Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 133




Cô bị xe Sở Thế Tu đụng vào thì cứu cô cũng là Lệ Tước Phong.

Cái này xem là tốt...... hay không tốt?

"Anh ấy...... thỉnh thoảng đối với em tốt lắm." Cố Tiểu Ngải tiếp nhận chocolate từ tay Sở Thế Tu bỏ vào trong miệng, một viên khác mang hương vị cam chua chua, hoàn toàn khác với vị ngọt của viên trước, vị chua làm cô nhíu mày.

"Thỉnh thoảng?"

Sở Thế Tu lập tức nắm bắt điểm mấu chốt trong lời nói của cô, thân thiết hỏi, "Anh ta bình thường đối với em không tốt sao?"

Cô là tiểu công chúa được cưng chiều của nhà họ Cố, chưa từng có người nói với cô nửa câu nặng nề.

Cô chọn bạn trai...... chỉ là thỉnh thoảng đối tốt với cô sao?

Loại đàn ông như vậy không thể hạnh phúc.

Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, "Không phải đôi tình nhân nào cũng có thể giống anh cùng vị hôn thê của anh hạnh phúc như vậy, em thấy..... hai người thật sự hoàn hảo."

Nghe vậy, mắt Sở Thế Tu buồn bã, lập tức gật đầu, "Cha anh hi vọng chúng tôi kết hôn vào cuối năm nay."

Cuối năm nay?

Nhanh như vậy......

Anh sẽ kết hôn nhanh như vậy......

"Thật sao, vậy thật tốt rồi, anh cũng phải kết hôn." Cố Tiểu Ngải không duy trì được nụ cười trên mặt, mỗi một chữ kiên quyết đều từ miệng xả ra.

"Ngải Ngải, em thì sao?" Sở Thế Tu hỏi lại.

Cô ấy cùng bạn trai hiện tại có kết hôn không?

Khi nào thì kết hôn, về sau cô thành vợ người khác, anh còn có thể cố chấp như vậy dụ dỗ cô lên xe, dẫn cô rời đi không?

......

Cô sao? Đời này còn có thể kết hôn sao?

Không tiếp tục đề tài này, Cố Tiểu Ngải chuyển sang chuyện khác, "Bác Sở có khỏe không? Em xem tin tức nói ông ấy đã vượt qua kì nguy hiểm."

Sở Thế Tu dừng một chút mới nói, "Ông ấy chỉ giả bộ thôi."

"Cái gì?" Cố Tiểu Ngải sửng sốt.

"Mấy ngày trước, nguy cơ Sở thị đến thời kì nghiêm trọng, có tạo chí đưa tin về vị hôn thê của anh cùng người nước ngoài chụp ảnh chung, cha anh liền mượn chuyện này giả bộ bệnh."

......

Bác Sở lại có cùng suy nghĩ với cô, ở trước mặt đại chúng, yếu thế là biện pháp tranh thủ tốt nhất.

May mắn, Bác Sở không phải bệnh tim tái phát thực.

"Nhưng bác Sở là chủ tịch của Sở thị, phát bệnh như vậy không sợ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Sở thị sao?"

"Cổ phiếu của Sở thị là bị người khác ác ý đè thấp, nội bộ Sở thị luôn luôn bảo vệ, tổn thất không ít, cha anh làm như vậy cũng là không có biện pháp." Giọng nói Sở Thế Tu ôn hòa, đáy mắt âm u.

Cố Tiểu Ngải không hiểu các phương thức chèn ép trong thương trường, nhưng cũng nghe hiểu được bác Sở chỉ dùng để cố tìm một đường sống trong chỗ chết, tranh thủ sự đồng tình của đại chúng, mà dời đi những soi mói về “Chuyện trốn thuế”......

Chỉ có điều ——

"Bác Sở cho anh nói dối trước mặt truyền thông." Cố Tiểu Ngải nhìn anh nói, có chút thay anh căm giận bất bình.

Ở trong mắt Cố Tiểu Ngải, Sở Thế Tu là người đàn ông tử tế, từ lúc nhỏ chưa từng nói dối.

Lần này, lại ở trước mặt truyền thông nói dối cha mình bị bệnh......

Sở Thế Tu có chút bất ngờ nhìn cố Tiểu Ngải, giọng điệu của cô...... Là cảm thấy anh bị bất công tổn thương sao?

Chẳng lẽ cô ấy...... còn ủng hộ anh, thật không?

"Cha nói với anh, anh sớm hay muộn cũng sẽ tiếp nhận Sở thị, trên thương trường thiệt giả lẫn lộn, biến đổi liên tục anh phải thích ứng."

Giọng nói của Sở Thế Tu chua sót.

Chuyện này không thể tránh được, Sở Thế Tu là con trai độc nhất của nhà họ Sở, chỉ có anh mới có thể gánh vác.

Cố Tiểu Ngải không nói nữa, chuyển mắt nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ xe lần lượt đi qua.

*************************

Qua thời gian rất dài, xe chậm rãi dừng lại, xe đi theo phía sau bọn họ sớm bị bỏ lại.

"Đến rồi."

Sở Thế Tu nói xong dìu cô từ trên sô pha ngồi vào xe lăn, phụ giúp cô xuống xe.

Vừa ra khỏi xe, một trận gió biển ấm áp đập vào mặt, mặt trời ấm áp bắt đầu nhô lên cao, cùng ảnh ngược của bầu trời trên mặt biển.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, ngây ngốc nhìn bờ cát xa xa cùng biển......

"Về sau chờ em trưởng thành em muốn ở trong một biệt thự thật to gần bờ biển, bên trong em là một nàng công chúa xinh đẹp nhất, còn có rất nhiều rất nhiều búp bê......"

Học lớp năm bậc tiểu học, cô ngồi ở trong phòng đàn nghe Sở Thế Tu đàn Piano, Sở Thế Tu đàn một bài về biển, cô lập tức mà bắt đầu nói lên giấc mộng của mình đến.

"Em còn muốn nuôi một con chó màu trắng, lúc em không đóng phim liền mang nó theo chơi đùa trên cát. Buổi tối, em sẽ ngủ trên chiếc giường công chúa, nghe âm thanh của sóng biển mà ngủ...... Sở Thế Tu, ước mơ tương lai của em đặc biệt hoàn mỹ phải không?"

"Ừ."

Sở Thế Tu đàn Piano mỉm cười.

Cảm giác lúc đó, cảm thấy giấc mộng của mình đều có thể thực hiện hết, tất cả đều không có gì khó khăn.