anh, anh lại bình thản ngồi đó, không nhúc nhích tí nào, người đẹp hình như đang dùng cách ấy để công khai thể hiện đặc quyền riêng có của mình, ba giây sau, cô ta vẫn không có ý định rời đi, chủ nhân của bờ vai kia cuối cùng cũng mở miệng: “Lan Nhã, cô giờ là người của công chúng rồi, phải để ý hoàn cảnh một chút”.

Lan mỹ nhân lướt ánh mắt sáng rỡ qua An Tín, rồi quay sang anh mỉm cười, cực kì xinh đẹp: “Mới hai năm không gặp, Dụ, anh đã trở nên lạnh lùng thế này sao”.

An Tín tiếp tục giữ vẻ bàng quan đứng ngoài cuộc, nghe thấy những lời thoại như trong phim ấy, cô đang cố gắng lấp đầy trí não. Có vẻ như đôi nam thanh nữ tú trước mặt là người quen cũ, căn cứ theo mức độ quen thân mà suy luận, họ có thể còn có một thời gian yêu đương. Rất nhanh chóng, người đẹp Lan Nhã đã chứng thực suy nghĩ trong đầu An Tín.

Cô nói: “Người ta về chuyến này là vì anh mà, thái độ này của anh là sao chứ?”, nói rồi vòng hai tay ôm anh, cơ thể mềm mại tựa vào bên ghế Dụ Hằng.

Dụ Hằng giơ tay vẫy gọi phục vụ, lãnh đạm nói: “Xin sắp cho cô đây một cái ghế”.

An Tín mở cờ trong bụng

Cạnh bàn ăn vốn đã có nhiều chỗ trống, khách hàng lại yêu cầu thế, phục vụ có phần lúng túng. Anh ta khom người kéo ghế ra, mời Lan Nhã ngồi xuống.

Lan Nhã khẽ cười, bước qua người phục vụ ngồi xuống, thò cổ tay trắng ngần lấy ly rượu của Dụ Hằng, kẹp giữa hai ngón tay, chậm rãi lắc lắc rượu trong vắt. Động tác của cô vừa thành thạo lại tao nhã, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn nguyên nụ cười mỉm, ánh mắt ung dung liếc về phía Dụ Hằng, uyển chuyển như lụa.

An Tín hoàn toàn thành người vô hình rồi, cô dứt khoát cúi đầu, lấy ống hút nước đá, kêu cứ “sùn sụt”.

Lan Nhã không nhìn cô, nhấp thẳng vào ly rượu của Dụ Hằng, như thể lấy hành động để quan sát phản ứng của anh.

Dụ Hằng hơi nhíu mày, nói với người phục vụ: “Cảm phiền cho thêm một cái ly”.

An Tín cúi đầu nhếch mép cười, mớ tóc xoăn thoáng lay động, hút nước càng kêu tợn.

Lan Nhã vẫn giữ nguyên định lực phi thường. Cô ta đặt ly rượu in dấu son môi xuống, dùng ngón tay mềm mại như bún nhẹ miết theo miệng ly, cười nói: “Dụ, anh biết lần này em về có nghĩa là gì không, em muốn ở bên anh. Chỗ Peter, em đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ rồi”.

An Tín dóng tai lên.

Giọng Dụ Hằng vang lên lạnh lùng: “Đó là chuyện riêng của các người, không thích hợp để nói ra ở đây”.

Nếu nói đọ định lực và khách sáo với Boss Dụ, An Tín tin chắc không ai có thể vượt qua anh, có điều Lan đại mỹ nhân trước mắt hình như cũng rất hiểu anh, cô ta từ đầu đến cuối không mảy may tỏ ra thất vọng.

Đôi mắt long lanh của Lan đại mỹ nhân khẽ chớp một cái, quay sang An Tín, cười nhạt: “Cô em này ăn mặc chỉnh tề thế này, chắc là nhân viên của anh đúng không. Để em đoán xem cuộc hẹn này của hai người - bữa cơm công việc? Tiệc tạ ơn? Hay là anh lại thích làm việc thiện như lúc trước, đưa cô em đi trải nghiệm sự đời?”

Nghe người đẹp xỉ nhục mình với cái giọng nũng nịu, chân mày An Tín khẽ động, đang định phản bác lại thì Dụ Hằng đã lạnh lùng lên tiếng: “Cô An đây là khách của tôi, cô đứng đây năm phút vừa rồi, đã quấy rầy người ta dùng cơm đấy”.

Chân mày Lan Nhã cuối cùng cũng cau lại, cô ta khinh mạn liếc xéo An Tín một cái, xong lại quay sang nói với Dụ Hằng: “Hai năm em rời khỏi đây đã xảy ra một số chuyện, nhất định phải cho anh biết”. Cô ta một lần nữa với lấy cái ly trong suốt trước mặt Dụ Hằng, khẽ nhấp hai ngụm sâm-panh, chậm rãi nhấn giọng: “Liên quan đến anh”.

Đôi bên giằng co trong bầu không khí lạnh lùng. An Tín đối diện với ánh mắt “vô lễ chớ nghe” của Lan Nhã, không thể tiếp tục làm người tàng hình thêm nữa, chép miệng nói với Dụ Hằng đang lặng im: “Được thôi, vậy tôi lánh đi một lát”.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Lan Nhã lóe lên nụ cười đắc thắng.

An Tín nhanh chóng rời đi, dò dẫm trong nhà về sinh mất mấy phút, ra rồi lại tiếp tục chầm chậm ngắm nghía loạt tranh tường dọc lối đi. Một bóng người lướt qua bên cạnh, mang theo mùi hương hoa trà phảng phất.

“Hi, An tóc xoăn”. Tay trái của người kia chống lên bức tranh tường, nhốt cô trong lòng bên trái, cười nghiêng nước nghiêng thành.

An Tín ngoái đầu nhìn, quả nhiên là Nguyễn Chính Nam trong bộ vest trắng, ánh mắt vẫn hệt như trước, để lộ ý cười rõ gian. Cô đẩy người cậu ta ra, thò đầu nhìn về hướng đại sảng, hỏi: “Cô nàng Vưu Vụ ngồi cùng cậu đâu rồi?” Vưu Vụ quả đúng là báu vật, vừa ngồi đối diện với Nguyễn Chính Nam, không chỉ ngoại hình tương xứng với cậu, mà thân phận cũng rất xứng lứa vừa đôi, bởi cô cũng là một ngôi sao nổi tiếng đương thời, khởi nghiệp từ thân phận người mẫu, giờ đang mạnh mẽ bước chân vào điện ảnh truyền hình.

Chính Nam làm như không nghe thấy gì, đưa tay gạt mớ tóc xoăn của Lan Tín, dửng dưng nói: “Cô nhìn thấy Lan Nhã rồi chứ?”

“Phải, đại mỹ nhân như thế ở trước mặt, tôi đương nhiên phải trông thấy rồi”. An Tín cười hớn hở đáp, lại thò đầu ra nhìn quanh ngoài hành lang, thấy Lan Nhã chống cổ tay trắng ngần, đang “nhả ngọc phun châu” với Boss Dụ. Cô thu lại ánh nhìn, chép chép miệng: “Hình như muốn nói chuyện riêng tư với sếp, đuổi khéo tôi đi”.

Chính Nam cười khinh mạn, tiếp tục kéo mớ tóc xoăn trên ngón tay thành hình QQ. Đến lúc An Tín phát hiện ra thì đã không kịp cứu vãn nữa rồi. Cậu phớt lờ sự trốn tránh và cái trợn mắt của chủ nhân mái tóc xoăn, vừa nghịch ngợm như quen thân lắm rồi, vừa lơ đãng nói: “Tôi biết cô rất tò mò về cô ta, có điều tôi phải nói với cô, những gì cô biết về cô ta chỉ giới hạn ở những nội dung viết trên tạp chí, Lan Nhã thực sự không phải người như trong tưởng tượng của cô đâu”.

Tôi thì có tưởng tượng gì về cô ta chứ. An Tín nhủ thầm trong bụng. Người phụ nữ xinh đẹp như thế lại khoác nguyên cái giá cao ngạo, thật phí phạm cảm giác nho nhã học thức mà vẻ bề ngoài mang lại.

“Lạ thật, sao cậu lại hứng thú với chuyện của tôi thế nhỉ”. An Tín túm lại mớ tóc xoăn của cô, nhíu mày buông một câu, “Cậu buôn nước bọt với cô nàng Vụ Vụ kia là được rồi, đến lôi tóc tôi làm gì chứ… Này! Bỏ tay ra! Đau quá!” Cô ra sức phát vào tay cậu, cậu hứng chí nhấc tóc cô lên, giật lấy giật để. Cô ráng chịu đau kiễng chân túm lại chân tóc, khẽ nhích người, bất ngờ đụng phải môi cậu đang cúi xuống.

Một nụ cười nhạt đọng lại khóe môi Chính Nam: “An tóc xoăn, cô hôn tôi đấy nhé”.

An Tín lừ mắt với cậu: “Xin lỗi, là không cẩn thận đụng phải”.

Chính Nam tiếp tục dang cánh tay, giam cô trong lòng, tạo nên một bầu không khí mờ ám. An Tín phát giác ra, cúi đầu tìm cách thoát ra ngoài. Cậu túm lấy vai cô, cười nói: “Không phải cô tò mò vì sao tôi lại biết chuyện của Lan Nhã hay sao?” Tin tức liên quan đến tình địch, An Tín đương nhiên muốn nghe. Cô tựa sát vào tranh tường, cách xa môi cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt chờ đợi. Chính Nam nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu lại, khóe môi một lần nữa cong lên: “An tóc xoăn giống hệt con cừu QQ”.

An Tín không chờ đáp án, không lề mề nữa, quay người đi thẳng vào đại sảnh. Cánh tay đột nhiên truyền lại một lực mạnh, một thế lực cứng rắn đưa cô trở lại vòng vây khi nãy, từ từ siết lấy.

“Đừng cử động, bên đó có paparazzi(7). Chính Nam cúi đầu, lấy nửa người che mặt cho cô, hơi thở phả ra dịu dàng vô cùng “Đứng một chút là xong, chỉ cần họ không chụp được ảnh chính diện của cô là được”.

(7) Thợ săn ảnh.

An Tín cố gắng rụt vai lại trốn trong bóng cậu chiếu xuống, giọng điệu có phần xem thường: “Cậu lại lôi loại tiểu thị dân như tôi ra tạo tin đồn tình ái làm gì, muốn tạo hiệu ứng, phải tìm Vưu Vụ mới đúng chứ!”

Vòng tay của Chính Nam ấm áp lạ thường, lồng ngực vang lên tiếng cười khùng khục. Cậu đáp: “Tôi chỉ thích cô thôi”.

An Tín không trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu, chỉ cảm nhận được mùi hương hoa trà tỏa ra từ cậu, còn cả tiếng cười gian xảo riêng có của cậu. Cô trông thấy gấu áo vest của cậu mở tung, để lộ vòng eo dẻo dai, tiệp với áo sơ-mi thẳng thớm, thì không kìm được véo mấy cái, “Còn lảm nhảm tôi “xử tử” cậu luôn”.

Giọng Chính Nam nén cười vang lên: “Tóc xoăn bắt nạt tôi hình như đâm nghiện rồi, lúc đả hổ cũng thế”.

Vừa nhắc đến chuyện “Ba lần đánh hổ An” vinh quang kia, An Tín lập tức liên tưởng đến cuộc điện thoại gọi cho Dụ hằng tối hôm ấy. Boss ở nơi cô không nhìn thấy, hình như cực kì không tán đồng cách làm của cô, khiến cho lời nói ra cũng lạnh lùng và nhạt nhẽo. Nghĩ đến đấy, cô không rét mà run, may mà lúc này Boss đang bị Lan Nhã quấn lấy, không trông thấy hành động mờ ám của cô.

An Tín lại lặng lẽ nhích người ra, nôn nóng nói: “Kể cho tôi chuyện của Lan Nhã đi”.

Chính Nam nghiêng người tựa vào tường, vẫn che khuất ánh mắt soi mói của đám paparazzi phía đầu hành lang, hờ hững nói: “Lan Nhã là tổng thanh tra nghệ thuật của công ty “Lệ Đô Thời Thượng”, vừa từ nước ngoài về. Cô ta là bạn gái cũ của sếp cô, thân phận gia thế đều tương xứng với sếp cô, nghe nói năm ấy chuyện tình của họ từng chấn động một thời”. Cậu nhìn gương mặt bánh bao tròn trịa của An Tín từ từ xụ xuống, thu lại cánh tay đang bao bọc, chọc chọc gương mặt cô nói tiếp: “Bọn họ chia tay thế nào không ai biết, lúc ấy tôi mới tiếp nhận quảng cáo của Lệ Đô, tin tức nội bộ bị phong tỏa, không truyền ra ngoài”. An Tín lặng im dựa vào tranh tường không nhúc nhích. Chính Nam dường như nhìn thấu tâm sự của cô, cười cười: “Sao hả? Nhụt chí rồi sao? Cảm thấy mình không bằng người ta à?”

An Tín vẫn không lên tiếng, cậu giật giật lọn tóc xoăn của cô thở dài: “Cô là độc nhất vô nhị rồi, căn bản không cần so sánh đâu!” rồi lại vuốt vuốt tóc cô, rời hành lang đi trước, đi xử lý đám nhà báo ngoan cường nãy giờ vẫn trông ngóng.

An Tín đầy một bụng tâm sự quay trở lại đại sảnh, lặng lẽ ngồi lại chỗ của mình. Lan Nhã đã rời đi, thần sắc Dụ Hằng trở lại điềm tĩnh như lúc đầu, gương mặt bình thản như thể tối nay chưa hề trải qua rắc rối nào. Anh im lặng đợi một lúc, nhìn gương mặt xám xịt của An Tín, dịu dàng nói: “Mệt rồi đúng không? Để tôi đưa cô về”.

An Tín thực ra rất muốn biết Lan mỹ nhân kia đã nói gì với anh, có phải chuyến này về để tiếp tục theo đuổi anh hay không, song đối diện với đôi mắt đen huyền của anh, cô lại không thốt nên lời. Nói cho cùng, cô không có tư cách gì để hỏi cả. Ngồi trên xe, An Tín lại rụt cổ rùa, lặng lẽ cảm nhận hơi thở của Dụ Hằng ở bên.

Yên lặng rất lâu sau, cô bỗng nghe anh cất tiếng hỏi: “Nói chuyện với cậu Nguyễn có vui không?”

An Tín nghĩ hai giây, mới ngớ ra cái anh nói là chuyện cô cùng Chính Nam phối hợp tránh paparazzi khi nãy. Cô uể oải đáp: “Thường thôi”.

Dụ Hằng nhìn cô, khóe miệng mơ hồ nở ra một nét cười: “Hai người xem chừng chuyện trò rất hợp nhau đấy”.

An Tín ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: “Sếp, không phải như thế đâu - anh hiểu lầm rồi”. Mấy chữ phía sau được đặc biệt nhấn mạnh.

Dụ Hằng mím môi, không nói thêm gì nữa, sắc mặt có phần u ám. So với việc Lan Nhã dở chừng xông vào phá rối bữa ăn của họ khi nãy, anh hình như quan tâm đến việc của cô với Chính Nam hơn.

An Tín phân vân không biết anh có để bụng chuyện đó hay không, sau khi nhận lời chào tạm biệt chúc ngủ ngon của anh, cô có phần thấp thỏm bước về đường Tinh Tinh.

Trong phòng khách bố vẫn chưa ngủ, đang uống trà đọc báo, thấy cô cúi đầu bước vào cửa, bèn hỏi: “Con gái làm sao thế?” “

Mẹ con đâu?” An Tín không đáp mà hỏi lại, ngoái đầu tìm bóng dáng mẹ.

Bố thường chung chiến hào đương nhiên là hiểu ý cô, cười khà khà đáp: “Bà ấy đang xem “Hoa dạng kế tử” phát lại, con yên tâm đi, lúc này bà ấy không rời ra được đâu”.

An Tín ngồi xuống đối diện với bố, lần lượt kể lại chuyện “kỳ ngộ” – cùng sự đãi ngộ kỳ lạ tối nay, bao gồm cả việc gặp gỡ Lan Nhã, Nguyễn Chính Nam lúc sau, có điều không hé răng đoạn Chính Nam trêu chọc cô. Bố trước giờ vẫn quan tâm đến chuyện tình cảm của cô, nghe xong lập tức ra chỉ thị: “Đối thủ mà con gái gặp không đơn giản đâu, cái cô Lan đó bố cũng đã nghe nói đến trong giới văn hóa, Thế này đi, nhân lúc cô ta mới về chưa qua lại gì nhiều với Dụ Hằng, con tranh thủ tỏ tình đi”.

An Tín nghe xong trợn tròn mắt: “Tỏ… tỏ tình?”

Ông An vung tay oai như vị tướng: “Con cũng phải thử xem sao chứ, nếu không sao biết được trong lòng Dụ Hằng đang nghĩ gì? Kể cả cậu ta không nhận lời con đi nữa, con tỏ tình với cậu ta một lần rồi, thì xem như con đăng kí một suất chỗ cậu ta, cậu ta sau này sẽ nhớ tới con, chứ cứ giấu giếm không nói như bây giờ, chỉ có cô nàng ngốc mới làm thế”.

An Tín trợn mắt nhìn bố. Bố lại cười khà khà nói: “Bố cũng sẽ giúp con mà, con gái ngốc. Ô, nhìn bố như thế có phải là không tin bố không? Con cứ chờ xem, tuần sau bố nhất định lôi Dụ Hằng đến trước mặt con, cho con thoải mái mà hành hạ”.

Cứ quanh quẩn mãi chủ đề Dụ Hằng, An Tín cuối cùng xấu hổ đỏ cả mặt. Cô vội vàng chuyển chủ đề, quay sang hỏi han chuyện ông cậu Mẫn Chính Xương tới Trung Quốc chuyến này. Bố thở dài nói: “Để mai bố nói với mẹ con xem sao, đoán chừng bà ấy vẫn cái tính khí ấy, nhất quyết không chịu gặp mặt người nhà bên Hàn Quốc. Con cứ làm cho tốt việc của mình, đừng để bị chuyện này làm ảnh hưởng”.